Ki Ki tắt điện thoại, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, thân thể thoáng run rẩy, xoay người, Âu Dương Tịch ở phía sau gọi cô lại: “Em thật sự định đi?” Ki Ki quay đầu lại nhìn hắn: “Nếu là giữa em và Thiên Hoan, anh hẳn là sẽ chọn Thiên Hoan không phải sao?” Âu Dương Tịch ánh mắt càng sâu: “Hiện tại trong cục diện này, việc anh lựa chọn ai không phải là vấn đề.” Ki Ki cúi đầu xuống, ánh mắt có chút đau thương: “Chính là, em cũng không muốn nghĩ đến anh lựa chọn ai, hơn nữa, em không muốn Thiên Hoan bởi vì em mà gặp bất trắc gì......” Âu Dương Tịch nhìn cô nói: “Tốt lắm, anh đi cùng em.” Ki Ki nhìn nhìn anh, không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài. Âu Dương Tịch đang chuẩn bị theo sau, ánh mắt lóe lên, xoay người đi vào trong phòng, tìm ra một khẩu súng giấu kín từ lâu, sau đó nhét vào trong túi áo...... “Phanh!!” một tiếng, hai cánh cửa sắt đã hoen gỉ được mở ra, cả kho hàng âm u bừng sáng lên, Tầm Thiên Hoan giật mình ngẩng đầu, Ki Ki cùng Âu Dương Tịch bất ngờ đứng ở đó, trong ánh sáng trắng xoá. Đến đây! Họ thật sự đến đây! Tầm Thiên Hoan cô thật là người may mắn nhất trên thế giới, có người yêu thương cô, có người cho cô cưng chiều, lúc nguy hiểm nhất còn có người liều lĩnh chạy tới cứu cô...... Chính là, họ vì cái gì mà ngây ngốc chạy tới? Không biết rất nguy hiểm sao? Đường Khải Long quay mặt về phía hai người vừa mới đến, nói: “Các ngươi thật đồng lòng, tất cả đều đến đây.” Âu Dương Tịch ánh mắt vừa nhìn thấy Tầm Thiên Hoan đang cố giãy giụa vì bị trói, lớn tiếng hỏi: “Thiên Hoan, em không sao chứ?!” Tầm Thiên Hoan muốn nói chuyện lại nói không được, chỉ có mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, dùng sức lắc đầu. Âu Dương Tịch trong nội tâm điên cuồng giận dữ. Ki Ki dứt khoát bước lên trước, ngữ khí lạnh như băng: “Đường Khải Long, người mà anh muốn là tôi, tôi hiện tại đã đến đây, anh có thể thả cô ấy chưa?!” Đường Khải Long chậm rãi đứng dậy, nhàn nhã đi đến trước mặt Ki Ki, giơ tay lên nâng cằm của cô, nói: “Đúng vậy, người mà anh muốn là em, khi nào em muốn anh lập tức thả cô ta.” Ki Ki chăm chú nhìn Đường Khải Long nói: “Tôi muốn anh hiện tại lập tức thả cô ấy!” Đường Khải Long lắc đầu: “Hiện tại thì không được, tại em còn chưa trở thành người phụ nữ của anh trước nên anh là tuyệt đối sẽ không thả cô ta!” Âu Dương Tịch tiến lên một bước, cả giận nói: “Đường Khải Long, anh đừng quá kiêu ngạo! Trên thế giới này, không phải anh muốn làm gì thì làm!” Đường Khải Long ánh mắt hướng Âu Dương Tịch đáp: “Tôi đây hôm nay chính là muốn làm gì thì làm! Anh có thể cản tôi sao?” Âu Dương Tịch ánh mắt hung ác, tay hướng đến khẩu súng trong người, nhưng lại tại trong tích tắc, tay của hắn nắm chặt lại. Đáng chết! Hắn làm sao có thể như thế xúc động? Còn chưa tới vạn bất đắc dĩ, nếu hắn lấy súng ra, chuyện chẳng phải trở nên càng hỏng bét? Thì không có bất kì đường nào để lui...... Âu Dương Tịch lặng yên thả tay xuống, trừng mắt nhìn Đường Khải Long. Ki Ki ánh mắt dời khỏi Đường Khải Long, hướng đến trên người Âu Dương Tịch, thanh âm lạnh lùng: “Nếu như tôi nói không?” Đường Khải Long cười cười, nói: “Em có thể nói không, bất quá, anh cho em biết, sau này, mấy người các em cũng đừng mơ tưởng có một ngày yên bình, còn có người phụ nữ chết tiệt kia, lần trước cô ta làm hỏng việc của anh, anh còn chưa cùng cô ta tính sổ. Em nếu làm người phụ nữ của anh, anh sẽ nể mặt em mà cho cô ta một con đường sống, nếu không, anh đây chắc chắn bắt cô ta trả lại gấp mười! Tác phong của Đường Khải Long anh, em không phải không biết rõ? Huống hồ, dù cho em hiện tại không đáp ứng, thì về sau anh vẫn sẽ có biện pháp làm cho em trở thành người phụ nữ của Đường Khải Long anh!” Ki Ki tim đập mạnh và loạn nhịp, cô làm sao có thể không biết tác phong của hắn? Hắn là có thể bởi vì cô một câu nói khi say rượu, liền đem quán bar người khác kinh doanh mấy năm đập tan, hắn nếu là không hung ác, có thể nào lên làm Long Bang lão đại? Hắn nếu là không hung ác, làm sao có thể tại vị trí lão đại ngồi mấy năm? Có thể nói là giết người cũng chỉ trong nháy mắt, hắn muốn đối phó Thiên Hoan, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng! Ki Ki lại càng do dự...... Không, Ki Ki làm sao có thể người phụ nữ của lão đại xã hội đen?! Không được, Tầm Thiên Hoan dùng sức lắc đầu, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm “Ô… ô”, cô muốn ngăn cản Ki Ki! Chính là, dù cho bao nhiêu nước mắt chảy ra, cô nhưng vẫn nói không ra lời...... Âu Dương Tịch ngón tay thon dài nắm càng chặt, lồng ngực như muốn nổ tung. Ánh mắt tràn ngập tức giận, nhưng vẫn một mực tự nói với mình: phải nhẫn! Lúc này Ki Ki trên mặt không biểu tình, trả lời: “Anh không nên như vậy bức tôi?” Đường Khải Long sờ lên má phấn của Ki Ki, nói: “Anh tại sao lại cần phải bức em chứ? Chỉ vì em một mực không nghĩ đến anh nên anh bất đắc dĩ phải sử dụng chút ít thủ đoạn.” Ki Ki lạnh lùng nhìn hắn: “Anh là muốn tôi trở thành tình nhân của anh sao?” Tay Đường Khải Long từ sau đầu cô, dần dần trượt đến dưới cổ, nắm ở bờ vai của cô, nói: “Nếu như không ngại, em có thể làm phu nhân của anh!” Ki Ki lạnh lùng cười: “Tôi cũng không có phúc phận đó! Tình nhân nhé? Được, tôi coi như làm tình nhân của anh!”