Kỳ thật, từ ngày đó cho đến giờ cũng đã là một khoảng thời gian khá dài Ki Ki không còn ở bên cạnh hai người họ - Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch, cô giống như bốc hơi khỏi thế giới, vô thanh vô tức biến mất...... Mà cho dù là trí nhớ có sâu đậm, tình cảm có khắng khít đến đâu cũng sẽ theo thời gian càng trôi càng suy giảm dần, chỉ cần không cố nhớ thì đến một thời điểm nào đó hình ảnh người đó cũng dần phai nhạt, cho nên thói quen sống cùng Ki Ki trước đây của hai người họ sẽ dần được thay thế. Có bao nhiêu lâu chưa trở về cái phòng này? Cùng lắm chắc là một, hai tháng mà thôi nhưng Tầm Thiên Hoan lại cảm giác dường như đã trải qua một quãng thời gian thật dài, lần này vừa bước vào phòng, một cảm giác quen thuộc ập đến khiến cô choáng ngợp, cơ thể khẽ run rẩy...... Loại cảm giác này, thần kỳ sung sướng an bình...... Những hình ảnh sinh hoạt thường nhật trước đây cứ thế lướt qua trong tâm tưởng Tầm Thiên Hoan không hề sót, còn có loại hương vị phi thường quen thuộc ngập trong không khí khiến cô vô cùng thoải mái, khóe môi giơ lên, nói: “Thật là thơm.” Tầm Thiên Hoan thì thào lên tiếng:“Tịch......” Cánh tay Âu Dương Tịch nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô không chừa lại dù chỉ là một khe hở nhỏ giữa hai ngườ, lên tiếng: “Ân?” Tầm Thiên Hoan từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng mỉm cười: “Tịch......” Âu Dương Tịch lại lên tiếng: “Uhm, anh đây.” Tầm Thiên Hoan nói: “Nhớ...em muốn cả đời được kêu tên anh như vậy.” Âu Dương Tịch ngón tay tiếp tục di động trên làn da trơn bóng nhẵn mịn của cô, cảm giác mềm mại vô cùng...... “Tốt.” “Vậy anh có cảm thấy em phiền hay không?” “Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không.” “Vì cái gì khẳng định như vậy?” “Bởi vì là em......” Tầm Thiên Hoan cười: “Tịch thật biết...nói lời ngon tiếng ngọt.” “Ngoại trừ lời ngon tiếng ngọt?” Âu Dương Tịch tay trượt đến cổ của cô...... Tầm Thiên Hoan vẫn đang nhắm mắt lại, nói: “Ý anh là???” Âu Dương Tịch ngón tay ôm lấy đỉnh cao ngất trước ngực, nhẹ nhàng xoa nắn...... Hắn nói: “Anh còn biết...hảo hảo yêu thương em, không phải sao?” Tầm Thiên Hoan mở to mắt: “Mới không phải, Tịch xấu nhất!” “Anh xấu thế nào?” Âu Dương Tịch nhẹ giọng hỏi, bàn tay nhanh nhẹn đã cởi bỏ nút thắt, đem áo cô xốc lên, làn da trắng hồng của cô chiếm hết tầm mắt hắn, chỉ cần nhìn như vậy cơ thể hắn đã bất giác nổi lên cảm giác khó khống chế được, bàn tay tiếp tục vuốt ve da thịt của cô, hắn tự giễu cười cười: “Xem ra, cuộc đời anh càng không thể sống thiếu em.” Tầm Thiên Hoan làm bộ không vui: “Chẳng lẽ anh muốn rời đi sao?” Âu Dương Tịch không cam lòng, nói: “Trời đất chứng giám, anh chưa từng dám nghĩ vậy.” “A,” Tầm Thiên Hoan hảo như rất rõ ràng hắn ý trong lời nói, nói: “Thì ra anh không phải không nghĩ đến, mà là không dám nghĩ, Tịch người xấu, em có đáng sợ như vậy sao?” Âu Dương Tịch biết rõ cô là cố ý xuyên tạc ý của hắn, nhưng vẫn là phi thường vội vàng giải thích nói: “Anh làm sao dám suy nghĩ chuyện này? Anh nếu là dám nghĩ như vậy, cuộc đời anh sẽ vĩnh viễn mất đi em, mà không có em thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?” Đúng vậy, hắn sẽ không còn tìm thấy lí do để tồn tại nữa vì thế giới của hắn là cực độ hắc ám khiến người người cảm thấy dơ bẩn, nhưng bởi vì sự hiện hữu của cô, cho hắn quang minh, làm cho hắn có ý muốn sinh tồn, cũng có ý chí chiến đấu. Tầm Thiên Hoan nghe xong lời của hắn, trong nội tâm không khỏi dâng lên cảm giác chua xót, rất là khó chịu, cũng rất là đau lòng, cô vẫn luôn hy vọng được sống cùng hắn vĩnh viễn...... Tầm Thiên Hoan vô ý thức giơ tay lên che miệng của hắn, nhẹ nói: “Tịch, đừng nói như vậy...... Em sẽ đau lòng.” Âu Dương Tịch nhanh nhạy bắt lấy cổ tay của cô giữ chặt, há miệng nhẹ nhàng cắn ngón tay của cô, nhẹ nhàng mút hôn, dùng đầu lưỡi vòng quanh quyển quyển, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, trong ánh mắt, có nhàn nhạt vui vẻ. Thân thể Tầm Thiên Hoan bắt đầu trở nên mềm yếu, nhắm mắt lại, mặc hắn muốn làm gì thì làm, hắn mỗi lần đều hảo hảo che chở cô, đem cô trở thành hi thế trân bảo bình thường, loại cảm giác này, hạnh phúc không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung. Âu Dương Tịch buông ngón tay cô ra, lại bắt đầu tấn công hai khỏa mềm mại trước ngực, một bên mềm mại hôn xuống, từ từ cởi bỏ nội y của cô, hất chúng rơi ra phía sau, lại ngậm lấy viên này tiểu đậu đậu kiều diễm ướt át, thay phiên hôn môi hút hai khỏa đậu đậu, sung sướng cảm thụ thân thể của cô...... “Hoan...... Anh rất nhớ em......” Tầm Thiên Hoan hai tay thuận thế ôm lấy cổ Âu Dương Tịch, đôi mắt kiều mị phiến tình khẽ mở, nói: “Em cũng vậy......” Âu Dương Tịch cười, cúi người hôn môi của cô, miệng lưỡi dây dưa triền miên...... Một hồi triền miên, quần áo trên thân thể đã lặng yên rơi xuống đất, hai thân thể trần trụi trên giường quay cuồng...... Hai thân thể quấn lấy nhau, những âm thanh rên rỉ mất hồn phiêu đãng vang vọng khắp căn phòng ngủ, một cảnh xuân sắc...... dục vọng như ma thú tại trong hoa kính lần lượt đánh sâu vào, khuôn mặt cô đỏ ửng phiến tình, đôi ngọc nhũ rất có tiết tấu nảy lên nảy xuống, hoa cốc ướt át yêu dịch khiến cho ‘Bành bạch’ âm thanh nương theo nơi nữ tính yêu kiều cùng nam tính đang kết hợp không ngừng vang lên như muốn tạo ra một đoạn kỳ diệu chi khúc...... Một lần lại một lần cao trào gần như đem cô lên đỉnh điểm sung sướng không thể diễn tả...... Chương 76 Một lần lại một lần cao trào gần như đem cô lên đỉnh điểm sung sướng không thể diễn tả...... Đang chuẩn bị một lần cao trào cuối cùng, chuông điện thoại di động đột nhiên rất không đúng lúc tại một bên giường vang lên...... Hắn tiếp tục tại trong thân thể của cô đâm sâu không ngừng, cô tại dưới thân thể của hắn dường như đã không còn hơi sức nhưng chuông điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên...... “Ân a......” Của hắn mỗi lần lại chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Điện thoại còn đang vang lên không ngừng, một lần lại một lần...... “Tịch, ngừng một chút đi......” Tầm Thiên Hoan miễn cưỡng lên tiếng, nói: “Điện thoại, em trước tiếp nhận đã......” Âu Dương Tịch chau mày không hài lòng, vẫn không có dừng lại, nói: “Chờ một chút, một chút nữa thì tốt rồi, lát nữa em gọi lại cho người ta là được rồi?” Một chút, một chút của hắn là bao lâu? Nếu như là việc gấp thì phải làm sao bây giờ? Điện thoại vẫn tiếp tục không ngừng reo ầm ĩ. Tầm Thiên Hoan rút ra một cánh tay, sờ đông sờ tây trên giường, sờ loạn một trận, rốt cục mò tới điện thoại, chính là, trong lúc đó Âu Dương Tịch một cái cuồng mãnh tiến tới, cô vừa cầm lấy điện thoại lại đánh rơi trên giường, tay không ý thức hướng điện thoại di động nhấn một cái, chính mình không hề hay biết...... Cao trào đã đến, hạ thân một hồi mãnh liệt co rút lại, không kềm chế được, cô thét lên: “A......” Âu Dương Tịch toàn thân là mồ hôi, cao trào qua đi, rốt cục thuận thế rời khỏi cơ thể của cô, nằm ở bên cạnh của cô, tiếp tục hưởng thụ lấy dư dư khoái cảm...... Qua một hồi lâu, Tầm Thiên Hoan rốt cục điều chỉnh lại hô hấp, mới mở to mắt hướng cái điện thoại kia lúc này im lặng, cầm lấy điện thoại Tầm Thiên Hoan mới giựt mình phát hiện, điện thoại lại là đang kết nối! Ông trời!!! Tầm Thiên Hoan run rẩy đưa điện thoại di động đặt vào bên tai, cố lấy dũng khí, bình tĩnh hỏi: “Uy?” “Chồng mới tử hai ngày trước, không quá ba ngày đã cùng với người đàn ông khác ân ái, Tầm Thiên Hoan, cô vội vã cần đàn ông đến vậy sao?” Một âm thanh trào phúng mà lãnh đạm truyền đến, Tầm Thiên Hoan trong lúc tức giận cũng có thể xác định thân phận của đối phương, cô lạnh lùng: “Vậy còn phải xem người đàn ông đó là ai mới được.” Bắc Diệc Uy hổn hển: “Cô...... cô tùy tiện vậy sao?” “Bắc Diệc Uy, mong anh chú ý lời nói của mình! Cuộc sống riêng tư của tôi, anh dựa vào cái gì muốn quản tôi?” “Như vậy, di sản của anh tôi có được coi là cuộc sống riêng tư của cô?” Tầm Thiên Hoan khiêu mi: “Anh nói cái gì?” Bắc Diệc Uy lạnh nhạt nói:“Muốn phần di sản này, ngày mai giữa trưa cô phải đến Bắc gia một chút.” Tầm Thiên Hoan da thịt bóng loáng hoàn toàn lộ rõ dưới ánh đèn, ánh mắt kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, điện thoại bên kia liền truyền đến ‘Đô đô’ thanh âm dập máy điện thoại. Hai cơ thể trần trụi nằm ở trên giường, khắp nơi đều là dấu vết hoan ái, giờ phút này, hết thảy an tĩnh lại, chỉ có hô hấp tiếp tục. Lần này thật đúng là đủ mất mặt a, âm thanh hoán ái ái muội lại để cho điện thoại bên kia đều tinh tường nghe được, điện thoại của Bắc Diệc Uy không phải cũng quá đúng lúc sao, sớm không gọi muộn không gọi, lại đúng ngay khoảnh khắc đó mà gọi đến. Trên miệng cô tuy nói không quan tâm, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút xấu hổ. Âu Dương Tịch nghiêng thân, thoáng hôn da thịt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Bắc Diệc Uy?” Tầm Thiên Hoan quay đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, nói: “Hắn nói di sản của Bắc Diệc Hâm, em cũng có phần.” Âu Dương Tịch cười: “Em là vợ trên danh nghĩa của Bắc Diệc Hâm, đương nhiên là có quyền kế thừa di sản, đây cũng coi như là chuyện tốt, Bắc Diệc Uy rõ ràng cam tâm giao di sản vào tay của em!” Tầm Thiên Hoan cong môi nói: “Cái gì cam tâm hay không? Cái này không phải là em nên được sao!” Âu Dương Tịch một tay chống đầu của mình, vui vẻ nói: “Lời nói là nói như vậy, nhưng...... Nếu như Bắc Diệc Uy cố tình không cho em hưởng phần di sản, em cho rằng em còn có cơ hội nhận được sao?” Tầm Thiên Hoan tròng mắt đảo quanh: “Nói như vậy, lần này Bắc Diệc Uy muốn lần đầu làm người tốt sao?” Âu Dương Tịch cười khẽ: “Có lẽ......” Bắc Diệc Uy không biết sống chết muốn thử lần đầu tiên làm người tốt, cũng nên giúp hắn toại nguyện? Tầm Thiên Hoan nhìn Âu Dương Tịch: “Anh nói, ngày mai em có nên hay không đi?” Âu Dương Tịch có chút chăm chú: “Đi, như thế nào không đi? Chuyện tốt đến như vậy không đi thật uổng phí, huống hồ em ở Bắc gia chịu đựng lâu như vậy, không phải là vì di sản sao?” Đúng vậy đây là mục đích lúc trước của cô...... Tầm Thiên Hoan hếch môi lên, nói: “Nhưng là...... bây giờ đối với di sản em hoàn toàn không cảm thấy hứng thú......” “Làm sao vậy?” Tầm Thiên Hoan tay ngọc thon thon nhẹ nhàng đặt ở trên người Âu Dương Tịch, khẽ tiến đến bên người hắn, nói: “Nếu như cầm phần di sản, em vẫn cùng Bắc gia có quan hệ dây dưa không rõ...... Em chỉ muốn thoát khỏi quan hệ với Bắc gia......” Âu Dương Tịch ôm cô, nói: “Thiên Hoan, đừng ngu ngốc như vậy, dù cho không cầm phần di sản, quan hệ của em cùng Bắc gia cũng không thể cắt đứt hoàn toàn, tựa như mực hòa vào nước cố gắng thế nào cũng đều rửa không sạch. Trừ phi dùng phi thường thủ đoạn......” Tầm Thiên Hoan nhiều hứng thú: “Phi thường thủ đoạn?” Âu Dương Tịch nhìn vẻ mặt hiếu kỳ cô, không khỏi cười nói: “Bây giờ còn chưa tới lúc không thể làm gì khác nên không cần phải dùng cái gì phi thường thủ đoạn.” “Cái gì gọi là ‘không thể làm gì khác’?” “Thiên Hoan, vấn đề của em thật đúng là nhiều nha.” Xoa xoa sợi tóc cô, nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai em cứ an tâm đi lấy phần di sản, những thứ khác không cần lo lắng.” “Anh thực yên tâm khi em đến Bắc gia a?” Tầm Thiên Hoan trêu ghẹo nói: “Nếu em đi không trở về làm sao bây giờ?” “Đừng nói lời ngốc!” Âu Dương Tịch điểm một cái vào cái mũi cô, nói: “Em nếu về không được, anh liền đến Bắc gia giết người cướp em về.” “Ngạch...... Nói chuyện sao giống trại chủ tướng cướp.” “Vậy em làm trại chủ phu nhân của anh.” “Mới không cần, người man rợ.” “Có thực không cần?” “Thực sự không cần......” “Em thử xem xem.”