Độc sủng 2

Chương 9

Trên đường trở về, Vệ Hữu Quang ngồi ở trên ngựa, nói vọng vào trong xe ngựa: "A Tứ, chút cá con câu lên kia có thể cho cha không, lần trước ta đáp ứng mẫu thân con, muốn đích thân câu mấy con cá sạo cho bà ấy. Tưởng nhiều thời gian hơn một chút, nói không chừng ta có thể câu được vài con, đáng tiếc Thẩm công tử thân thể không khỏe, đáng tiếc kết thúc a." Vệ Lâm không nguyện ý, chu môi: "Hừ, không muốn, ta muốn đích thân hiếu kính mẫu thân." Hòa Sinh xốc rèm, "Đường thúc, cá ta câu đều cho ngài." Vệ Hữu Quang cao hứng, "Tốt, vẫn là Hòa Sinh hào phóng! Lần sau đường thúc đi buôn, nghĩ muốn cái gì cứ việc nói, đều cho con mang về!" Vệ Lâm lườm miệng, bỗng nàng nhớ tới cái gì, kéo Hòa Sinh nói: "Ngươi cảm thấy Thẩm công tử tốt không?" Hòa Sinh lắc đầu: "Không có xinh đẹp bằng ngươi ." Vệ Lâm gãi nàng, "Được lắm, ngươi trêu ghẹo ta!" Hòa Sinh cười cầu xin tha thứ, hai người cười ngã thành một khối, Vệ Lâm nghiêm mặt nói: "lúc câu cá, ta nhìn thấy được vài vị cô nương đến gần Thẩm công tử, hắn cũng không để ý đến. Ngươi nói, nếu ta tìm hắn nói chuyện, hắn sẽ để ý sao?" Hòa Sinh hơi có vẻ ngạc nhiên, "Chẳng lẽ ngươi. . ." Vệ Lâm vội vàng khoát tay, phủ nhận: "Nói giỡn đấy, không nên tưởng thiệt á." Nàng xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt rõ ràng không được tự nhiên. Hòa Sinh nhíu nhíu mày, tính tuổi, Vệ Lâm đang đứng ở giai đoạn tâm hồn thiếu nữ bay bổng, Thẩm Hạo ngoại trừ tính cách bên ngoài, mặt khác không có gì không tốt, ngoại hình anh tuấn của cải giàu có, quả thật là đủ để cho người khác động tâm. Nhưng, hắn cho dù cái gì cũng tốt, nhưng hắn có tâm bệnh với nữ nhân, đủ để phá vỡ tất cả tốt đẹp của hắn, quả thực không tính là lương xứng. Hòa Sinh kéo tay Vệ Lâm, "Ngươi tốt như vậy, hắn không xứng với ngươi." Vệ Lâm đỏ mặt. Trở về phủ, đại nãi nãi chào đón, Hòa Sinh bị Vệ Lâm lôi kéo, nhìn nàng xách theo sọt cá hiến vật quý, chuẩn bị đoạt trước mặt Vệ Hữu Quang. Đại nãi nãi vẫy vẫy tay, dặn dò hạ nhân xách sọt cá, trực tiếp bỏ qua Vệ Lâm, đi đến phía sau Vệ Hữu Quang, vẻ mặt vội vàng: "Nương đã trở về, chờ ở trong nhà, bực bội nói chúng ta không có nghênh đón bà." Vệ Hữu Quang ngạc nhiên, "Không phải ngày mai mới đến sao?" Đại nãi nãi đưa mắt liếc ra hiệu qua một cái, cố gắng áp chế trào phúng trong giọng nói: "Người nhị phòng hiếu kính, bảo người đánh xe tăng nhanh hơn cước trình, sợ lão thái thái ở bên ngoài dầm mưa đón gió." Vệ Hữu Quang ngoài miệng nói: "Vô luận như thế nào cũng phải gửi phong thơ chứ. . ." Nói xong, một đường đi vào trong phòng. Đại nãi nãi quay đầu lại nhìn Hòa Sinh và Vệ Lâm, thấy trên người các nàng dính bùn, bảo các nàng đi đổi thân quần áo sạch sẽ trước. Hòa Sinh thay đổi quần áo, ở cổng vòm đợi Vệ Lâm, hai người cùng một chỗ đi vào trong phòng. Đối với vị Vệ Gia Lão Thái này, Hòa Sinh có chút tò mò, hỏi Vệ Lâm: "Vệ lão phu nhân nghiêm khắc lắm sao?" Vệ Lâm sờ tóc xõa bên tóc mai, ghim bím tóc nhỏ trả lời: "Bà nội ta? bà ấy nha, nói nghiêm khắc cũng không nghiêm khắc, đối với ta rất tốt, chính là nóng nảy không tốt lắm." Nóng nảy không tốt lắm a. . . Hòa Sinh cúi đầu, nghĩ thầm đợi lát nữa nàng gặp người phúc lễ, không nói lời dư thừa, cẩn thận một chút là được. Đến trong phòng, liếc mắt trông thấy lão phu nhân tóc bạc ngồi ở vị trí chủ vị, mặc gấm phú quý mẫu đơn, đầu đầy trang sức bằng vàng, hơi động một chút, hạt trên châu trâm cài lắc lư, hoà nhã lên giọng. Nghĩ chắc là Vệ lão thái rồi. Mà giờ khắc này Vệ lão thái trang phục lộng lẫy cũng mất hứng, bà đi ra ngoài không đến ba tháng, ngàn dặm xa xôi trở về nhà, con trai trưởng của bà không chỉ không phái người ra ngoài thành đón bà, còn chọn vào hôm nay đi dạo chơi ngoại thành. Phải biết rằng, nào có nhi tử nhà ai không tuân thủ hiếu đạo như vậy, lại ném mẹ ruột ra sau ót. Vệ lão thái xuất thân nhà nông, một khi được con cháu phúc khí, điệu bộ cả người giàu có của lão thái toàn bộ mang ra. Không chỉ có ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ theo so với người phú quý, ngay cả chuyện hành lễ lớn nhỏ cũng đều phải lộ ra ra thân phận của mình. Dùng lời trêu tức của đại nãi nãi mà nói, hơn phân nửa tiền của đều treo trên người của Vệ lão thái. Nếu không phải Vệ Hữu Quang mấy năm gần đây buôn bán có lời, bằng không thì nào có thể chịu nổi bà tiêu hao như vậy ? Vệ Hữu Quang ở một bên dỗ dành: "Nương, không phải ta không muốn chờ ở cửa, thật sự là không có nhận được tin người sớm về nhà, nếu biết người hôm nay về nhà, coi như là hoàng đế lão tử hẹn ta dạo chơi ngoại thành, vậy cũng tuyệt đối không đi, chỉ chuyên tâm đợi ở cửa thành đón người về nhà." Ông liếc mắt nhìn đại nãi nãi, đại nãi nãi nửa quỳ, đấm chân cho Vệ lão thái, nhu thuận nói: "Đúng vậy a, nương, lão gia sớm đã chuẩn bị mọi chuyện để nghênh đón người về nhà, chuyện này người thực không thể trách ông ấy, thật sự là không có nhận được tin người về nhà sớm." Bà lạnh mắt nhìn Nhị nãi nãi gặm hạt dưa bên cạnh, Nhị nãi nãi nhổ ra xác dưa, không nhanh không chậm nói: "Nương, người cũng thấy mỗi chữ mỗi câu ta viết trong thơ mà, cũng là người tận mắt nhìn ta giao cho gã sai vặt truyền tin mà." Vệ lão thái mày nhíu lại càng sâu hơn. Đại nãi nãi quét mắt Vệ Hữu Quang một vòng, ra hiệu ông xuất đại chiêu, bằng không thì với tính tình của nương, chuyện này một ngày không để yên, cả nhà cũng đừng hòng có cuộc sống an nhàn. Bà lại trừng mắt nhìn Nhị nãi nãi, nợ nần này bà phải trả trở về. Nhị nãi nãi giả bộ như không phát hiện, quay đầu sang chỗ khác. Vệ Hữu Quang thở dài, vung lên áo choàng quỳ xuống, "Nương, là lỗi của Hữu Quang. Cho dù thơ có khả năng trên đường ném đi, đó cũng là lỗi của Hữu Quang, toàn bộ tính ở trên đầu con trai, mặc cho nương xử phạt, chỉ cầu nương không nên tức giận, chọc tức cả người, nhi tử tám đời cũng không bồi thường nổi." Vệ lão lão thái hừ một tiếng. Vệ Lâm vẫy vẫy tay Hòa Sinh, cước bộ nhẹ nhàng bước vào trong nhà. Hòa Sinh Nhìn một màn vừa rồi, giờ phút này có chút khẩn trương. Vệ Lâm hô một tiếng, nằm sấp hành lễ: "Cung nghênh Nãi nãi về nhà!" Hòa Sinh đi theo nàng cùng một chỗ nằm xuống. Đã có nữ nhi giải vây, cộng thêm thái độ Vệ Hữu Quang thành khẩn, Vệ lão thái không xoắn xuýt nữa, khóe miệng nhếch lên: "Ngươi nếu thật muốn nhận sai, ngày mai đi bích ngọc trai mua vòng tay bạch ngọc mới ra đến đây, nương cũng sẽ không tức giận." Đại nãi nãi trì trệ, trừng mắt nhìn ánh mắt của Nhị nãi nãi, càng thêm chán ghét. Nương không có ở Thịnh Hồ đã ba tháng, sao lại biết vòng ngọc mới ở bích ngọc trai, đích thị là nhị phòng xúi giục, thật làm người tức giận. Vệ lão thái chuyển mắt nhìn người nằm trên mặt đất, "A Tứ, mấy tháng không thấy, lễ nghi của ngươi ngược lại tiến bộ không ít, tới đây cho ta xem." Bà thăm dò nhìn thân ảnh hơi mảnh mai, hỏi: "Ai vậy?" Vệ Hỉ giành nói: "Là đường tiểu thư từ Vọng Kinh tới!" Vệ lão thái cao thấp đánh giá Hòa Sinh: "Ơ, chính là ngươi à!" Hòa Sinh lần đầu nằm như vậy, khẽ nâng đầu, khóe mắt rủ xuống, nhỏ giọng trả lời: "Hòa Sinh gặp qua Vệ lão phu nhân, lão phu nhân phúc lộc an khang." Vệ lão thái nghe được tiếng "Vệ lão phu nhân" này, bộ ngực ưỡn lên, tự coi mình là cái gì nhất phẩm phu nhân, ngay cả khẩu khí cũng bắt đầu đắn đo: "Đừng quỳ nữa, ngươi tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn từ Vọng Kinh tới, vạn nhất quỳ hư mất, bộ xương già này của ta không thường nổi đâu!" Hòa Sinh nghe giọng điệu này, tràn ngập châm chọc khiêu khích, cảm thấy sửng sốt. Vệ Gia Lão Thái giống như có hiểu lầm gì đối với nàng? Nàng theo lời đứng dậy, vừa vặn thoáng nhìn Vệ Hỉ cười đắc ý. Đúng rồi, Vệ Hỉ không thích nàng, khẳng định không nói được lời nào tốt với Vệ lão thái. Tùy tiện vài câu thêm mắm thêm muối, cũng đủ để cho một người chưa từng gặp mặt chán ghét. Bảo sao hay vậy, người đời đều là như thế. Vệ lão thái hiếm khi tiếp khách, nghĩ đến gia đình phú quý trong trong kịch nam (loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa), theo hồ lô họa biều* hỏi Hòa Sinh vài câu. Hòa Sinh trả lời từng cái, thái độ khiêm hòa. *(chỉ biết bắt chước một cách máy móc không hiểu nội dung) Vệ lão thái lại đánh giá nàng một lần, trên đường Vệ Hỉ nói tiểu cô nương Vọng Kinh này vừa gầy vừa xấu, đơn thuần đến nhà làm tiền, hết lần này tới lần khác muốn bày ra dáng vẻ đại tiểu thư, làm Vệ Hỉ tức giận nhiều lần. Vệ lão thái ghét nhất người như vậy, chỉ có thân nha hoàn mệnh tiểu thư. Nhưng dù sao cũng là từ Vọng Kinh tới, vẫn phải tìm hiểu rõ ràng. Vệ lão thái kéo đại nãi nãi, thấp giọng hỏi: "Tiểu nha đầu này ở nhờ chúng ta mỗi tháng cho bao nhiêu bạc?" Đại nãi nãi sững sờ, không ngờ tới Vệ lão thái nói trắng ra như vậy, tốt xấu gì bọn họ hiện tại cũng là người hơi có thể diện, hỏi ra loại lời này, người khác sẽ cho là bọn họ keo kiệt. "Nương yên tâm, đủ cho nàng ở nhà của chúng ta áo cơm cuộc sống thường ngày." "Xem ra không nhiều lắm a. . ." Vệ lão thái thì thào, may mà không có chiếm tiện nghi nhà bọn họ. Bà vẫy vẫy tay, ra hiệu Hòa Sinh ngồi bên cạnh, dùng giọng điệu trưởng bối dạy bảo: "Đã đến nhà chúng ta, sau này chính là người một nhà, phải xem hai vị đường thúc đường tẩu của ngươi như cha mẹ mà hiếu kính, đối với hai vị đường muội ngươi phải yêu thương như muội muội ruột, nhất là Hỉ nhi, nàng từ nhỏ thân thể yếu nhiều bệnh, ngươi càng phải hảo hảo bảo vệ nàng, nhất quyết không thể làm ra hành động gì không thỏa đáng!" Bà răn dạy như vậy, quả thực quá không thỏa đáng. Đại nãi nãi nhiều lần muốn mở miệng ngăn cản, rồi lại ngại thân phận trưởng bối của Vệ lão thái, đành phải ngậm miệng không nói. Hòa Sinh đáp ứng: "Lão phu nhân nói rất đúng." Tự nhiên hào phóng, thái độ thành khẩn. Trong lòng Vệ lão thái khoan khoái dễ chịu vài phần, dặn dò hạ nhân trình lên đặc sản quả dừa mang về, một người một ít, vui vẻ nói đến kiến thức những ngày qua ở bên ngoài. Quả dừa cần dùng đao xé ra, vứt bỏ thịt quả, lấy cơm chính giữa ăn, chưa từng có người nói phương pháp ăn quả dừa với Vệ lão thái, cho nên bà cho tới giờ đều là dùng mép góc bàn đập bể, sau khi tách ra, ăn cả thịt quả. Ăn như vậy thô lỗ không chịu nổi, mọi người sững sờ, đại nãi nãi lo lắng Vệ lão thái bởi vì chuyện này phát giận, ngăn không được lại thở dài. Hòa Sinh là phản ứng đầu tiên, nàng cũng không do dự, cầm lấy quả dừa trên bàn, chiếu theo phương pháp Vệ lão thái đập quả dừa ra bắt đầu ăn. Vệ lão thái vốn có chút xấu hổ, cho là phương pháp ăn của mình sai lầm, bây giờ nhìn phương pháp ăn của Hòa Sinh cũng giống như mình, lúc này yên lòng, giống như thường ngày bảo mọi người cùng nhau ăn. Đại nãi nãi thả lòng, ánh mắt nhìn Hòa Sinh nhiều hơn vài tia khen ngợi. Vốn Vệ Hỉ cũng bị dáng ăn của Vệ lão thái trêu chọc cười ra tiếng, thấy cách Hòa Sinh làm như vậy, lúc này cười không nổi nữa. Vệ lão thái ngắm nhìn Hòa Sinh, "Ngươi ngược lại ăn rất thuận lợi." Hòa Sinh đẩy thịt quả ra gặm gặm, mỉm cười: "Nhờ có lão phu nhân dạy bảo, nhập gia tùy tục." Vệ lão thái nhẹ gật đầu, dặn dò hạ nhân chia cho Hòa Sinh nhiều hơn mấy phần, nghĩ thầm: con bé này cũng không có đáng ghét như Vệ Hỉ nói. Ra khỏi phòng, mọi người riêng phần mình tản đi, đại nãi nãi đi qua, cầm tay Hòa Sinh, cẩn thận xoa bóp nơi sưng đỏ: "Chúng ta lão thái thái thích hồ đồ, lời bà nói ngươi chớ để ở trong lòng, làm khó ngươi hiểu chuyện như vậy, còn phải theo tâm ý của bà." Hòa Sinh cười nói: "Lão phu nhân cũng là quan tâm ta, ngược lại là mẻ mất cái bàn trong phòng, ta bên kia còn ra sức, cũng không biết có làm hư không?" Giọng nói của nàng hài hước, đại nãi nãi bị trêu chọc cười, một đường tiễn nàng quay về viện, dặn dò hạ nhân đưa mấy bình tuyết cao thoa tay. Đại nãi nãi đi rồi, Thúy Ngọc nhắc đến: "Vệ Gia Lão Thái không khỏi quá xảo trá, nào có chuyện đối với khách nhân như vậy?" Hòa Sinh vẫy vẫy tay: "Người ở dưới mái hiên, chịu chút bực bội cũng bình thường. Ta cũng không có oán, ngươi oán cái gì? cuộc sống của chúng ta tốt, đừng nghĩ những thứ khác." Thúy Ngọc mấp máy môi. Vừa vào nhà, liền nghe sau tường truyền đến thanh âm đinh đinh đang đang, không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn đủ nhiễu loạn lòng người. Thúy Ngọc đau lòng Hòa Sinh vừa rồi ở trong nhà bị làm khó dễ, bây giờ trở về rồi phòng vẫn không thể thanh tĩnh, bưng trà dâng nước bóp vai đấm lưng, chỉ ngóng trông nàng tâm tình chuyển biến tốt đẹp. "Sau tường là xảy ra chuyện gì?" Thúy Ngọc quay về: "Không phải sau tường mà là bên cạnh, buổi sáng đại nãi nãi sai người nói rồi, nói là tòa nhà bên cạnh vừa bị người mua, hiện tại đang tại tu sửa đổi mới, có thể sẽ có chút ồm ào." "Như vậy a. . ." Hòa Sinh bất đắc dĩ thở dài, tựa ở trên ghế dựa, nhìn nhánh cây rủ lá ngẩn người. Thúy Ngọc xung phong nhận việc, "Nhị Nương Tử, không bằng ta ca hát cho ngươi nghe, vừa vặn át tiếng ồn này." Khóe miệng Hòa Sinh vểnh lên: "được." "Cỏ lau cao, cỏ lau dài, hoa lau như tuyết tuyết mênh mông. . ." Thúy Ngọc vỗ tay, hát ca dao vọng kinh, giọng của nàng có vẻ hơi thô kệch, hát lại không có điệu, Hòa Sinh mấy lần muốn cười đều phải nhịn xuống. Một khúc xong, nàng cười nhìn Hòa Sinh, "Êm tai không?" Hòa Sinh nháy mắt: "Êm tai." "Ta đây lại hát một khúc." "Không cần. . ." Hòa Sinh nhìn Thúy Ngọc tràn đầy vui mừng, không đành lòng đả kích nàng, miễn cưỡng cười nói: "Nếu không hay ta hát nhé." Giọng nói của nàng trong trẻo dịu dàng êm dịu, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như nước chảy róc rách gió lướt nhẹ qua dương liễu, xinh đẹp như thiếu nữ tuổi dậy thì, phảng phất đều hòa quyện vào trong giọng hát này, theo gió thổi đi, chui vào lỗ tai, dừng lại ở trong lòng. Thẩm Hạo đứng ở dưới tường, ngay cả hô hấp cũng dè dặt từng li từng tí. Bùi Lương nhìn chủ tử nhà mình cơ hồ sắp dán dính vào tường, bất đắc dĩ nhún nhún vai, chỉ vào đám thợ thủ công đang tại thi công cách đó không xa, hỏi: "Vương Gia, còn muốn tiếp tục thi công không?"