Độc sủng 2
Chương 47
SÁT TƯƠNG TƯ
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: Giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm, cận thủy lâu đài, mỹ công mỹ thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Phúc Vũ
Đệ ngũ thập ngũ chương
… kể từ khi vô ý sinh tình với Việt Tê Kiến, lại vì tình mà dục, tiết chế cực nghiêm tuyệt không bừa bãi.
Việt Tê Kiến nhất thời cũng không nhiều lời, ngẩng đầu, hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn: “Muốn không?”
Tô Thác Đao nhãn mâu đen nhánh nồng nàn như lửa: “Muốn.”
——
Diệp Chậm Ly ách một tiếng, tràng mắng nhiếc thao thao bất tuyệt cũng ngưng bặt tại đây, đăm đăm nhìn hắn nửa ngày, hỏi: “Tại sao?”
Hoa Khước Tà không đáp, chỉ lo nói tiếp: “Ta muốn loại cổ mà cho dù cách xa ngàn dặm, ta cũng có thể cảm ứng được an nguy của ngươi, còn ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể dồn ta vào chỗ chết.”
Diệp Chậm Ly trầm tư: “Ngươi cố ý muốn như vậy?”
Hoa Khước Tà gật đầu, thần sắc lãnh tĩnh mà kiên định.
Diệp Chậm Ly liền không nhiều lời nữa, cẩn cẩn dực dực lấy ra một con trùng nhỏ cỡ hạt mè trắng, cởi áo đặt lên ngực trái mình, để cổ trùng hút no máu đầu quả tim, cổ trùng chui vào ngực vô cùng đau đớn, Diệp Chậm Ly môi run run, trên trán mồ hôi ẩn hiện.
Sau một tuần trà, cổ trùng thoả mãn chui ra, toàn thân biến sắc phát sáng, như một giọt hồng ngọc mã não, Diệp Chậm Ly đính trên đầu ngón tay, sắc mặt tái nhợt, mục quang càng có vài phần yêu dị thâm thúy: “Song Chân cổ này một khi gieo xuống, ngươi cả đời bị ta khống chế… Đến chừng đó hối hận đã muộn.”
“Hoa Khước Tà không hối.”
Diệp Chậm Ly mỉm cười, nhẹ nhàng đặt cổ trùng vào lòng bàn tay hắn, cổ trùng rung cánh phấn chấn gáy vang, lập tức chọc thủng da thịt, men theo huyết mạch kinh lạc luồn vào nội tạng, không bao giờ trở ra.
Hoa Khước Tà trái tim như có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt, giữa cơn đau dày đặc liên miên, lại đan xen một loại mãn nguyện kỳ lạ, một phần của Diệp Chậm Ly, đã cùng với cổ trùng, dung nhập thần hồn huyết phủ của mình, vô pháp chia lìa.
Đang ngổn ngang trăm mối cuồng hỷ không thể ức chế, lại thấy Diệp Chậm Ly ở trong xe cười đến lăn lộn: “Tiểu tử ngốc, nhìn sắc mặt của ngươi xem! Sống chết của ngươi, ta mới không thèm thay ngươi làm chủ… Yên tâm đi, loại ta hạ cho ngươi kỳ thực là Khiên Ti cổ, đối với ngươi chỉ có lợi không có hại.”
Hoa Khước Tà nháy mắt cư nhiên trỗi lên chút thất vọng, buồn bã hỏi: “Khiên Ti cổ… là cái gì?”
“Khiên Ti cổ chỉ là giúp ta lúc cần đến ngươi, có thể cảm ứng triệu hồi… Bổn tọa từ nhỏ lớn lên trong ổ trùng độc, cổ trùng này hút máu tim ta, sẽ giúp ngươi không sợ những độc vật tầm thường.”
Dứt lời trực tiếp từ cửa sổ xe nhảy ra, phi thân bay xuống tiểu thuyền mạn sắt, tươi cười vẫy tay với Hoa Khước Tà: “Tà huynh, hẹn gặp lại!”
Lúc xuyên qua My Gian Phù Đồ, Việt Tê Kiến ra khỏi khoang thuyền, đứng sóng vai cùng Diệp Chậm Ly: “Thứ ngươi hạ chỉ là Khiên Ti cổ thôi sao?”
Diệp Chậm Ly thản nhiên nói: “Vậy đã đủ rồi.”
Việt Tê Kiến nói: “Diệp tổng quản thật thủ đoạn. Nguyên bản Hoa Khước Tà còn có ngày thoát câu, hôm nay vừa buông tha vừa thành toàn, mạng của người này… cả đời đều là của ngươi.”
Diệp Chậm Ly bất động thanh sắc, nói: “Không được à?”
Việt Tê Kiến ý vị thâm trường liếc hắn một cái: “Lòng kiền thành Hoa Khước Tà dành cho kiếm đạo, có vài phần tương tự Thác Đao, ngươi đối với hắn đã sớm có chút chân tình, bất quá Diệp Chậm Ly… Ngươi cư nhiên sa sút đến nỗi tìm kiếm hình bóng Thác Đao trên người khác?”
Lời này sát nhân không thấy máu, Diệp Chậm Ly như bị lột sạch da quất một roi, đau đến cơ hồ trượt chân rơi xuống nước, nửa ngày nhưng cắn răng cười nói: “Việt Tê Kiến, ngươi hình như đặc biệt đố kị ta.”
Việt Tê Kiến kìm lòng không đậu cười ra tiếng: “Ngươi nói đúng. Bất quá những gì ngươi làm, ta đều thích xem.”
“A Ly… Đừng để ta thất vọng.”
Hai chữ A Ly vừa ra khỏi miệng, bản thân Việt Tê Kiến cũng kinh ngạc, ngay lập tức dâng lên một loại khoái cảm như tay không bắt rắn, vừa chán ghét lại vừa kích thích đến lông tơ cũng dựng đứng, Diệp Chậm Ly phản ứng trực tiếp hơn nhiều, lông mi tốc tốc run, nhấc chân liền hung hăng đá tới.
Việt Tê Kiến cười lạnh, thân hình lui ra sau, phiêu phiêu đứng trên đỉnh khoang thuyền, thuận tay rút trường kiếm.
Diệp Chậm Ly hai chân điểm nhẹ, cũng nhảy lên khoang thuyền, động thân vọt qua, một bộ đoản đả phân gân bẻ khớp, chân gối cổ khuỷu tay linh hoạt như ý, trong lòng hung ác, đánh liều thà bị Tô Thác Đao trách mắng, hôm nay cũng phải nện cho tên này một trận nhừ tử.
Hắn thủ pháp nhanh gọn bậc nào? Đảo mắt đã bảy tám chiêu, phách phách hai tiếng, Việt Tê Kiến đầu vai và sau lưng trúng hai chưởng, may là Diệp Chậm Ly mù quáng cầu tốc độ, lực đạo liền không đủ, cho dù như vậy, Việt Tê Kiến chỗ bị thương cũng đã đau tận xương tủy tối tăm mặt mày.
Hai người họ vừa động thủ, mười mấy người còn lại trên thuyền đều nhìn thấy, đồng loạt như tên bắn tới, một nhóm vây quanh Việt Tê Kiến, một nhóm khác tự nhiên chắn trước mặt Diệp Chậm Ly.
Có người cương nghị khuyên răn: “Cung chủ nghiêm lệnh, Thất Tinh Hồ tuyệt không được nội chiến.”
Có người than vắn thở dài: “Diệp tổng quản, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ…”
Còn có người chuyện bé xé to: “Việt thủ tọa, có bị thương không? Có cần bẩm lại với cung chủ không?”
Đang náo náo nhiệt nhiệt rộn rộn ràng ràng, ầm một tiếng, khoang thuyền sập.
……
Diệp Chậm Ly lửa giận bùng phát, Việt Tê Kiến thần sắc tự nhiên, song song hồi cung, lại bị bẩm báo: “Cung chủ mấy ngày trước nam hạ còn chưa về, nói là muốn đi Hãn Hải Vô Hồi phái.”
Việt Tê Kiến nhãn thần khẽ động: “Hãn Hãi Vô Hồi phái?”
Diệp Chậm Ly hay tin Tô Thác Đao không ở trong cung, trái lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thực sự có chút lo sợ hắn không phân thị phi, khăng khăng thiên vị Việt Tê Kiến.
Lập tức tự về phòng nghỉ ngơi, lại nhất nhất hỏi qua từng chuyện ở Nội đường, mắt thấy sắc trời không còn sớm, bèn lững thững đi đến Vô Lậu đường của Thương Hoành Địch, Thương Hoành Địch đúng lúc đang triệu tập các đà nghị sự, Diệp Chậm Ly cũng không hàm hồ, xông thẳng vào trong, trước mặt hai vị phó đường chủ cùng một đám đà chủ, cười dài ngồi xuống, thần tình kiêu ngạo, lại có vài phần khinh thường, nói: “Hoành Địch làm đường chủ rồi, liền không để bổn tọa vào mắt? Ngay cả cung chủ lệnh ngươi dạy ta viết chữ, ngươi cũng dám quên sạch không còn một mảnh?”
Thương Hoành Địch đang lập uy, nghe xong lời này, không khỏi có điểm xấu hổ, những người còn lại dùng nhãn thần trao đổi nhau, cũng không dám khuyên, lại không thể trừng mắt, nói chuyện không thích hợp, im lặng bàng quan hình như cũng không nghĩa khí cho lắm, vậy còn ở đây làm gì? Vì thế mọi người nhất tề gật đầu, đứng dậy xin cáo lui.
Chúng nhân vừa giải tán, vẻ xấu hổ trên mặt Thương Hoành Địch lập tức rút hết, ánh mắt ôn nhu đến gần như bi thương: “Công tử… Thời gian qua, Nội đường có an ổn không? Người… có bị ủy khuất?”
Diệp Chậm Ly mâu quang lưu chuyển, chậm rãi ghé bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Công tử, Thập Bát Thiên Sàm quân xưa nay là thân quân thân tín của tổng quản Nội đường, nếu có tin tức người không muốn để cung chủ biết, thuộc hạ sẽ dốc sức đảm nhiệm.”
Thương Hoành Địch chấn động, câu này là trước kia mình từng nói với Diệp Chậm Ly, lúc đó còn bởi vì vậy mà thiếu chút nữa bị hắn bóp chết tại chỗ. Không ngờ Diệp Chậm Ly hôm nay lặp lại, một chữ cũng không sai.
Diệp Chậm Ly đôi mắt thu thủy chăm chú nhìn hắn không chớp không nháy: “Hoành Địch, còn nhớ không?”
Thương Hoành Địch lặng lẽ gật đầu.
Từ trước đến nay, Diệp Chậm Ly vô luận võ công hay thủ đoạn đều hơn xa mình, nhưng mối tình hoài tâm tư che chở hắn quan ái hắn, chẳng mảy may liên quan tới thủ đoạn hay võ công cao thấp.
“Vậy… lời này còn giá trị không?”
Thương Hoành Địch mỉm cười, thấp giọng nói: “Công tử, mỗi một câu mỗi một chữ thuộc hạ nói trước mặt người, vĩnh viễn đều có giá trị.”
Diệp Chậm Ly nói: “Nhưng ngươi đã không còn là thủ tọa Thiên Sàm quân nữa.”
Thương Hoành Địch ôn nhu nói: “Công tử, ta vẫn là Thương Hoành Địch, trong Thập bát Thiên Sàm quân có mười hai người là ta tự tay huấn luyện đề bạt… Trùng trăm chân chết mà không cương, huống chi ta ở Ngoại đường, tuy không thể so với trước đây, nhưng cũng có chỗ tiện lợi.”
Diệp Chậm Ly vui mừng ra mặt, cười tủm tỉm phân phó: “Hoành Địch, giúp ta điều tra một người.”
Thương Hoành Địch ngưng thần nói: “Ai?”
Diệp Chậm Ly im lặng chốc lát, trong mắt chợt lóe quang mang lạnh như tuyết sương: “Thiên Cơ Các Hà Trục Không.”
“Ta muốn biết tất cả hành tung gần đây của hắn, vào lúc nào đi nơi nào gặp người nào làm những gì, càng chi tiết càng tốt.”
“Còn nữa… Ngươi ở Vô Lậu đường, âm thầm điều một nhánh tinh nhuệ chia nhau thường trú trong cung, tâm phúc thuộc hạ đáng tin cậy ở Nội đường lúc trước, tránh mặt cung chủ và Việt Tê Kiến, tiếp tục giữ liên lạc qua lại.”
Diệp Chậm Ly ngón tay chậm rãi đáp lên mu bàn tay Thương Hoành Địch, nói: “Tóm lại, ngươi phải kiệt tâm tận lực, phò trợ ta giữ Nội đường vẫn mang họ Diệp, Việt Tê Kiến sẽ không thể đảo lộn trật tự.”
Thương Hoành Địch đáp ứng, nhưng do dự nói: “Công tử, nếu cung chủ biết…”
Diệp Chậm Ly rũ my, đáy mắt chợt một trận đỏ ngầu quỷ dị: “Ta đành chịu vậy.”
Thương Hoành Địch lập tức nói: “Rõ.”
Dừng một lát, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Công tử, cung chủ đi Hãn Hải Vô Hồi phái.”
Diệp Chậm Ly ác thanh ác khí nói: “Thác Đao đây là lấy lòng Việt Tê Kiến, vị Việt công tử kia gây thị phi khắp nơi, Thác Đao còn sợ hắn không đủ tận hứng, đích thân xuất thủ cho hắn vui hơn nữa.”
Thương Hoành Địch thở dài: “Công tử, người trong cuộc bị lá che mắt a… Diêm môn chủ của Hãn Hải Vô Hồi phái, là người duy nhất luyện thành Ba Tuần Tự Tại thần công mà không phải chịu nỗi khổ phản phệ thiêu đốt trong trăm năm qua.”
Diệp Chậm Ly nhất thời không dám tin, ngây ngẩn cả người.
Thương Hoành Địch trái tim như bị một thanh đao do mật ong ngưng thành từ từ băm vằm nghiền nát, nhưng vẫn cười nói đến rành rọt: “Ba Tuần Tự Tại thần công… Không cần ta giải thích, công tử hẳn cũng tự hiểu, là đồng xuất nhất mạch, một cây hai cành với Thiên Ma. Cung chủ vì ai, vì cái gì, công tử trong lòng chẳng lẽ còn chưa rõ?”
Diệp Chậm Ly trong nháy mắt mâu quang, như hoa trổ bên đường, dần nhuốm men say của hạnh phúc.
Đêm xuống, mưa thu gõ cửa, Việt Tê Kiến ngủ ngon vô cùng, nhiều năm qua chưa từng ngon như vậy.
Thất Tinh Hồ trong bóng tối cho dù như yêu thú ngủ đông, nhưng vẫn có một loại lực lượng bình tĩnh bắt nguồn từ hắc ám, như lốc xoáy vô thanh vô tức, khiến người bất tri bất giác sa vào, mặc cho nước cuốn về đáy hồ; lại như một bộ y phục thiếp thân cũ kỹ, có mùi hương thoang thoảng và nhiệt độ cơ thể quen thuộc, thoải mái hài lòng khôn tả.
Nếu Thất Tinh Hồ chỉ là tứ phong ngũ sơn u cốc bích hồ, mà không phải một môn phái đầy rẫy yêu nhân, thì quả là chốn thần tiên có thể ẩn dật.
Chuông cửa sổ lay động, một người phiêu vào như u linh, ghé bên cạnh Việt Tê Kiến, chuyên chú nhìn hồi lâu, giang tay dụng lực ôm hắn.
Việt Tê Kiến cũng không mở mắt, chỉ trở tay ôm lại thắt lưng Tô Thác Đao, nhíu mày nói: “Mùi máu tanh nồng quá.”
Tô Thác Đao thấp giọng nói: “Ta đã tắm rồi.”
Kỳ thực hắn không nói Việt Tê Kiến cũng biết, nhưng một thân khoan khoái sau khi tắm rửa, cũng không át được cổ vị đạo lãnh huyết cùng sát khí bẩm sinh toát ra từ trong xương tủy, như vừa bơi qua một dòng sông máu.
Nhập Bát Tinh Kinh được bổ toàn đã không còn hiểm họa chân khí phản phệ, nhưng mỗi khi đại khai sát giới, cũng khó tránh khỏi Quỷ Tâm nhị tú tương xung, dục vọng như thủy triều kích trướng.
Nguyên bản chuyện phong nguyệt với Tô Thác Đao mà nói, chỉ là ăn cơm uống nước bắt buộc phải làm, vĩnh viễn thua xa việc tập võ luyện đao khiến người hăng hái dạt dào trầm mê trong đó.
Dĩ vãng từng có không ít giao hoan, vô luận người dưới thân tư sắc xuất chúng thế nào, kỹ xảo không tưởng ra sao, ai nấy đều như cá qua dòng nước, không hề để lại chút ấn tượng trong lòng, nhưng kể từ khi vô ý sinh tình với Việt Tê Kiến, lại vì tình mà dục, tiết chế cực nghiêm tuyệt không bừa bãi.
Việt Tê Kiến nhất thời cũng không nhiều lời, ngẩng đầu, hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn: “Muốn không?”
Tô Thác Đao nhãn mâu đen nhánh nồng nàn như lửa: “Muốn.”
Việt Tê Kiến chậm rãi giúp hắn cởi y sam, lại bị hắn một phát ấn hai tay qua khỏi đầu, gắt gao áp xuống gối, thanh âm như kiếm sát qua vỏ, một loạt hỏa hoa sáng rực thiêu đốt: “Chịu đựng một chút…”
Việt Tê Kiến nghiêng mặt đi, ân một tiếng, chỉ cảm thấy độ ấm đột nhiên tăng vọt, một ngọn nến thắp lên trong cơ thể, cả người trở nên trong suốt trống rỗng, ánh lửa ấy từ trong thấu thẳng ra ngoài, muốn che cũng che không được.
Nhưng không ngờ Tô Thác Đao lại đòi hỏi bá đạo hung ác như vậy, căn bản không đủ kiên nhẫn hoặc giả không kịp cẩn thận tỉ mỉ khuếch trương, chỉ vội vã thoa ít dược cao bôi trơn, liền cứ thế trực tiếp xâm nhập, một mạch xông tới chỗ sâu nhất.
Việt Tê Kiến ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng, cắn mạnh một cái lên vai hắn, không ngừng hít thở.
Thân thể có một khắc cứng đờ khó chịu, sau đó dưới thế công cường hãn liền mềm nhũn như cỏ trong nước, nhu thuận mà chặt chẽ ngậm nuốt, bị xỏ xuyên đến run rẩy.
Tô Thác Đao sở hữu năng lực có thể khiến kỹ nữ lão luyện *** đãng nhất cũng chịu không nổi, còn có muôn vàn thủ đoạn làm xử nữ vụng về non nớt nhất biến thành kỹ nữ, nhưng trăm phương ngàn kế kia, lại chưa từng áp dụng lên người Việt Tê Kiến, toàn bộ chỉ dựa vào bản năng, dùng luật động đơn giản nhất nguyên thủy nhất, cũng trực tiếp nhất nhiệt liệt nhất, dẫn phát một hồi cuồng hoan thống khoái nhất triệt để nhất.
Sinh tử luân hồi, thiên khuynh địa hãm, thân thể tan chảy lại tụ hợp, cánh cửa cực lạc rộng thênh thang. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
57 chương
19 chương
46 chương
80 chương