Chuyện như vậy đó, nói đến là đến, thật sự rất đơn giản. Thẩm Nghiên Tịch lén lút lẻn vào khuê phòng của Kim Tiểu Dung, ném thẳng gã sai vặt của Hầu phủ đã bị điểm huyệt ném thẳng hắn lên giường, sau khi đắp chăn lên thì phẩy phẩy tay rời đi, tựa hồ không hề để ý những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trên thực tế, nàng không muốn tiếp tục để ý mà! Thuốc kia ẩn trong cơ thể tầm hai canh giờ sẽ phát tác, Thẩm Nghiên Tịch đã giúp cho dược tính phát triển nhanh một chút, nàng đã điểm huyệt đạo của hai người tầm một canh giờ sau sẽ tự động giải, tính toán thời gian vừa đúng sẽ vào độ giữa trưa. Kim Tiểu Dung tuy bị cấm túc trong viện, nhưng hôm nay Hầu phủ mời đến rất nhiều khách quý, trong đó có không ít vị tiểu thư giao hảo rất tốt với Kim Tiểu Dung quan tâm tiến đến hỏi han. Cũng không biết các nàng thật sự quan tâm hay muốn đến xem kịch vui, riêng công chúa điện hạ đã mở miệng, lão phu nhân cũng không thể không phí chút tâm tư, nghĩ đến chuyện nha đầu kia hôm nay có phạm lỗi hay không để mai hẵng tính cũng được, trước tiên cứ để cháu gái mình chào hỏi tiếp chuyện với đám công chúa tiểu thư cũng được. Nghĩ như vậy, nên vừa vặn đến giờ khai tịch, nhân cơ hội này cho nha hoàn qua gọi Tứ tiểu thư đến, trước tiên cứ chào hỏi khách quan đã, cấm túc có thể bắt đầu từ ngày mai cũng được mà. Nha hoàn lĩnh mệnh đi thỉnh Tứ tiểu thư, dẫn theo vài vị tiểu thư qua lại khá tốt với Kim Tiểu Dung cùng qua đó, dự định cứ đến thăm hỏi an ủi một tiếng trước. Nhóm người này có thể xem như tầng tầng lớp lớp, trực tiếp mở cửa khuê phòng của Kim Tứ tiểu thư. Khi đó, Kim Tứ tiểu thư trên giường cùng với gã sai vặt sớm đã bị độc dược phát tác, thuốc này mạnh mẽ đến độ chỉ trong chớp mắt có thể tiêu mòn lý trí của hắn, nhiệt huyết cả người sục sôi, mau chóng xâm chiếm các huyệt đạo, chờ thời cơ để vọt lên. Bên cạnh còn là một mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc như vậy, bình thường ngay cả ngẩng đầu nhìn thẳng hắn còn không dám, tạy không dám chạm cành vàng lá ngọc, bây giờ mỹ nhân này còn thân không động đậy chờ hắn thoải mái thưởng thức, còn gì tuyệt vời bằng. Một nam nhân sau khi mất đi lý trí, chỉ còn dục hỏa sôi trào hiển nhiên không chút chần chờ nhào thẳng tới, không biết thương hương tiếc ngọc, chỉ còn lại bản năng của đàn ông, mạnh mẽ đòi phát tiết. Mà khi đó, Kim Tiểu Dung vẫn còn bị khóa huyệt đạo, tuyệt đối không thể cử động được, cho dù có ý thức đi chăng nữa, song sự tỉnh táo này sẽ chỉ khiến nàng càng thêm hoảng sợ và tuyệt vọng mà thôi, thậm chí còn cảm giác được cơn đau thấu triệt truyền đến từ bên dưới. Nàng trừng to mắt, muốn mở miệng nói song lại không phát ra được âm thanh gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã hầu tớ ti tiện thường ngày bị nàng dẫm dưới chân đang làm sóng làm gió trên người mình, lòng chịu đau đớn, khuất nhục, hoảng sợ và tuyệt vọng. Lúc lão thái thái và mọi người mò tới đây, nàng đã bất tỉnh nhân sự, song gã đàn ông trên người mình vẫn đao cao hứng hành động, không hề nghe được ngoài cửa có tiếng nói chuyện và đập cửa. Người ở ngoài không nghe được tiếng đáp lại, bốn mắt nhìn nhau, có chút bận tâm lo lắng không biết có phải Tứ tiểu thư bị trách phạt nên nghĩ quẩn, làm chuyện ngốc nghếch. Tiếng đập cửa ngừng lại, xung quanh trở nên yên tĩnh, người ở gần cửa phòng đột nhiên nghe được trong phòng truyền ra chút âm thanh kỳ lạ, lập tức gõ cửa liên tục, không nghe tiếng đáp lại nên vội vàng mở cửa xông vào. Cửa vừa đẩy đẩy ra, trong phòng có cài then nên chưa mở ra được, song tiếng động từ trong phòng vang ra càng lúc càng rõ hơn, lọt vào tai của đám người đang lo lắng bên ngoài càng thêm áp lực, bọn họ bất chấp tất cả, gọi thị vệ thủ bên ngoài sân trực tiếp xô cửa xông vào. Những chuyện xảy ra … quả thật quá vui mắt người coi rồi! Ai ai cũng sẽ không nghĩ tới Tứ tiểu thư Hầu phủ, con vợ cả lại giấu nam nhân trong phòng, hơn nữa còn đang nồng tình kịch liệt trên giường. Đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới, người nhìn thấy cũng khiếp sợ không dám la nữa là, chợt nhớ lại những gì nghe được bên ngoài cửa khi nãy, ai nấy đều chung một mối suy nghĩ. Nhưng mà, những gì càng mạnh mẽ càng dễ dao động lòng người, lại càng đủ khả năng hấp dẫn người xem, không phải sao? Sau đó chính là Hầu lão phu nhân đang ở trong viện các của mình cũng bị kinh động, Thẩm Nghiên Tịch bị đánh thức nên bước ra cửa ngóng xem, mà bây giờ, nàng đang thong thả bước sau Hầu lão phu nhân tiến về phía phòng của Kim Tiểu Dung, thần sắc vẫn một vẻ u mê vô tội, tựa hồ không hiểu mọi người huy động nhiều nhân lực như vậy, lòng người bát nháo lên là vì chuyện gì đang diễn ra. Không ai chú ý được ở một góc độ khác, ánh mắt nàng đang âm thầm lóe sáng như mặt trời đang bừng nở trong đó. Mọi người không mất bao nhiêu thời gian đã đến sân trong của Kim Tiểu Dung, lúc này đang bị tầng tầng lớp lớp người bao quanh, tựa hồ toàn bộ khách dự tiệc bách hoa hôm nay đều tụ hội ở đây, từ phu nhân, tiểu thư đến cả nha hoàn, thậm chí còn có đám công tử quý nhân nghe tin, vội vàng vây quanh trước khuê phòng Kim Tứ tiểu thư dự là thăm hỏi dư luận rối rít, đám nha hoàn và các ma ma đánh chết cũng phải ngăn chặt cửa khuê phòng, lo lắng vạn phần, sắp sửa hết cách giải quyết đám khách quý hóng chuyện này rồi. Sắc mặt Kim lão phu nhân càng lúc càng đen, thể diện của phủ Tĩnh Bình Hầu triệt để mất sạch vào ngày hôm nay thôi! Mọi người lập tức phát hiện lão phu nhân đã tới, vô thức tách ra một lối đi, ánh mắt đồng loạt nhìn sang, nháy mắt vùng sân náo nhiệt trở nên yên tĩnh. Lão phu nhân hít sâu một hơi, tuy được nha hoàn dìu đỡ nhưng cơ thể vẫn quơ quơ không vững, cất bước theo lối đi vào khuê phòng của cháu gái mình. Giờ phút này, lão phu nhân bị mọi người vây quanh, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn bà khiến bà có chút khó chịu, chỉ cảm thấy da mặt nóng đến cháy cả da, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ mà chui vào. Bà lão nàng sống hơn nửa đời người, từ trước đến giờ đều cao cao tại thượng được mọi người kính ngưỡng, thật sự bà chưa từng chịu đựng sự khó xử nhục nhã như vậy! Vài bước chân ngắn ngủi song bà lại cảm thấy dài hơn vạn dặm, ánh mắt nóng rực theo bốn phương tám hướng mà đến, tựa như kiếm sắc chọc thẳng vào trái tim bằng xương bằng thịt của bà. Khuôn mặt lão phu nhân hắc trầm trầm lướt nhanh qua đám người, thẳng bước tiến vào trong khuê phòng. Thẩm Nghiên Tịch đi theo như một món đồ trang sức, thấy tình cảnh này ánh mắt không khỏi cong lên, nhưng vừa đến cửa đã bị ngăn lại. “Tịch nhi, Huyên nhi, các con tạm thời đợi ở đây đi.” Thẩm phu nhân tuy cho phép các con cùng đến, nhưng tuyệt đối không để cho các cô nương khuê các bước vào trong. Dù sao cũng xảy ra một chuyện như vậy, không cần nghĩ cũng biết bên trong nhất định vô cùng dơ bẩn, sao lại có thể để cho những đứa con vàng ngọc chưa biết mùi đời nhìn thấy được? Hai tỷ muội nghe vậy đành thuận ý gật đầu, đành yên lặng đứng ngoài sân chờ kết quả. Theo âm thanh truyền ra từ trong phòng, rõ ràng vô cùng vang dội không gì bằng, tiếng khóc la cuồng thét chói tai của Kim Tiểu Dung và tiếng la khóc của Kim phu nhân, ngoài ra còn có tiếng an ủi khuyên can của nha hoàn và các ma ma, cản trở lôi kéo qua lại, rối bời bát nháo thành một đoàn kịch. Thẩm Nghiên Tịch yên tĩnh lắng nghe, vẻ mặt kiềm không được lộ chút vui vẻ, tựa hồ đang háo hức xem kịch vui. Hờ hờ, trinh tiết của nữ tử thời đại này to hơn trời, một cô nương bị mất đi sự trong trắng còn tàn nhẫn ác độc hơn giết chết nàng ngay lập tức! Làm sao mà không thể phát rồ cho được chứ? Hừ muốn đùa sao? Bổn cô nương đây cũng chỉ là ‘gậy ông đập lưng ông’ mà thôi, Tứ tiểu thư không có năng lực để né tránh sao có thể oán trách nàng chứ? Khóe mắt đột nhiên liếc về một thân hình màu nguyệt sắc, nàng vô thức quay đầu nhìn qua, chỉ trực tiếp nhìn thấy vị đại gia đang thiếu nợ nàng một vạn lượng hoàng kim ung dung đứng đó, ánh mắt mọi người đều tập trung chú ý xem kịch vui trong khuê phòng của Kim Tứ tiểu thư, duy chỉ có hắn lại đang nhìn nàng. Đuôi lông mày nàng khẽ nảy lên, không chút khách sáo trừng mắt nhìn thẳng hắn. Hắn không hề xao động, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, lại quét mắt về phía khuê phòng đang ầm ĩ kia, sau đó lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Thẩm Nghiên Tịch kiềm không được nhìn chằm chằm vào nơi hắn vừa khuất dạng, mi mày nhíu lại. Đây là ý gì? Đến xem kịch vui, hay là muốn uy hiếp nàng đây?