Độc Sủng Chị Dâu
Chương 125
Tầm Thiên Hoan thật ra có ý định đối phó với cô nàng đáng ghét HứA Đan Ny, chỉ là, Bắc Diệc Uy trực tiếp sa thải cô ta! Kỳ thật anh làm như vậy, thật không có phiền toái gì, nhưng mà, không lâu sau, trong công ty không biết là ai tung ra tin đồn, nói cái gì mà Tầm Thiên Hoan cô dụ dỗ tổng tài, thổi gió bên gối, HứA Đan Ny liền như vậy mà bị sa thải!
Bắc Diệc Uy đối những này ngược lại không sao cả, Tầm Thiên Hoan nhìn ra, quan hệ giữa cô và Bắc Diệc Uy, không phải anh muốn là mọi người điều biết sao?
Từ đó, đồng nghiệp trong công ty đối với cô ‘Vài phần kính trọng’, điều này làm cho Tầm Thiên Hoan cảm thấy chỉ cần trong công ty nhiều thêm một giây, thật áp lực sẽ làm cô không thể nào thở nỗi.
Cuối cùng, cô vỗ vỗ tay, đem công việc chia ra, trực tiếp nhìn mọi người bằng ánh mắt trừng trừng, chạy vào văn phòng tổng tài, cửa chưa đóng, trong công ty một ít đồng nghiệp nhịn không được nhìn trộm xem, chỉ thấy Tầm Thiên Hoan đỉnh đạc ngồi lên ghế của tổng tài, hai tay chéo ngực, nói:“Này Diệc Uy, anh sống ra sao, em mặc kệ!”
Trên mặt chỉ cười không nói, lúc này chưa nhận ra là có phần vui vẻ, ánh mắt kia đầy thương yêu khi nhìn thấyTầm Thiên Hoan, nói:“Được.”
Tầm Thiên Hoan liếc măt nhìn, nói:“anh làm như vậy những chuyện này không phải muốn được kết quả như vầy sao?”
Bắc Diệc Uy, liếc mắt nhìn cô, cúi người xuống gương mặt anh tuấn áp sát vào cô:“Em cứ nói đi? Bảo bối?”
Tầm Thiên Hoan nhìn anh, đột nhiên mỉm cười:“Anh có thể làm như vậy nhưng mà, chẳng qua, em hiện tại có một số điều kiện, từ nay về sau anh phải tăng lương cho em, hơn nữa là phải gấp đôi!”
Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào cô, mỉm cười:“Khẩu vị của ngươi......”
Tầm Thiên Hoan cướp đáp:“Rất lớn có phải không?” Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên cười, nói:“Đúng rồi, khẩu vị của em rất lớn, ai bảo anh chạm phải Tầm Thiên Hoan em ?”
Bắc Diệc Uy không nhanh không chậm nói:“Ý của anh là......”
Tầm Thiên Hoan không muốn nghe anh dong dài, thẳng thắng nói:“Một câu, có đồng ý hay không?!”
Bắc Diệc Uy lại nói:“Khẩu vị của ngươi...... Sao nhỏ như vậy?”
Tầm Thiên Hoan nhìn Bắc Diệc Uy, hơi sững sờ, sau đó bĩu bĩu môi, không hề nói thêm gì.
Bắc Diệc Uy nhân cơ hội nhẹ nhàng vừa hôn trên mặt cô, vừa nói:“Đã nói với em rất nhiều lần, cả công ty hơn nữa người của anh đều là của em, em làm sao lại không nhớ chứ ?”
Tuy không nghe rõ được bên trong nói gì, nhưng cũng vang ra được ít cho mấy nhân viên đang rình rập ngoài này nghe lén …..
Như vậy xem ra, Tầm Thiên Hoan này, đích thật là nhân tình của tổng tài?! Thật không thể chối cãi mà! Trước kia cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nhưng chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi, điều này sao có thể? Tổng tài là người đàn ông ưu tú như vậy, không chỉ có tại sự nghiệp rất rất thành công, tướng mạo cũng tuyệt đối là số một! Muốn người phụ nữ nào mà chẳng có? Chính là, mọi thứ sao lại thế này, đây là người phụ nữ không có một chút đặc điểm nào? Chẳng lẽ, đây là tình yêu?
Tầm Thiên Hoan không khỏi sờ sờ cánh tay, nói:“Bắc Diệc Uy, anh nói chuyện cũng đừng làm buồn nôn như vậy chứ?”
Bắc Diệc Uy tay đặt ở bả vai cô, thấp giọng lại cười nói:“Không có cách rồi, gặp được em, anh nhịn không được, em nói phải làm sao bây giờ?”
“Tốt lắm,” Tầm Thiên Hoan ra vẻ lạnh nhạt nói:“Anh cần phải nhớ kỹ lời anh vừa nói, bất kể là công ty của anh, còn có anh...... Thân thể anh, cũng là của em đó!”
Bắc Diệc Uy đầy yêu thương nói với cô:“Được, anh tuyệt đối sẽ nhớ kỹ, ha ha.”
“Ai,” Mặc dù Bắc Diệc Uy nói như vậy, Tầm Thiên Hoan cũng không khỏi than tiếc, nói:“Xem ra, từ nay về sau em nên ít đến công ty thôi, không chừng hiện tại không ít người biết quan hệ giữa chúng ta.”
“Vậy cũng tốt, cứ để cho bọn họ biết rõ địa vị của em trong công ty, đỡ phải em bị người ta ăn hiếp chịu oan uổng.”
Lời này, thật sự là tận đáy lòng Tầm Thiên Hoan, nói không ra cảm xúc, cô cười cười nói:“Có thể …Đừng quá tốt với em hay không”
Bắc Diệc Uy tràn đầy vui vẻ, nói:“Không thể nào, bởi vì đối tốt với em, thì ra anh cảm thấy rất hạnh phúc, nếu như em bị oan ức, em khó chịu, anh cũng sẽ vì vậy mà khó chịu, em hiểu chưa?”
Tầm Thiên Hoan cười:“ Không hiểu.”
“Em dám?”
“Em có cái gì không dám?”
“Được, anh đây khiến cho em thử xem còn dám lần nữa không, ha ha a......” Anh chọc chọc vào cô làm cho cô ngứa.
“Đừng mà...... Ha ha a......”
******************
Tầm Thiên Hoan kéo bức màn, mở cửa sổ ra, giang hai tay, hít thở thật sâu, nhắm mắt lại, khóe môi có chút cong lên.
Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, cực kỳ dễ chịu, không khí êm ả, tinh thần thoải mái.
Bỗng nhiên, một đôi tay ôm lấy eo cô từ phía sau, thân thể mềm mại của cô rơi vào khuôn ngực dịu dàng của ai đó, cô còn có thể nghe thấy được hơi thở nhàn nhạt, chỉ thuộc về Tân Đồng.
Tầm Thiên Hoan mỉm cười:“Em đã tỉnh?”
“A, thì ra em giả bộ ngủ.”
Tầm Tân Đồng mỉm cười nói:“Bởi vì em muốn nhìn chị dậy trước nhìn thấy em loại cảm giác này rất hạnh phúc.”
“Ừ, được, được, được, chỉ cần em vui vẻ, em muốn thế nào thì thế ấy.”
Tầm Tân Đồng cúi đầu gác ở trên bờ vai cô, nói:“Nếu như, cả đời này, hạnh phúc như thế này có thể luôn diễn ra như vậy, thì tốt biết bao nhiêu......”
Cậu và cô trong lúc này tuyệt đối phải giữ bí mật này! Ngoại trừ Bắc Diệc Uy mặt ngoài trầm lặng, những người khác đều không biết, kể cả cha mẹ của bọn họ, đúng vậy, bất luận ai biết cũng được, nhưng mà, ngoại trừ cha mẹ, chuyện như vậy, làm sao cha mẹ có thể dẽ dàng chấp nhận được?
Trên thế giới, làm sao gió không thể lọt tường?
Tuy nhiên, bây giờ bọn họ vẫn né tránh vấn đề này, nhưng mà, một ngày nào đó, sẽ lộ tẩy, sự thật vẫn vốn là sự thật.
Tầm Thiên Hoan thấp giọng nói:“Tân Đồng, nếu ba mẹ biết chuyện này, em...... Nên làm gì bây giờ?”
“Sao lại nghĩ đến em?” Tầm Tân Đồng hít hít không khí, nói:“Em, chị cũng không cần lo lắng, dù cho ba mẹ biết rằng chuyện này, cho dù bọn họ ngăn cản thế nào, thì bọn họ cũng không ngăn được lòng của em nếu như không thể cùng chị sống chung một chỗ...... Em tình nguyện...... Chết.”
“Không...... Không thể!” Tầm Thiên Hoan hoảng sợ nói:“Tân Đồng, dù cho có một ngày như vậy, em cũng không được làm chuyện điên rồ, em hiểu không? Em phải sống thật tốt, chỉ cần còn sống, còn sống thì có cơ hội.”
Tầm Tân Đồng nghe vậy mỉm cười, nói:“Ừm, hiện tại dù cho chết, em chết cũng không tiếc.”
Tầm Thiên Hoan hoảng hốt kêu lên:“Nếu em chết, vậy chị phải làm sao?”
Tầm Tân Đồng khẽ nói:“Em nói chỉ là nói ra đều lo sợ trong lòng em thôi, nhưng hiện tại em sẽ không làm chuyện gì cho chị khổ đâu.”
“Nhớ kỹ lời nói của em nhé.”
Tầm Tân Đồng tăng thêm lực cánh tay, ôm chặc lấy eo Tầm Thiên Hoan, sau một lúc lâu, cậu nói:“Thực xin lỗi, đều là bởi vì em, mà chị khó có thể đối mặt ba mẹ......”
Tầm Thiên Hoan khẽ nhếch môi:“Làm sao có thể trách em được, muốn trách, thì trách những đạo lý cấm kị chết tiệt kia! Ha ha, chị không có trách ai hết!”
Cánh cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ. Ngoài cửa vang lên tiếng chuông dồn dập một cách lạ thường, trong lòng hai người trỗi lên đầy lo lắng, nhưng, Tầm Thiên Hoan dù không tự nguyện, cũng phải trực tiếp mặc đồ ngủ đi mở cửa.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
21 chương
40 chương