Độc Sủng Chị Dâu
Chương 60
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, xuất hiện ở cửa ra vào lại là Ân Khả!
Ngực giống có sợi dây thừng cột lại và xoắn nhiều lần, Âu Dương Tịch mặt tái nhợt, ánh mắt lại như cũ lợi hại, nói: “ Tại sao lại đến đây?!”
Ân Khả vẻ mặt lo lắng: “Nghe nói...... cậu lại phát bệnh, cho nên tôi nhịn không được tới thăm......”
Âu Dương Tịch giữ vẻ mặt bình thản, nhìn qua ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Tôi không sao!”
Ân Khả cắn môi: “Tịch......”
Âu Dương Tịch chậm rãi xoay đầu lại, nhìn Ân Khả: “Mình biết rõ cậu muốn nói gì, nhưng là mình không muốn nghe.”
“Như vậy, mình van cậu......” Ân Khả gục đầu xuống, không chỉ là thành khẩn, thậm chí còn mang theo vài phần cầu xin, “Nhanh chóng ra nước ngoài trị liệu được không, không thể kéo dài được nữa, nếu không thì......” Nguy hiểm tánh mạng.
Âu Dương Tịch ánh mắt kiên định: “Mình bây giờ không thể đi!”
Ân Khả kích động: “Tịch!! Đừng như vậy, có biết hay không, nếu cậu xảy ra chuyện gì, mình dù có chết sẽ không tha thứ cho bản thân!”
Âu Dương Tịch mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói: “Cái này không liên quan đến cậu.”
Ân Khả chăm chú nắm quyền, vẻ mặt căng thẳng: “Chuyện không liên quan đến mình? Cậu cho rằng nói một câu “Chuyện không liên quan đến mình” có thể để cho mình tự tha thứ bản thân sao? Cậu cho rằng nói một câu ‘Chuyện không liên quan đến mình’, có thể để cho mình quên trước đây nếu không phải vì cứu mình, ngực cậu cũng không bị nội thương!”
Ân Khả cùng Âu Dương Tịch từ khi nào quen biết? Một tuổi, hai tuổi, hoặc là vừa sinh hạ? Dù sao, bọn họ cũng không nhớ rõ, chỉ biết là cùng nhau chơi đùa lớn lên, bởi vì hai người mẫu thân là hảo hữu, bọn họ trong lúc đó quan hệ rất tốt, cùng đi học, cùng tan trường, đồng thời cũng cùng trốn học, cùng đánh nhau...... Từ sau khi mẹ của Âu Dương Tịch qua đời, hắn cùng người nhà di dân đến nước ngoài. Năm hai mươi tuổi về nước, nguyên danh Hoắc Hoa Tịch, sau đổi tên lấy theo họ của mẹ là Âu Dương Tịch.
Tuy trong mười mấy năm không có gặp gỡ, cũng không có liên lạc, nhưng ngay lần đầu gặp lại mới phát hiện tình bạn mười mấy năm trước không hề thay đổi, không phai nhạt, theo năm tháng càng làm cho tình cảm sâu đậm tự trong đáy lòng......
Âu Dương Tịch có một lần chọc vào xã hội đen, bị xã hội đen đến báo thù. Ân Khả vốn định hỗ trợ, cuối cùng cũng gặp nguy hiểm, Âu Dương Tịch thay hắn đỡ một gậy...... Từ đó về sau để lại di chứng, thậm chí bởi vậy …. Tánh mạng cũng gặp nguy hiểm.
Đêm khuya, đứng ở tấm màn đen, mỗi lần nghĩ đến Ân Khả cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy, hận lúc ấy người bị thương không phải là bản thân mà lại là người anh em mình coi trọng nhất......
“Trình Ân Khả, có phải hay không sợ mất đi người bạn là mình?”
“Cái gì?!”
Âu Dương Tịch nhìn Ân Khả: “Không được nghĩ cũng không được nói, từ nay về sau không cho phép cậu nhớ đến những chuyện trước đây, đem những áy náy hối hận chết tiệt của cậu...hết thảy quên đi!”
Ân Khả thân thể cao lớn đứng ở trong phòng bệnh, tâm trạng cùng cực đau khổ cùng ẩn nhẫn, mắt nhắm chặt lại, cắn môi, gục đầu xuống, hai tay chống trên giường, thuận thế quỳ xuống bên giường và ngữ khí thong thả mà trầm thấp: “Tịch, ra nước ngoài trị liệu đi. Mình lần nữa cầu xin cậu......”
Âu Dương Tịch thấy thế, giật mình không thôi, nhịn đau từ trên giường ngồi dậy, thật sâu nhìn chằm chằm vào Ân Khả, nói: “Ân Khả, không nên như vầy được không?”
Ân Khả chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng Âu Dương Tịch, bi thương trên khuôn mặt làm cho trong hốc mắt có thống khổ ướt át, “Tịch, đừng đem tính mạng ra giỡn......”
Âu Dương Tịch nhìn Ân Khả, trong mắt hiển nhiên cảm động, chỉ là, đột nhiên lại cười nói: “Huynh đệ, không nên nói nghiêm trọng như vậy!”
“Tại sao không có......”
Âu Dương Tịch dứt khoát xen lời hắn: “Mình nói rồi, nếu chưa kéo được Bắc Diệc Uy xuống đài trước, mình tuyệt đối sẽ không đi trị liệu!”
Thời cơ không đúng, hắn sao có thể xuất ngoại? Hắn xuất ngoại, thì chẳng phải là hắn đã đem cô hai tay dâng cho Bắc Diệc Uy...... Đây tuyệt đối không có khả năng!
“Tịch, mình cũng đang muốn tốt cho cậu!” Ân Khả nói: “Muốn hạ bệ Bắc Diệc Uy cũng không phải là một hai ngày là có thể làm được chuyện, nhưng là, bệnh của cậu tuyệt đối không thể kéo dài!”
Âu Dương Tịch nhắm mắt vung tay lên, nói: “Mình hiện tại trông nom không được nhiều như vậy, cậu cũng biết mình không thể nào không có cô ấy!”
“Chính là, hiện tại không chỉ có cậu, mà cả Bắc Diệc Uy đều đối với cô ấy trở nên mê muội...... Muốn hắn buông cô ấy ra, cũng không phải là dễ dàng như vậy.” Ân Khả nói.
Âu Dương Tịch nghe, thở dài một tiếng, ánh mắt yên lặng nhìn qua đèn, ngực từng đợt quặn đau, không hề hay biết, chỉ cảm thấy vô cùng mê mang cùng sợ hãi......
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
140 chương
46 chương
64 chương
59 chương
66 chương
37 chương