Độc sủng 2
Chương 56 : Chương 48.4
Hơn tám ngàn năm trước tiên ma đại chiến, tiên nhân chết vô số, lại thêm có vấn đề ở nhân gian, nhân tu khó lòng phi thăng, yêu thú thì hoàn toàn không thể phi thăng, khiến cho tiên giới hoang vu điêu linh. Cả tiên giới chẳng có bao nhiêu tiên nhân, vậy sao được! Thế là, thiên đế bắt đầu khuyến khích chúng tiên kết đạo lữ sinh con đẻ cái.
Để làm gương, thiên đế cũng tìm cách sinh một vị thái tử, thiên đế lần đầu làm cha đương nhiên cực kì cưng chiều con, khiến cho cả tiên giới cũng yêu chiều trẻ con.
Trẻ con trong vườn trẻ của thanh long đại đa số là tiên tộc bẩm sinh, sinh ra đã có tiên căn, tu vi đương nhiên không thấp, chỉ có điều.
Quanh năm được chiều chuồng khiến đàn “trẻ con”, mà lớn nhất đã ba ngàn tuổi, không giỏi chiến đấu. Mạc Tiểu Trảo hùng bá ma cung năm nào muốn xử lý bầy đàn không biết đánh nhau này quả thật dễ như trở bàn tay.
“Meo!” Mèo con tuyết trắng vẫy móng với Thiên Lang đang ngồi bên cạnh, đại sư huynh nhà nó lập tức hí hửng chạy đến, thành tọa kỵ của bá vương Tiểu Trảo.
Làm ồn, đánh!
Chạy lung tung, đánh!
Không nghe lời, đánh!
Mặt không đáng yêu, đánh!
Chẳng mấy chốc, đàn thú non trong vườn trẻ đã thuần phục, ngoan ngoãn xếp thành hàng, trông như binh sĩ đang chờ duyệt binh vậy.
Thái tử thấy cách mèo con xử lý chúng nó giỏi quá, hào hứng đi qua, đưa tay xoa xoa đầu mèo con, “Ngươi lợi hại lắm, sau này có thể làm đại tướng quân của thiên cung.”
Thái tử trông vẫn như trẻ con, mặc tiên y rườm rà, đội mũ chụp hoa lệ, chỉ là dùng cỡ nhỏ, trông như một con búp bê tinh xảo.
Mèo con ngẩng đầu nhìn thái tử tự ý rời đội, giương móng.
“Oa…” Thái tử bị đánh, mũ lệch qua một bên, mái tóc búi gọn gàng bị cào thành ổ gà, ngoan ngoãn đứng lại đúng vị trí.
Mạc Thiên Liêu ho khan một tiếng, thấy Thanh Đồng chơi với đám trẻ rất vui, đảo của thanh long lại nằm trong phạm vi khống chế bằng thần thức của Minh Yên, liền yên tâm rời đi một lúc.
Đến tiên giới, đầu tiên là phải tìm lại mèo nhà mình, tìm được rồi thì có thể bắt đầu suy nghĩ chuyện sinh nhai.
Mạc Thiên Liêu đi một vòng quanh phố phường của tiên nhân các nơi, phát hiện tất cả vũ khí tiên giới sử dụng đều là tiên khí, pháp khí cấp thấp căn bản không thể chịu nổi pháp lực của tiên nhân. Khảo sát đại khái giá cả ở tiên giới, vì có tiên lực, luyện khí sư bình thường cũng có thể tạo ra tiên khí, cho nên giá cả rất bình thường, không đáng giá như tiên khí ở nhân gian.
Nhưng, tiên khí cũng có nhiều bậc, ở nhân gian, tiên khí chỉ chia đơn giản thành thượng trung hạ, còn tiên khí ở tiên giới lại phân thành bảy cấp xích chanh hoàng lục thanh lam tử.
Luyện chế tiên khí, cần rất nhiều vật liệu, vì tiên giới dư dật linh khí, nên rất nguyên vật liệu quý giá ở nhân gian lại đầy rẫy đâu đâu cũng có. Có điều, không phải thứ gì cũng có thể nhặt được, muốn luyện được tiên khí còn cần mua một ít vật liệu.
Mạc Thiên Liêu đi tìm sư phụ nhà mình mượn tiền.
“Người bán hoành thánh như ta làm gì có tiền luyện khí, không giúp thì cút mau, đừng làm ảnh hưởng việc buôn bán của ta.” Hỗn Độn đại sư xua đồ đệ đi như đuổi ruồi, tiếp tục vui vẻ bán hoành thánh.
Mạc Thiên Liêu bĩu môi, “Con phải cười vợ, không có tiền mua vật liệu thì sẽ không trả nổi sính lễ.”
Hỗn Độn nhìn nhìn đồ đệ, vuốt râu, khẩn khoản nói: “Thiết Đản à, con không còn nhỏ nữa rồi, không thể cứ sống dựa vào lão tử mãi, hơn nữa, Bạch Hổ Tộc cũng không thèm nhìn mấy mấy đồng lẻ của con đâu, bỏ cuộc đi. Về đây sư phụ tìm cho con người phù hợp, kìa, là tiên tử bán hạt dẻ nhà bên, xinh đẹp chưa, môn đăng hộ đối với chúng ta!”
Mạc Thiên Liêu bĩu môi, quay đầu nhìn Mao Đản đang chăm chú gói hoành thánh, thò tay túm lấy khiêng lên vai, xoay người đi.
“Này này, làm gì vậy hả!” Hỗn Độn kêu gào, túm đứa nghiệt đồ lại.
“Đem bán lấy tiền.” Mạc Thiên Liêu hất tay sư phụ, chạy vút đi.
“Nghiệp chướng!” Hỗn Độn lau lau mấy giọt nước mắt không tồn tại, tiếp tục bán hoành thánh.
“Cha, đừng đau lòng, cho cha ăn hạt dẻ.” Tiên nữ bán hạt dẻ bên cạnh đưa hạt dẻ qua, tiên nữ này vai u thịt bắp, một mình bằng hai Hỗn Độn.
“Con gái, vẫn là con ngoan ngoãn.” Hỗn Độn thoăn thoắt lột hạt dẻ, ăn ngon lành, “A, lâu nay vẫn chưa hỏi, trước đây ở nhân gian con thuộc môn phái nào?”
Tiên nữ béo giơ giơ cái xẻng to để rang hạt dẻ trong tay, “Trước đây con là trưởng lão của Xích Hà Tông, ngài biết Vãn Hà tiên tử không?’
Hỗn Độn trợn tròn mắt, Xích Hà Tông là một môn phái không nhỏ không lớn trong chính đạo, chỉ toàn nữ tu, nổi danh thanh nhã, hơn nữa Vãn Hà tiên tử còn là người nổi trội trong số đó, là thái thượng lão tổ của Xích Hà Tông. Điệu múa Vãn Hà Già Thiên Thủ bà ấy sáng tác rất đẹp, phảng phất như cửu thiên tiên tử nhảy múa…
“Vãn Hà Già Thiên Thủ? Chẳng phải đây sao!” Tiên nữ béo nói, cầm xẻng xốc rào rào, kĩ thuật rang hạt dẻ đó, đúng là Vãn Hà Già Thiên Thủ, vậy mà làm hàng xóm bấy lâu nay, Hỗn Độn đại sư vẫn không nhận ra.
“Sao con lại nghĩ đến chuyện đi bán hạt dẻ, đa số nữ tu của Xích Hà Tông đều đến thiên cung làm vũ tiên…” Hỗn Độn ngồi giữa hành hoành thánh và hàng hạt dẻ, chăm chú ngặm hạt dẻ.
Làm vũ tiên trong thiên cung, sẽ ra khiêu vũ khi thiên cung có yến hội, điểm công đức không ít, thu nhập lại ổn định, rất nhiều nữ tu muốn làm, huống chi vị này…
“Chậc, sở thích từ nhỏ của con là bán hạt dẻ rang đường, nhưng phải tu tiên, Xích Hà Tông lại là nơi như thế.” Tiên nữ béo gãi đầu, “Cho nên buộc phải cố gắng chịu đựng. Khó khăn lắm mới phi thăng được, con sẽ không đi chịu tội, đương nhiên là làm chuyện mình thích.”
Hỗn Độn vô cùng tán thành, cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ, “Không sai, ta thích bán hoành thánh, nếu không phải Thiết Đản nhà ta muốn tu tiên, ta chẳng phải phí sức luyện khí làm gì!”
“Ta đã muốn hỏi từ lâu, cái nồi ngài dùng nấu hoành thánh rất đặc biệt.” Tiên tử béo lại bắt đầu rang hạt dẻ rào rào.
“A, đây là lò luyện khí cũ của ta, tên Hỗn Thiên Lô.” Hỗn Độn đắc chí khoe khoang.
Mạc Thiên Liêu thì chẳng biết sư phụ nhà mình đang nói gì với tiên nữ bán hạt dẻ nhà bên, hắn dẫn Mao Đản đến Ti Lộc Ti.
Ti Lộc Ti quản lý toàn bộ tiên nhân vừa phi thăng, sẽ cung cấp việc làm cho các tiên nhân không tìm được việc thích hợp.
Mạc Thiên Liêu xem xét rất lâu trong Ti Lộc Ti, phát hiện ở đây rất cần luyện khí sư, rất nhiều việc ghi rõ phải biết luyện khí.
“Những thứ trên tiên giới căn bản đều là tiên khí.” Tiên quan của Ti Lộc Ti thở dài, “Chỉ là những người phi thăng rồi đều thích tìm về cội nguồn, thích làm gì thì làm đó, chỉ muốn tiêu dao tự tại, rất nhiều người không muốn luyện khí nữa.”
Nói hết lời, Mạc Thiên Liêu hiểu ra, rất nhiều người luyện khí chỉ nhằm kiếm được linh thạch để tu luyện, kẻ vốn có sở thích cá nhân là luyện khí như hắn… thật sự rất hiếm.
Ti Lộc Ti đề cử cho mạc Thiên Liêu việc có điểm công đức cao nhất, sửa cột.
Lan can, cột trụ trên thiên cung đều có pháp trận đại tiên thượng cổ để lại, đều là tiên khí, hiện giờ nhiều năm không tu sửa đã hơi xuống cấp, sửa một món sẽ được mấy vạn điểm công đức.
Mạc Thiên Liêu thoáng nhíu mày, xem các công việc khác, rất nhiều là ra ngoài tìm vật liệu luyện khí, hoặc chuyên luyện khí cho các quý tộc, cái này cũng tốn sức tốn thời gian. Mỗi ngày hắn phải đưa đón mèo cưng đến nhà trẻ, sửa cột vẫn tốt hơn, ban ngày làm việc, buổi tối là có thể về.
Thế là, Mạc Thiên Liêu nhận thẻ ngọc của thợ sửa cột, được tiên dẫn đường của Ti Lộc Ti đưa đến thiên cung.
Thiên cung quá nhiên hoành tráng hùng vĩ hệt như trong tưởng tượng, có điều nhìn xa rộng rãi xa hoa, nhìn gần hư hỏng đủ điều. Cột nhà, lan can, đình đài lâu các, chỗ tróc sơn nơi xiêu vẹo.
“Tiên nhân nhận việc này trước đây chỉ làm vài ngày là bỏ.” Tiên dẫn đường đưa Mạc Thiên Liêu đến chỗ tổng quản tiên cung, tổng quản nhìn nhìn hắn, “Người trẻ tuổi, làm cho tốt, chỉ cần sửa được một chỗ, ta cho ngươi thêm ba ngàn điểm công đức.”
Mạc Thiên Liêu nhận một bộ dao khắc tiên khí, và một đống tiên thạch thượng phẩm. Tiên thạch này là vật liệu dùng để sửa cột, cầm lạnh buốt, linh khí dồi dào.
Mạc Thiên Liêu đi đến ngồi cạnh một cây cột rồng xiêu vẹo, hí hửng lấy bộ dao khắc ra nghiên cứu, cây nào cũng tinh xảo, móc câu, dũa, dùi, đầy đủ hơn bộ của hắn trước đay nhiều.
“Óa óa, cái này ngon, mau cho ta!” Thái Thủy vẫn yên lặng từ khi đến tiên giơi đột nhiên thức dậy, kêu gào bay đến gần bộ đao, răng rắc ăn mất cây dũa.
“…” Mạc Thiên Liêu cầm cây dũa chỉ còn phần cán, miệng giật giật.
“Óa óa, cái này cũng ngon!” Thái Thủy ăn cây dũa xong lại vồ đến đống tiên thạch, bị Mạc Thiên Liêu chụp lại.
“Đàng hoàng một chút!” Mạc Thiên Liêu thưởng cho Thái Thủy quả cầu lửa, bảo nó yên lặng một lúc.
Quả nhiên Thái Thủy ngậm miệng, khi lửa tắt rồi, nó ngồi bên cạnh, len lén giấu bớt mấy viên. Mấy năm nay, Thái Thủy tự mở một không gian nhỏ bên trong mình, có thể cất giữ mấy thứ nó thích.
Mạc Thiên Liêu xem như không còn thấy, đi quanh cây cột một vòng nghiên cứu. Cây cột này thật sự được làm từ tiên thạch, trận pháp trên đó cũng không phức tạp, hoàn toàn không có tính công kích, chỉ là pháp trận có thể phát ra tiên quang, như vậy thì nhìn từ xa mới có vẻ hoành tráng hoa lệ.
Sửa xong pháp trận, cây cột nhanh chóng đứng thẳng lên lại, nhưng con rồng cuộn quanh cột đã loang lổ, cần bổ sung tiên thạch, điêu khắc lại.
Mạc Thiên liêu lấy Phần Thiên Lô ra, biến nó nhỏ lại một chút, đặt cạnh chân, vứt mấy viên tiên thạch vào nấu cho mềm, rồi nhanh chóng dán lên cột.
Tiên thạch tiếp xúc với khí lạnh bên ngoài lập tức cứng lại, căn bản không kịp tạo hình, chỉ có thể dùng dao khắc từ từ. Mạc Thiên Liêu lấy dao khắc ra, vừa khắc một đường, dao gãy…
Mạc Thiên Liêu nhíu mày, ra hiệu bảo Mao Đản đưa hắn cây khác.
Mao Đản là một trợ thủ luyện khí rất tốt, không cần Mạc Thiên Liêu nói đã biết phải đưa gì cho hắn.
Mạc Thiên Liêu dồn tiên lực vào dao khắc, lần này thì khắc được, nhưng rất tốn sức. Cứ tiếp tục như vậy, không tới một canh giờ, tiên lực trong cơ thể hắn sẽ tiêu hao sạch sẽ, phải ngồi thiền một ngày mới hồi phục được. Chẳng trách sao không ai muốn làm chuyện này, khắc xong một cây cột mất ít nhất ba tháng, ba tháng lấy mấy vạn công đức, còn chẳng bằng luyện tiên khí bán.
Thở dài, Mạc Thiên Liêu quay đầu thì thấy Thái Thủy nhân lúc hắn không chú ý, cho thêm một viên tiên thạch vào miệng, nhai răng rắc.
Mắt Mạc Thiên Liêu sáng lên, chụp lấy Thái Thủy, lắc lắc bộ dao tiên khí trước mắt nó, “Cho ngươi ăn hết chỗ này, nhưng ngươi phải biến thành hình dạng này.”
“Được được được!” Thái Thủy đồng ý ngay không cần suy nghĩ, ngoàm một cái ăn hết cả bộ dao.
Tiên thạch là thứ cực cứng, cả tiên khí cũng không khắc được, cần có tiên lực thêm vào, còn Thái Thủy, nó là thần khí.
Dao khắc màu đồi mồi khắc thoăn thoắt trên trụ rồng, tiên thạch cứng rắn vô song trước mặt Thái Thủy chẳng khác gì đậu hủ. Chưa tới một ngày, Mạc Thiên Liêu đã khắc xong cả cây cột, còn vui vẻ khắc thêm hai sợi râu rồng.
“Tinh tinh tinh!” Thẻ ngọc ghi số công đức phát ra tiếng tinh tang, đưa thần thức vào, bên trong đã có ba bạn ba ngàn điểm công đức.
Không ngờ còn tự động trả tiền! Mạc Thiên Liêu mừng rỡ, ngước mắt nhìn số cột nghiêng ngả, lập tức cảm thấy… Phát tài rồi!
Thấy trời không còn sớm, Mạc Thiên Liêu liền nghỉ không làm nữa, dẫn Thái Thủy và Mao Đản đi đón Thanh Đồng.
Đảo nổi thanh long vẫn náo nhiệt như cũ, một đống lông lông nằm trên mặt đất, nhìn không chuyển mắt vào cái gương to bây giữ không trung, trong gương là khung cảnh nhân gian, với tiên tộc bẩm sinh chưa từng đến nhân gian thật sự rất mới lạ.
Mạc Thiên Liêu tìm một lúc mới thấy mèo nhà mình trong đống lông. Mèo con trắng như tuyết nằm ngửa bụng trên người đám thú non ngủ khò, con nào cũng dè dặt không dám làm phiền nó. Minh Yên ngồi phía sau đám trẻ, ôm con gà đỏ bông bông trong lòng, cười híp mắt đút sâu cho chim béo.
“Gâu!” Thiên Lang nằm cạnh mèo con sủa một tiếng, mèo con đang ngủ ngon mở hé một mắt, thấy Mạc Thiên Liêu xách theo túi giấy đến. Ngáp một cái đứng lên, vẫy lông, nhảy vào lòng hắn.
“Bảo bối, ta mua cá chiên.” Mạc Thiên Liêu lấy một con cá chiên ra, nghe nói cá này được nuôi trong thiên trì, rất ngon, một cân giá ba trăm điểm công đức.
Thanh Đồng biến thành người, nhận lấy túi cá, lấy một con ra ăn. Thịt mềm lại thơm, rất ngon, Thanh Đồng không khỏi híp mắt.
Mạc Thiên Liêu cười cười, “Đi thôi, ta đưa ngươi về.”
Thanh Đồng mím mím môi, tuy ở nhà cũng vui, nhưng buổi tối đã quen ngủ với Mạc Thiên Liêu, mấy hôm nay không tối nào y ngủ ngon.
Mạc Thiên Liêu thấy Thanh Đồng không vui, cũng biết y đang nghĩ gì, cười khẽ, nói nhỏ mấy câu vào tai Thanh Đồng.
Thanh Đồng lập tức vui lên, đưa tay gọi Huyền Giám, “Đi thôi.”
Các trẻ không thấy hình nữa lập tức lưu luyến, nhôn nhao đứng lên.
“Thanh Đồng, ngày mai ngươi có đến không?”
“Thanh Đồng, ngày mai ta đem đồ ăn ngon cho ngươi nha.”
“Thanh Đồng đến nhà ta chơi đi.”
…
Mạc Thiên Liêu hơi ngạc nhiên, lũ trẻ ban ngày vừa bị xếp hàng đánh sao lại luyến tiếc rồi? Quay đầu nhìn Huyền Giám đang bay trong không trung, hiểu ngay mọi chuyện.
“Đệ đệ, xem nè, đây là tiên thạch hôm nay ta kiếm được, ngon lắm đó!” Thái Thủy lấy một viên tiên thạch ra khoe.
Huyền Giám sáng sáng lên, hiện ra một con chim béo màu đỏ đang há mỏ, chính là biểu cảm nó mới ghi thêm hôm nay, đồng thời hiện ra một hàng chữ: “Cho ta ăn!”
“Không cho đệ, đây là thù lao ta làm việc cả ngày hôm nay.” Thái Thủy đắc ý chuẩn bị cất thì bị Huyền Giám hút thẳng vào,
“A a a a, đá của ta!”
Trên Huyền Giám xuất hiện một con chim béo ăn no nằm phơi bụng.
“A a a a!” Tiếng thét tuyệt vọng của Thái Thủy vang vọng trên đảo thanh long.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
57 chương
19 chương
46 chương
80 chương