Tầm Thiên Hoan hỗn loạn đi xuống giường, thân hình mảnh khảnh tựa như một chiếc lá mỏng manh cố bám víu vào chiếc cành khô trước những cơn gió thu, miễn cưỡng đi tới cửa, cố hết sức mở cửa, đúng tại lúc này, quản gia từ bên ngoài đi tới nhìn thấy Tầm Thiên Hoan không khỏi kinh hỉ, bước chân nhanh hơn chạy tới: “Thiếu phu nhân, rốt cục cô đã tỉnh.” Tầm Thiên Hoan vịn trên khung cửa, không có hơi sức, sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, nhìn bộ dáng của cô quản gia vội vã tiến lên đỡ lấy thân thể cô: “Thiếu phu nhân, bây giờ cô còn bệnh, trước hết nên nằm trên giường nghỉ ngơi.” Tầm Thiên Hoan cũng đành chịu, theo lão quản gia dìu đến bên giường, thân thể Tầm Thiên Hoan rất suy yếu, thanh âm rất nhỏ hỏi: “Diệc Uy?” “Thiếu gia đã đi làm.” Tầm Thiên Hoan hiểu rõ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi? Tôi đã ngủ bao lâu?” Quản gia trả lời: “Bây giờ là hai giờ chiều, cô đã ngủ từ tối hôm trước đến hiện tại.” Tầm Thiên Hoan có chút khó chịu vuốt ve cái trán, nói:“Tôi bị làm sao vậy?” Quản gia khiêm tốn: “Đêm qua toàn thân cô ướt sũng, thiếu gia ôm cô vào nhà, sau đó cô đã phát sốt.” Trong đầu Tầm Thiên Hoan chỉ là một mảnh hỗn độn, dường như là cần phải suy nghĩ cái gì nhưng cái gì cũng đều không nhớ, đau đầu a. “A, tôi sẽ nghỉ ngơi trên giường, bác cứ đi lo việc của mình.” Quản gia mỉm cười, nói: “Tôi đi trước vậy..., cô hảo hảo nghỉ ngơi.” Sau khi quản gia rời đi, Tầm Thiên Hoan ngồi ở trên giường, ánh mắt tìm kiếm chiếc điện thoại trên giường, chậm rãi cầm lấy, mở ra điện thoại, xem xét, cô kinh ngạc vì có rất nhiều cuộc gọi đến?! Hơn nữa còn là cùng một dãy số, dãy số này, đương nhiên Tầm Thiên Hoan vô cùng quen thuộc. Tịch, đây là Tịch gọi tới! Tầm Thiên Hoan không chút do dự gọi lại số điện thoại đó, sau đó khẩn trương chờ đợi người nhấc máy, chính là, cô lại nghe được: “Xin chào số điện thoại này hiện đã tắt máy!”. Tầm Thiên Hoan sững sờ để điện thoại di động xuống, trong nội tâm không tránh khỏi lo lắng, bất an lan tràn ra toàn thân, đây là có chuyện gì? Rất không yên tâm, loại bất an này khiến cô chỉ muốn lập tức lao ra ngoài đi tìm Âu Dương Tịch, trong nội tâm phi thường khó chịu, chua xót, loại cảm giác này, cô rất quen thuộc, hình như đêm hôm qua cũng là cảm giác này......? Tầm Thiên Hoan rốt cục nhịn không được, ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu khóc...... Thật sự là khó chịu...... Cảm giác như có một cái gì đó vô cùng quan trọng không thể chia lìa trong đời đang rời bỏ cô...... Cùng lúc đó. Bên kia Đại dương xa xôi. Bệnh viện xx. Đây là một bệnh viện tư rất nổi tiếng, Bác sĩ Lưu là bạn quen thân với Phó viện trưởng của bệnh viện, hơn nữa trước khi đưa Âu Dương Tịch đến đã liên hệ trước, nên giảm đi không ít trình tự, chỉ trong thời gian ngắn Âu Dương Tịch đã được nhập viện. Mãi cho đến khi vào bệnh viện, Âu Dương Tịch vẫn chưa có tỉnh lại, sau khi Ân Khả an bài thỏa đáng hết thảy, Âu Dương Tịch có thoáng mở mắt ra nhưng còn chưa nói một câu, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu. “Chú Lưu, kỳ thật chú không cần tới, cháu có thể tự chăm sóc hắn.” Ân Khả đứng ở một bên thấp giọng nói. “Tôi cũng chỉ ở lại đây chừng vài ngày thôi, dàn xếp mọi việc tốt rồi tôi mới có thể an tâm trở về, lần này tới tôi cũng thuận tiện muốn gặp lại lão bạn nhiều năm.” “Lần này chuyện của Tịch thật sự làm phiền chú nhiều, thúc thúc.” 1 “Cháu – đứa nhỏ này, đừng nói như vậy, có cái gì cảm tạ với không cảm tạ. Tịch - đứa nhỏ này đối với chúng ta đều quan trọng như nhau.” Ân Khả cười cười, đột nhiên thần sắc có liễm liễm: “Mỗi ngày chúng ta đều chích thuốc mê cho cậu ấy, sẽ không có việc gì chứ? Có thể bị tác dụng phụ không?” Bác sĩ Lưu lắc đầu bất đắc dĩ nói: “So với việc để cho nó vừa tỉnh táo lại kích động kịch liệt, chẳng thà cứ làm cho nó yên tĩnh ngủ như vậy, không bị kích thích đối với nó mới có lợi.” Ân Khả sâu xa thở dài: “Cũng chỉ có như vậy.” “Trong công ty an bài như thế nào?” Ân Khả cười khổ: “Đi quá mau, thông báo cũng chưa kịp nên mọi việc trong công ty cháu cũng không kịp sắp xếp.” “Thật là khổ cho cháu rồi.” “Không có việc gì.” Ân Khả cười cười: “Hiện tại cứu cậu ấy quan trọng hơn.” ........................................................................ Quản gia ở cửa ra vào đi tới đi lui, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, quan sát bóng đêm, rốt cục nhịn không được ông quay vào nhà gọi điện thoại cho Bắc Diệc Uy, trở ra cửa chờ thêm hơn 10 phút đã thấy Bắc Diệc Uy về tới, quản gia không khỏi thở dài, tốc độ này có thể coi là rất nhanh. Bắc Diệc Uy hoang mang rối loạn sau khi rời khỏi xe cũng không dám đi từ từ mà trực tiếp chạy đến trước mặt quản gia, hỏi: “Quản gia, làm sao vậy?!” “Thiếu gia, rốt cục cậu đã trở lại.” “Thiên Hoan làm sao vậy?” Quản gia đau đầu nói: “Xế chiều hôm nay, thiếu phu nhân đã tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại cô ấy cứ ngồi yên trên giường, không nói lời nào, cơm cũng không ăn, chỉ ngồi trên giường một mực khóc, không khóc thì lại ngồi ngẩn người, tôi hầu như không có biện pháp, hỏi gì cô ấy cũng không trả lời......” Quản gia còn chưa nói xong, Bắc Diệc Uy đã lướt qua ông ấy, bằng tốc độ nhanh nhất đi vội lên lầu, đi đến trước phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng. Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn chiếu le lói trong phòng, chỉ thấy cô ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt ngu ngơ, ánh mắt hoảng hốt, nước mắt từ trên gương mặt lặng lẽ rơi xuống...... Vẻ mặt Bắc Diệc Uy bình tĩnh lại, tất cả sợ hãi, tất cả hoảng loạn vừa rồi đều được che đậy lại, hắn ôn nhu nhìn chằm chằm vào cô, từng bước một chậm rãi tới gần cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt vẫn không chuyển khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hắn lặng im nhìn chằm chằm vào cô, ngoài mặt tuy bình tĩnh nhưng tận sâu đáy lòng đã cảm thấy đau đớn...... Thật lâu, hắn rốt cục nhịn không được duỗi ra cánh tay thon dài, đem cô kéo vào trong ngực của mình, ôm cô, chăm chú ôm...... Hắn nghĩ cho cô tất cả hạnh phúc cùng vui vẻ...... Nhưng tại sao hắn luôn làm không được?