Ngày đó, Tầm Tân Đồng khuyên bảo mãi mà Tầm Thiên Hoan vẫn không về nhà mẹ đẻ, cô về tới Bắc gia, nhưng Bắc Diệc Uy cũng chưa có trở về, hỏi quản gia thì ông ấy cũng nói không rõ ràng lắm. Tầm Thiên Hoan hít thán, sau đó tắm rửa một cái rồi lên giường đi ngủ, nằm ở trên giường, ôm gối đầu, lật qua lật lại đều ngủ không được, mãi cho đến ngày chủ nhật hôm sau, Bắc Diệc Uy mới về tới. Tầm Thiên Hoan vừa ăn sáng vừa không biết nên hỏi cái gì, lại nhìn hắn một chữ cũng không nói, cô nhịn không được nói: “Tối hôm qua anh đi đâu?” Hắn nhẹ giọng trả lời: “Gặp ông Ngoại.” “Ông Ngoại?!” Tầm Thiên Hoan có chút giật mình, hắn còn có ông Ngoại sao, vậy mà cô lại một chút cũng không biết. Bắc Diệc Uy nói xong thì chuẩn bị lên lầu: “Đúng vậy, anh còn có một ông Ngoại, có cơ hội anh sẽ đưa em đến gặp mặt.” Tầm Thiên Hoan ở sau lưng gọi hắn lại nói: “Anh không ăn sáng sao?” Bắc Diệc Uy dừng bước lại, nhìn cô: “Anh ăn rồi.” Đi hai bước, Bắc Diệc Uy lại quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Nếu có một ngày hoàn cảnh của Âu Dương Tịch lại thay đổi, em vẫn sẽ không thích hắn?” Tầm Thiên Hoan nhìn hắn, không rõ hắn đang nói cái gì. Bắc Diệc Uy nhìn cô sững sờ không khỏi cười, nói: “Anh chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.” Thời gian nói chậm không chậm, nói nhanh cũng không nhanh, cũng đã nửa tháng trôi qua, trong lúc đó quan hệ giữa Âu Dương Tịch cùng Tầm Thiên Hoan không có gì tiến triển, Tầm Thiên Hoan vẫn đều đặn đúng giờ đi làm, gần như mỗi ngày Âu Dương Tịch đều đem tất cả chú ý đặt ở trên người của cô, tìm cơ hội lấy lòng cô, nhưng mà nét mặt của cô chỉ thờ ơ, về phần tâm tư cô như thế nào, sợ là ngay cả chính cô cũng không rõ. Bắc Diệc Uy cũng có chút quái dị, thời gian đi làm rất bình thường, lại thường xuyên biến mất một đêm, hoặc là xin nghỉ ngơi vài ngày liền, hoặc là lúc cô còn chưa tỉnh giấc đã rời nhà đi trước, cô không biết hắn đang làm cái gì, có chút tò mò nhưng thực sự chưa dám hỏi. Hết thảy, tựa hồ gió êm sóng lặng. Hết thảy, cũng giống như gió cuốn mây trôi. Ngay khi Tầm Thiên Hoan gần tan sở, đột nhiên điện thoại vang lên, là một số điện thoại di động lạ lẫm. Giờ khắc này, đột nhiên tâm Tầm Thiên Hoan bối rối, ngón tay nhẹ nhàng nhấn điện thoại…. một giây hai giây ba giây…. bên kia truyền đến một giọng nữ: “Thiên Hoan, đã lâu không gặp.” Tầm Thiên Hoan có một lúc hít thở không thông, sau đó cô muốn nhảy lên, cô muốn thét lên, tất cả kích động hóa thành thanh âm run run: “Ki Ki...... Là bạn sao? Ki Ki, thật là bạn đúng không?!” Ki Ki cười cười: “Đương nhiên, nha đầu!” “Ki Ki, rốt cục bạn đã đi nơi nào? Lúc ấy một tiếng không từ đã đi, trong khoảng thời gian này một tin tức cũng không có, bạn có biết mình rất muốn gặp bạn không? Bạn gần đây có khỏe không?” “Mình rất khỏe,” Ki Ki nói: “Thiên Hoan, trong khoảng thời gian này chắc rất là khó khăn cho bạn.” “Nếu có bạn ở đây thì tốt rồi, bạn có thể hiến kế cho mình.” “Như vậy......” Ki Ki dừng một chút nói: “Lời nói của mình, bạn sẽ nghe sao?” “Có khi nào mình không nghe lời bạn đâu chứ! Mình biết rõ bất cứ điều gì mà bạn nói đều là muốn tốt cho mình.” Ki Ki tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy được rồi, chúng ta tìm một chỗ gặp mặt a, mình có vài lời muốn nói với bạn.” Tầm Thiên Hoan cực kỳ vui mừng, lập tức trả lời: “Ừ, gặp mặt ở đâu?” ............................................................ Tầm Thiên Hoan vội vàng đem điện thoại cất đi, trên mặt nét tươi cười hiện rõ, mừng rỡ chạy ra khỏi công ty, không để ý Bắc Diệc Uy đang ở sau lưng gọi cô, bằng tốc độ nhanh nhất cô lên một chiếc xe taxi và đi đến chỗ hẹn. Trên một bãi cỏ vắng vẻ Ki Ki đang chờ cô, không quá nửa giờ sau đã thấy Tầm Thiên Hoan vừa chạy tới vừa thở hồng hộc, trong tích tắc nhìn thấy Ki Ki thì vẻ mặt trở nên kinh hỉ, hai người vừa thấy mặt đã chạy tới rồi ôm nhau nhiệt tình. “Ki Ki!” “Thiên Hoan!” Tầm Thiên Hoan nhìn người phụ nữ trước mắt y nguyên xinh đẹp, nhớ tới thời gian sống cùng nhau, mắt cô chuyển đỏ hồng, nói: “Ki Ki, cuối cùng cũng gặp lại bạn, mình còn tưởng rằng đời này khó có khả năng gặp lại!” Ki Ki nhẹ nhàng mà vỗ vỗ gương mặt của cô, nói: “Nha đầu ngốc, không phải đã gặp được sao? Sao lại còn muốn khóc?” Tầm Thiên Hoan có chút ngượng ngùng: “Không có!” “Trong khoảng thời gian này bạn đã đi đâu?” Tầm Thiên Hoan cùng Ki Ki ngồi xuống trên cỏ, Tầm Thiên Hoan hỏi: “Chẳng phải bạn nói bạn chỉ có thể sống ở thành phố này thôi sao?” Trong ánh mắt Ki Ki có chút phức tạp, sau đó cười cười nhìn Tầm Thiên Hoan: “Phần lớn thời gian đều là ở đây.” Tầm Thiên Hoan thở dài: “Rõ ràng hai đứa sống cùng một thành phố, mình lại một chút cũng không cảm giác được bạn ở đâu, như vậy trong khoảng thời gian này những chuyện phát sinh, hẳn là bạn cũng biết?” Không cần đoán, khẳng định biết, hơn nữa cô có dự cảm lần này Ki Ki xuất hiện, chắc chắn cũng có liên quan đến những chuyện này. “Đúng, mình biết.” Ki Ki tự tin: “Hơn nữa, mình còn hiểu rõ hơn bạn.” “Cái gì?” Ngữ khí Ki Ki tuy nhỏ nhẹ nhưng bên trong lại rất bình tĩnh: “Những chuyện của cậu và Tịch trong thời gian qua......” Tầm Thiên Hoan nhịn không được nói: “Ki Ki, cậu cũng không biết, Tịch chính là một tên lường gạt, hắn lừa chúng ta, đã lừa gạt lâu như vậy!” Ngón tay Ki Ki khẽ gạt những sợi tóc trên trán Tầm Thiên Hoan, nói: “Thiên Hoan, chẳng lẽ bạn chưa từng nghe qua câu ‘Nói dối thiện ý’ sao, dù cho Tịch có chút lừa gạt, nhưng Tịch, anh ấy đối với bạn chưa bao giờ thay lòng.” Tầm Thiên Hoan quái lạ, nhìn Ki Ki: “Ki Ki, bạn cũng biết sao? Mình cùng Tịch......” Ki Ki cười: “Mình đã sớm biết, nha đầu, qua nhiều năm, Tịch đối với bạn như vậy thì ngay cả đứa ngốc cũng nhìn ra được, anh ấy quả thực coi bạn như bảo bối, chẳng lẽ bạn không biết sao?” “Mình biết rõ...... Nhưng là, hắn rõ ràng gạt mình, luôn miệng nói yêu thích mình nhưng lại lợi dụng mình! Mình thực hận hắn thấu xương!” Mặt Ki Ki khẽ hiện lên nhàn nhạt vui vẻ, cô nói: “Bạn thật sự hận sao? Lòng của bạn mềm yếu như vậy, mình không tin bạn có thể hận một người!” Tầm Thiên Hoan thở dài, nói: “Ki Ki, bạn luôn hiểu mình còn hơn cả bản thân mình......” “Con người chính là như vậy, có lẽ chuyện của bản thân thì nhìn không thấu nhưng lại cứ luôn nhìn rõ những thứ khác.” Tầm Thiên Hoan nhìn cô:“Phải không?” “Tin tưởng mình.” Ki Ki chăm chú nói: “Tịch, bạn không thể quên anh ấy đâu.” Tầm Thiên Hoan nhíu mày: “Ki Ki, đừng nói đến hắn được không, hiện tại cứ nghĩ đến hắn thì trong lòng mình rất khó chịu.” “Đó là bởi vì bạn vẫn để tâm đến hắn, sự quan tâm của bạn đối với anh ấy còn hơn bạn tưởng tượng nhiều.” “Sự thật mà nói thì...... Tịch, mình không biết làm sao để tha thứ hắn.” Ki Ki vỗ tay một cái thật vang: “Đúng rồi, chướng ngại trong lòng của bạn chính là chỗ này, bạn không biết làm như thế nào để tha thứ anh ấy! Bởi vì, bạn nhớ những lỗi lầm của anh ấy, nhưng có từng nghĩ qua những điểm tốt của anh ấy, sống trên đời này ai không từng mắc phải sai lầm chứ?” Tầm Thiên Hoan sững sờ. Ki Ki nói tiếp: “Tịch là người đàn ông đầu tiên của bạn, mình tin tưởng bạn đối với anh ấy có tình cảm sâu đậm. Tuy bạn không phải là người phụ nữ đầu tiên của Tịch, nhưng lại là người phụ nữ thứ nhất khiến Tịch động tâm. Có đôi khi tình yêu chính là vô lý như vậy, anh ấy đã gặp qua quá nhiều phụ nữ ưu tú hoàn mỹ, nhưng tâm lại chỉ để ở chỗ của bạn, đây cũng là điều hắn từng buồn rầu a.” Tầm Thiên Hoan yên lặng cúi đầu, nghe Ki Ki nói: “Anh ấy quan tâm bạn, che chở bạn, không để cho bạn chịu bất cứ ủy khuất nào. Nhớ rõ có một lần: bạn bị một đám lưu manh quấn lấy, Tịch lẻ loi một mình đối phó hơn mười người, cuối cùng bị đánh đến bản thân bị trọng thương, nhưng anh ấy không để ý thương thế của mình, chỉ đến khi nhìn thấy bạn bình an, mới bằng lòng tiếp nhận bác sĩ trị liệu...... Buổi tối bạn ngủ không được, chỉ cần một lần điện thoại của bạn, Tịch liền lập tức từ thành phố khác trở về, ôm lấy bạn chìm vào giấc ngủ......” Ki Ki cứ kể hết những cái này đến cái khác những việc mà Tịch đã làm cho Tầm Thiên Hoan, tựa hồ có nói không hết những điểm tốt của hắn. Nước mắt của Tầm Thiên Hoan đã âm thầm rơi....... “Từ nhỏ Tịch lớn lên trong hoàn cảnh căn bản không biết yêu là tư vị gì, từ sau khi gặp được bạn, anh ấy mới chính thức dùng cả tinh thần và thể xác để ý đến và dùng hết thảy bản thân bảo vệ tình yêu này......”