Độc Sủng Chị Dâu
Chương 52
Tầm Thiên Hoan ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân hơi nhàu nhĩ, ánh mắt mê mị mang theo vài phần nghịch ngợm nhìn Bắc Diệc Uy, nói: “Sao còn không đi?”
Bắc Diệc Uy quỳ gối ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô: “Em cho rằng anh hiện tại không dám làm gì em sao?”
Tầm Thiên Hoan hừ nhẹ một tiếng, không để tâm nói: “Dám, Bắc Diệc Uy anh có cái gì không dám làm?”
Bắc Diệc Uy nhướn mi, khẽ cười: “Biết rõ là tốt rồi.”, nắm nhẹ cằm của cô, thanh âm ung dung: “Tiểu yêu tinh, từ nay về sau trước khi khiêu khích đàn ông, tốt nhất phải suy nghĩ kỹ càng, bởi vì đàn ông đều là dã thú, đến lúc đó, em muốn chạy trốn cũng không thoát.”
Tầm Thiên Hoan miễn cưỡng nhếch môi: “Anh không phải vừa mới nói tôi là yêu tinh sao? Yêu tinh so sánh với dã thú có thể nói là còn cao hơn một bậc.”
Bắc Diệc Uy cười thản nhiên: “Cũng chưa hẳn.”
Nói xong, Bắc Diệc Uy chậm rãi đứng dậy, đi vòng ra phía sau xe lăn, nhẹ nhàng đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Tầm Thiên Hoan rất chán ghét không gian của bệnh viện, sặc mùi vị thuốc, dẫn đến trong dạ dày trận trận quay cuồng, nhăn nhăn đôi mi thanh tú, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước.
Phòng bệnh 202 cách vách phòng cô nên rất nhanh liền đến, cửa phòng đang mở rộng, trong phòng có một bác sĩ ăn mặc nghiêm trang, trên giường bệnh chăn gối bị xốc lên, hiển nhiên người bệnh vừa mới xuống giường không lâu.
Bác sĩ Lưu nhìn hai người đang ở cửa ra vào, nhìn chăm chú vào Tầm Thiên Hoan, bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tầm Thiên Hoan ánh mắt quét qua toàn căn phòng, sau đó hỏi: “Bệnh nhân phòng này đâu rồi?”
Bác sĩ Lưu phản ứng cực nhanh, nói: “Anh ta vừa mới đi ra ngoài.”
Tầm Thiên Hoan truy vấn: “Anh ấy đi đâu?”
Bác sĩ Lưu sững sờ, sau đó cười nói: “Tôi cũng không biết.”
Bắc Diệc Uy vẻ mặt lạnh nhạt, không mừng cũng không giận: “Đã không có người, vậy em trở về phòng bệnh đi.”
Tầm Thiên Hoan đang muốn mở miệng, điện thoại của Bắc Diệc Uy đột nhiên vang lên, vừa nghe sắc mặt Bắc Diệc Uy khẽ biến, khi nghe xong thoáng có chút bất an.
Tầm Thiên Hoan đoán hẳn là xảy ra đại sự gì, Bắc Diệc Uy thần sắc mới có thể như thế, vì vậy nói: “Có công việc thì anh cứ đi.”
Bắc Diệc Uy do dự một lát, nói: “Quả thật có việc gấp cần xử lý, em ở trong bệnh viện hảo hảo nghỉ ngơi, có chuyện gì thì liền gọi điện thoại cho anh.”
···················
Sau khi đưa Tầm Thiên Hoan trở về phòng bệnh, Bắc Diệc Uy liền vội vàng rời đi, Tầm Thiên Hoan nhìn hắn cảm thán Tổng giám đốc cũng không phải dễ làm a.
Bắc Diệc Uy đi rồi, liền có một hộ sĩ chuyên môn tới chăm sóc Tầm Thiên Hoan.
Bắc Diệc Uy đi, Tầm Thiên Hoan cũng mừng rỡ thoải mái, không muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh, liền nhờ hộ sĩ đưa mình đến hoa viên hít thở khí trời.
·················
Nhìn cô gái trước mắt, mái tóc vàng xoăn tít làm tăng thêm vẻ dí dỏm cùng đáng yêu, một đôi mắt màu lam to tròn, làn da vô cùng mịn màng, Âu Dương Tịch ảo não gãi gãi đầu, thật muốn tìm một chỗ để ẩn núp, đáng tiếc dĩ nhiên không kịp, cô bé kia liếc cái liền phát hiện anh, nhanh chóng chạy tới, không để ý tới ánh mắt của mọi người, như hồ điệp như tinh linh nhào vào trong ngực Âu Dương Tịch, thanh âm vui mừng: “Tịch ca ca, rốt cuộc cũng tìm được anh! Vạn tuế! Vạn tuế!”
Âu Dương Tịch nhìn cô gái đang tại trong ngực nhảy dựng nhảy dựng, chính là không biết nói cái gì cho phải, chỉ tự trách mình tại sao sẽ không tránh thoát cô, nhưng là, khi nhìn thấy cô trong lòng vẫn là tránh không được cao hứng, dù sao cô cũng là muội muội ruột thịt của mình.
Đợi cô động tác thoáng an phận chút ít, Âu Dương Tịch mới hỏi nói: “Emily, em sao lại một mình về nước?”
Emily điềm điềm cười, kiễng mũi chân, nhanh chóng hôn lên mặt Âu Dương Tịch một cái, sau đó cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Tịch nói: “Bởi vì nhớ Tịch ca ca! Tịch ca ca có nhớ em không?”
Âu Dương Tịch nhướn mi: “Nhớ, dĩ nhiên là nhớ.”
Emily hoài nghi: “Tịch ca ca nói dối, vẻ mặt này kì quái nha?”
“Không có, Tịch ca ca làm sao có thể nói dối Emily?” Âu Dương Tịch nói xong, hôn lên mặt cô, sau đó ôm cô.
Emily lắc đầu nói: “Tịch ca ca có phải đã quên, chỉ có em mới có thể hôn Tịch ca ca, không thích Tịch ca ca hôn em! Đã như vậy hơn mười năm nha!”
Âu Dương Tịch giơ tay đầu hàng: “Hảo hảo, từ nay về sau Tịch ca ca sẽ không hôn!”
··················
Tầm Thiên Hoan ngồi ở xe lăn, xa xa nhìn đến, tận mắt thấy Âu Dương Tịch cùng với cô gái lạ lẫm kia tựa hồ rất hợp.
Mười ngón tay không khỏi siết chặt, ánh mắt căm giận, môi mím lại, vẻ mặt không vui!
Ghê tởm Âu Dương Tịch kia, ở trong bệnh viện cũng còn như vậy hoa tâm! Đáng giận chết!
Hừ, Tầm Thiên Hoan cô cũng không phải người dễ dãi cho qua!
Tầm Thiên Hoan nhờ hộ sĩ đẩy cô đến càng gần rồi hướng Âu Dương Tịch kêu lớn: “Tịch! Tịch! Em ở đây!”
Quả nhiên làm cho Âu Dương Tịch cùng Emily quay lại nhìn, Emily nghi hoặc: “Cô ta là ai?”
Khuôn mặt tuấn mĩ của Âu Dương Tịch thoáng kinh ngạc, ánh mắt nặng nề, rồi lại nhanh chóng thu hồi, sau đó vờ như không nghe thấy, nói với Emily: “Anh không biết, em vừa xuống máy bay, nhất định rất mệt, anh dẫn em đi ăn chút gì.”
Emily nhìn nhìn Tầm Thiên Hoan, muốn nói cái gì, lại bị Âu Dương Tịch kéo về chú ý, đành phải nói: “Em cũng không muốn ăn, không đi ăn.”
Âu Dương Tịch đơn giản đem Emily lôi đi: “Không muốn ăn thì anh dẫn em đi chơi.”
Emily rất là nghi hoặc, quay đầu lại nhìn Tầm Thiên Hoan, rồi lại nhìn ca ca của mình, trong nội tâm hình như nghĩ ra cái gì, khóe môi nhếch lên, tùy ý ca ca lôi mình rời đi.
Trơ mắt nhìn Âu Dương Tịch lôi kéo người phụ nữ kia như chạy trốn rời đi, Tầm Thiên Hoan càng tức giận, tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, nói: “Đáng giận Âu Dương Tịch, rõ ràng giả vờ không biết tôi?!”
·················
Âu Dương Tịch đem Emily chạy một đoạn đường dài, xác định Tầm Thiên Hoan không có khả năng đuổi theo thì mới dừng lại.
Emily thở hồng hộc, nhưng lại phi thường dào dạt, nói: “Ca, đừng nói với em anh không biết cô ta, có phải là người phụ nữ trước kia anh vứt bỏ không?”
Âu Dương Tịch vẻ mặt sững sờ, sau đó ra vẻ kinh ngạc nói: “Làm sao em biết?”
Emily cười đắc ý: “Theo Tịch ca ca từ lúc 16 tuổi, chuyện như vậy đâu phải là chưa từng thấy.”
Âu Dương Tịch cười vỗ vỗ vai Emily nói: “Chỉ Emily hiểu rõ ca nhất a.”
Emily hài lòng đáp: “Ca, người phụ nữ kia một chút cũng không xinh đẹp, may mắn là trước đây anh đã vứt bỏ cô ta, bằng không, em cũng không muốn có một chị dâu xấu như vậy, nhưng là, cũng không cần chị dâu xinh đẹp hơn em nha!”
Âu Dương Tịch hỏi: “Emily, rốt cuộc là em đang tuyển chị dâu hay là anh đang chọn vợ thế?”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
140 chương
46 chương
64 chương
59 chương
66 chương
37 chương