Độc Sủng Chị Dâu
Chương 72
Trong phòng chỉ còn lại có Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch ánh mắt chú thị ngoài cửa, thật lâu thật lâu cũng không lên tiếng, tựa hồ nghĩ đến cái gì phi thường nhập thần, Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu, nhìn hắn một lát, sau đó nói: “Tịch, anh vừa mới không phải nói bề bộn nhiều việc sao? Anh cũng nên đi đi, em một mình tại trong bệnh viện có thể chăm sóc bản thân, hơn nữa em cũng không phải bệnh nặng lắm.”
Tầm Thiên Hoan đang nói chuyện, Âu Dương Tịch đã xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Không được, anh quyết định ở lại đây cùng em một lúc đã.”
Nếu hắn để cho cô một mình ở trong phòng bệnh này, mà bản thân nằm ở một phòng khác trong cùng bệnh viện, cả ngày chờ đợi lo lắng, chi bằng hắn hảo hảo ở cùng cô.
Tầm Thiên Hoan nói: “Tịch, anh không cần phải vì em......” mà chậm trễ công việc.
Kế tiếp mấy chữ, đã bị Tịch đột nhiên hôn xuống nuốt vào, hắn nhẹ nhàng mà cắn môi của cô, đem lưỡi dần dần dần dần xâm nhập......
Sau đó, hắn nói với cô: “Thiên Hoan, em mới là quan trọng nhất.”
Vài cái chữ đơn giản, như dương quang ấm áp chảy vào trái tim, hết thảy đều biến tốt đẹp như vậy.
“Nhưng là, anh như vậy, em sẽ bất an.”
“A” Âu Dương Tịch cười: “Có cái gì bất an? Anh làm cái gì, còn không là vì chúng ta từ nay về sau suy nghĩ, nếu là không để mắt đến em ở phía sau, anh có lẽ hận chính mình cả đời!”
Tầm Thiên Hoan cấp cấp nói: “Ai nha, anh đừng nói nhanh như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng không được tự hành hạ bản thân mình, biết không? Tịch?”
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cho dù ngày nào đó hết thảy chân tướng rõ ràng, Tầm Thiên Hoan trong lòng vẫn là đối với hắn nói như vậy, dù cho cô thủy chung không cách nào giải thích.
Âu Dương Tịch vuốt sợi tóc trước trán của cô, nói: “Anh sẽ cố gắng làm được điểm ấy!”
Tầm Thiên Hoan mỉm cười.
“Anh đi đây, anh sẽ làm việc mấy tiếng thôi.”
“Em sẽ chờ.”
Kỳ thật, mặc kệ đợi bao lâu, chỉ cần trong lòng của hắn có cô, chỉ cần hắn sẽ đến, cô sẽ một mực chờ một mực đợi......
Âu Dương Tịch hôn cô rồi rời đi.
Âu Dương Tịch sau khi rời đi, Tầm Thiên Hoan từ trên giường bệnh ngồi dậy, bán tựa ở đầu giường, lẳng lặng chờ...... Thời gian, từng giây từng phút trôi qua......
...... Âu Dương Tịch mới ra bệnh viện, thì điện thoại liền rung lên, đối phương là Ân Khả.
“Cậu hiện tại thân thể thế nào?”
“Không có phát bệnh, rất tốt, không cần lo lắng.” Âu Dương Tịch nhanh chóng nhập chính đề, nói: “Tình huống bây giờ thế nào?”
Ân Khả trả lời: “Mình tại trong văn phòng Bắc Diệc Uy, trong hòm sắt tìm được phần tài liệu đối với chúng ta thật sự rất có lợi, hơn nữa mình trước kia âm thầm chuẩn bị, hiện tại có một bộ phận cổ đông dựa vào bên chúng ta, tin tưởng không bao lâu cả Bắc thị đều thu vào trong túi của chúng ta!”
Âu Dương Tịch mặt không đổi sắc: “Không cần phải cao hứng quá sớm, bảo trì trạng thái bình thường, hơn nữa cậu cố gắng dụ luôn những cổ đông chưa dựa vào bên chúng ta đi! Lần này, chúng ta chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!”
“Đã biết, mình sẽ an bài người đi làm!”
“Ân, hiện tại đúng là nội bộ Bắc thị tập đoàn đang rối tung, chúng ta tốt nhất ra tay, nhất định phải một mực bắt lấy cơ hội này! Bằng không, chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
“A, điều này mình đã biết, Tịch, cậu chừng nào thì trở nên dài dòng như vậy? Mình biết rõ hiện tại thời kì phi thường, sẽ không phớt lờ, cứ yên tâm!” Ân Khả nói: “Cậu hiện tại chuẩn bị đi đâu? Trở lại bệnh viện sao?”
Âu Dương Tịch nói: “Mình nào có tâm tư trở lại bệnh viện, hiện tại không có việc gì, mình phải về công ty một chuyến!”
“Chuyện của công ty,” Ân Khả nói: “Cậu cứ yên tâm giao cho chúng tôi, không cần phải quá quan tâm!”
“Mình đương nhiên tin tưởng mọi người,” Âu Dương Tịch cười, nói: “Nhưng là, mình muốn đến nhìn xem một lượt, xem còn có việc gì cần thì xử lý sạch, sau đó trở về cùng Thiên Hoan, cô ấy một mình ở trong bệnh viện khiến mình lo lắng.”
“Đừng chỉ lo cho cô ấy” Ân Khả nhắc nhở: “Cậu cũng phải chú ý đến bản thân đi, không được để chuyển biến xấu hơn nữa được không?!”
“Hiện tại dài dòng chẳng phải là cậu sao?”
Ân Khả thanh âm đột nhiên quýnh lên, nói: “Bắc Diệc Uy đến đây, mình hiện tại không thể dài dòng, có việc liên lạc!”
Ân Khả vội vàng ngắt điện thoại, Âu Dương Tịch cũng sau đó cúp máy, nắm tay lái nhanh chóng chạy tới "Thiên Hoan”
Quả nhiên, không đến mấy giờ, Âu Dương Tịch đã quay lại bệnh viện, lúc này Tầm Thiên Hoan y nguyên ngồi ở trên giường bệnh, trông thấy Âu Dương Tịch đến, phiết môi cười, hỏi: “Công việc xử lý xong rồi?”
Âu Dương Tịch cởi áo khoác, quăng xuống bên cạnh, đi đến ngăn tủ bên cạnh giường bệnh, rót một chén nước giải khát, sủng nịch nhìn Tầm Thiên Hoan, nói: “Hiện tại có thể ở cùng em, nói đi, em muốn làm gì?"
Tầm Thiên Hoan nói: “Em xem em hiện tại ngồi ở trên giường bệnh, còn có thể làm cái gì a? Bất quá, chỉ cần có Tịch cùng em, em cũng rất vui vẻ."
Âu Dương Tịch thói quen sờ sờ đầu của cô, nói: “Thật là một nha đầu ngốc dễ dàng thỏa mãn!”
Tầm Thiên Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Biết rõ em dễ dàng thỏa mãn, như vậy, từ nay về sau những yêu cầu đơn giản cũng phải làm em thỏa mãn, biết không?"
Âu Dương Tịch trịnh trọng gật đầu, nói: “Tuân mệnh!”
Tầm Thiên Hoan nhất thời nổi hứng, tiếp tục nói: “Còn có chính là, từ nay về sau không cho phép nói những lời khiến em đau khổ, anh biết anh nói không có thời gian ở bên em đã khiến em có bao nhiêu khổ sở không? Tịch thật là xấu chết!”
Âu Dương Tịch giơ hai tay, bày ra tự mình thành khẩn, nói: “Hảo, anh sai rồi, thật sự sai rồi, từ nay về sau cũng không dám nữa!”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
140 chương
46 chương
64 chương
59 chương
66 chương
37 chương