Mẹ Dịch đã sớm tới bệnh viện,Dịch Thừa không sai biệt lắm cũng sắp xuất viện,bà đến giúp đỡ con trai thu thập vài món quần áo.Thấy trước cửa giường bệnh biên có đặt một đồ giữ ấm,cũng không phải bà mang tới,vì thế hỏi:“Ai vậy ?” “Dĩ Tiêu ngày hôm qua lại đây,cô ấy ở lại .” Dịch Thừa lộ hai đôi mắt thâm quần. “Con bé đến đây……” Mẹ Dịch bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắng cổ họng một cái,“Cô ấy…… có nói cái gì với con không?” Dịch Thừa nghi hoặc không có lập tức trả lời mẹ,“Cô ấy nên nói với con cái gì?” Mẹ Dịch sửng sốt nói sang chuyện khác:“Cô ấy về rồi sao?” “Không có.” Dịch Thừa nhắc tới chuyện này hơi tức, rầu rĩ trả lời:“Ở tại nhà bạn cô ấy.” “Thừa dịp mấy ngày nay cô ấy đến thăm con,con có cái gì cần nói cũng nên nói với cô ấy đi.” Mẹ Dịch nhắc nhở hắn, ánh mắt rất là kiên quyết đối diện với hắn. “Đúng vậy.” Dịch Thừa trả lời không e dè ánh mắt mẹ mình,“Hôm nay con sẽ nói quyết định của mình với cô ấy, chân thành giải thích với cô ấy hy vọng cô ấy có thể tha thứ con.” “Như vậy là được rồi.” Mẹ Dịch gật gật đầu,“Nghĩ thông suốt là tốt rồi, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng.” Ngoài cửa,tay Cổ Dĩ Tiêu đặt trên cánh cửa từ từ rơi xuống,mắt tiệp cụp xuống, ở đáy mắt chiếu ra một mảnh nhỏ bóng râm hình quạt.Cô cắn môi dưới chạy vào toilet, trừng to mắt nhìn chính mình trong gương, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, hai tay của cô nắm thành quyền để ở trên bồn rửa tay hơi hơi phát run. Chuyện cũ hết lần này đến lần khác nổi lên trong lòng. Năm trước nghỉ đông,chỉ vì bài thi đó làm cho sinh mệnh hai người bọn họ có giao điểm,cô và Dịch Thừa lúc bắt đầu không thật lòng đến thận lòng, đến bây giờ đã đã hơn một năm.Cô đối với Dịch Thừa từ phản cảm biến thành thích,tiếp theo biến thành yêu,yêu hắn là kẻ hai mặt trước sau khác nhau,yêu hắn tiến vào thang máy quên mình chỉ muốn bảo vệ cô,yêu hắn đối với trò đùa của cô dung túng cưng chiều. Hắn từ nhỏ là một đứa bé thích đọc sách, thể dục cũng không tốt giống mấy nam sinh khác,vận động ít có thể là tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời hắn. Tuy rằng không có tế bào thể dục, thân thể của hắn cũng không tệ,quanh năm suốt tháng không có cảm mạo mấy lần, có đôi khi Cổ Dĩ Tiêu cảm mạo còn cố ý hôn hắn, hắn có thể lấy sức miễn dịch tránh bị lây bệnh. Nuôi hắn tốt lắm,không kén ăn,mặc dù Cổ Dĩ Tiêu làm đồ ăn cũng không phải dễ ăn lắm,chẳng qua nếu cô có hứng thú với việc bếp núc hắn sẽ tận hết sức cổ vũ. Hắn luôn nói sẽ không nấu cơm người khác chỉ có người khác làm đồ ăn cho hắn ăn, vốn không có quyền chọn. Lúc đối mặt với dáng vẻ Cổ Dĩ Tiêu hắn luôn như một đại sắc lang, kỳ thật hắn là người rất có nguyên tắc, nhất là đối mặt sự hấp dẫn của các phụ nữ khác,hắn ngay cả gặp dịp thì chơi cũng không đồng ý. Cổ Dĩ Tiêu lắc đầu đem những thứ nhớ lại vứt đến sau ót, cũng giống như kinh nguyệt,mi có thể đem nó chậm lại nhưng mà tuyệt không thể tránh được.Cô dùng tay lau nước mắt đứng trước gương nở nụ cười thật lâu, mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phòng bệnh Dịch Thừa. Trên thế giới không có chuyện gì có thể đánh bại cô, vô luận như thế nào cô đều phải kiên cường. Thật ra thời điểm Cổ Dĩ Tiêu chạy trốn,Dịch Thừa và mẹ hắn còn có một đoạn đối thoại:“Con sẽ ở lại đại học X, đây là nghề nghiệp của con.” “Cái gì?!” Lúc ấy mẹ Dịch vô cùng khó hiểu,“Con căn bản là không nghĩ thông,con vẫn là vì cô gái đó……” “Phụ nữ có cái gì không tốt? Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ.” Dịch Thừa kiên định nhìn mẹ Dịch,“Mẹ hy vọng con của mẹ biến thành một người vì tiền tài cùng địa vị mà tùy tiện vứt bỏ cô gái mình yêu? Nếu lúc trước ba ba vì cái gọi là sự nghiệp mà vứt bỏ mẹ,mẹ sẽ suy nghĩ ra sao?Mẹ sẽ cảm thấy cha nên vì sự nghiệp rồi vứt bỏ mẹ sao? Phụ nữ tại sao nhất định là vật hi sinh để hoàn thành sự nghiệp cho đàn ông? Lúc sự nghiệp còn chưa thành công người phụ nữ đó ở cùng hắn,đợi đến khi sự nghiệp muốn thành công lại vứt bỏ cô gái đó đi tìm người yêu mới? Nếu là mẹ,mẹ nguyện ý dùng tuổi xuân của mình làm chuyện như vậy sao?Con biết,mẹ và ba đều muốn tốt cho con, hy vọng con có thể tiến thêm một bước,chẳng qua là Dĩ Tiêu cũng có cha mẹ,cô ấy cũng do mẹ mình mang thai mười tháng sinh ra.Có người mẹ nào mong muốn nhìn đứa con gái mình yêu thương chịu tổn thương?Mẹ lại nhẫn tâm muốn con làm tổn thương người con gái khác sao? Có đi HongKong hay không,sự nghiệp của con cũng đã thành công,con không đành lòng vứt bỏ Dĩ Tiêu, mẹ,con yêu cô ấy……”(TMN thíx đoạn này nhất) Mẹ Dịch hoàn toàn bị lời nói của Dịch Thừa làm chấn động,im lặng không lên tiếng suy nghĩ thật lâu, mới thở một hơi nói:“Đúng là cha mẹ sai rồi, chúng ta không nghĩ qua cảm nhận các con,chỉ nghĩ đến chỉ cần sự nghiệp con thành công con sẽ nhất định cảm ơn cha mẹ. Ai ngờ! Dịch Thừa,con sẽ không trách mẹ chứ? “Đương nhiên sẽ không,cám ơn mẹ.” Dịch Thừa nhìn mẹ mình mở ra hai tay. Mẹ Dịch ôm Dịch Thừa một cái, trên mặt lộ vẻ vui mừng. ☆★ “Chào ~~” Cổ Dĩ Tiêu bước vào phòng bệnh,hướng về phía mẹ Dịch nở một nụ cười thật tươi,“Hôm nay thời tiết thật không tệ!” Dịch Thừa nhìn thoáng qua ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ, trầm mặc. “Mẹ đi thăm ba con.” Mẹ Dịch biết điều tránh đi nơi khác. “Bác sĩ Tử đâu?” Dịch Thừa cau mày. Cổ Dĩ Tiêu vừa định sữa đúng cách phát âm của hắn,bỗng dưng cảm giác Dịch Thừa có lẽ đang ghen,không lý do gì không trút giận một chút, tưởng tượng tiếp theo Dịch Thừa nói chuyện mình sẽ đi Hong Kong với cô,tâm tình lại chùn xuống.Cô ngồi vào bên người Dịch Thừa, dùng lời thật nhẹ nhàng nói:“Người ta còn phải đi làm đâu có rãnh theo em đi Mỹ dạo chơi.” “Anh không cho em bước vào nhà hắn nửa bước.” Dịch Thừa cảnh cáo cô,nắm chặt tay cô. Em cũng vậy cũng không muốn đến nhà hắn nha…… Cổ Dĩ Tiêu trong lòng âm thầm kêu khổ,cô mới không đi nghe âm thanh dâm mĩ đó nửa nha!Cô nhìn tay Dịch Thừa,không biết hắn còn định nắm tay cô bao lâu nửa.“Không đi sẽ không đi ……” Cổ Dĩ Tiêu nhún vai. “Dĩ Tiêu, anh……” Dịch Thừa chính thức mở miệng. Muốn nói sao?Tim Cổ Dĩ Tiêu kịch liệt nhảy vài cái,cô vẫn sợ hãi …… Cô bị nhiều người đàn ông quăng như vậy,chẳng qua không có lần nào giống như hiện tại vậy làm cho cô khổ sở đến hít thở không thông, hô hấp đối với cô mà nói là một loại thống khổ,nếu cô là người điếc thì hay biết mấy. Không nghĩ tới! Cổ Dĩ Tiêu,mi lại có ngày như vậy — cô tự chế giễu mình,bỗng nhiên nắm chặt tay Dịch Thừa. Có lẽ là Cổ Dĩ Tiêu quá mức dùng sức nhất thời không phát hiện được Dịch Thừa nhìn cô một cách kỳ quái. “Đừngdông dài có cái g nói mau!” Cổ Dĩ Tiêu xuất ra ngữ khí điêu ngoa, thầm nghĩ nhanh nghe lời tuyệt tình của Dịch Thừa. “Xin lỗi.” Dịch Thừa nhìn thẳng vào mắt của cô,“Anh trịnh trọng giải thích với em.” Ánh mắt Cổ Dĩ Tiêu tan rả một chút, hít sâu một hơi,cô ổn định chính mình lại ổn định không được giọng run rẩy của mình:“Anh…… anh tại sao xin lỗi em ……” “Hãy nghe anh nói.” Dịch Thừa giống như bắt gà con nắm chặt tay cô,để cho cô muốn chạy cũng chạy không thoát.“Bởi vì luận văn của anh lấy được giải thưởng, cho nên khiến cho các đại học khác chú ý, đại học bên Hongkong có ý mời anh qua giảng dạy.Sau khi biết tin tức này anh do dự thật lâu,vẫn chưa có nói cho em biết.” Cổ Dĩ Tiêu khẽ hừ một tiếng,còn muốn lấy tay ra khỏi tay hắn. “Cho tới bây giờ đưa ra quyết định,anh mới tính nói cho em biết chuyện này.” Vẻ mặt Dịch Thừa có chút áy náy nhìn cô,“Xin lỗi,là anh do dự quá lâu, sau đó mới đưa ra quyết định này.” “……” Cổ Dĩ Tiêu tránh ánh mắt của hắn,xoay đầu qua một bên.Nếu không phải Dịch Thừa ấn tay cô,cô đã sớm cho hắn một cái tát . Ai muốn hắn giải thích! Cổ Dĩ Tiêu trong lòng còn sót lại một chút hy vọng,nhưng theo một lần lại một lần giải thích của Dịch Thừa, một chút một chút biến mất. “Thật ra anh nên sớm ra quyết định nhưng mà anh do dự như vậy quả thật đối với em mà nói rất không công bằng.” Sớm vài ngày chậm vài ngày đối với cô cũng không công bằng. Cổ Dĩ Tiêu chậm rãi cúi đầu xuống,nước mắt muốn chảy xuống. “Anh ở lại.” Dịch Thừa rốt cục nói ra quyết định của chính mình. Đang chờ đáp án tuyệt tình của Dịch Thừa,Cổ Dĩ Tiêu ngược lại có điểm khó chấp nhận,cô đã sớm nổi lên máu đau khổ nữ chính đang muốn hướng khán giả tố cáo Dịch Thừa là Trần Thế Mỹ, ai biết Dịch Thừa không phải là Trần Thế Mỹ ngược lại là nam chính thâm tình??“Anh,anh nói cái gì?Anh lặp lại lần nữa!” Cổ Dĩ Tiêu xác nhận nói. “Anh tiếp tục làm phó giáo sư ở đại học X.” Cổ Dĩ Tiêu không hiểu hỏi ,“Vậy anh vẫn nên giải thích gì chứ?” “Phải giải thích sao?” Dịch Thừa xấu hổ gãi cái ót, thời điểm nói đến đoạn này lại có chút ngại ngùng,“Là anh đã quá do dự,đã nói lên anh chính mình không đủ kiên định,có chút ích kỷ.Người có đôi khi chính là kỳ quái như vậy, biết rõ làm một việc sau này nhất định sẽ khổ sở hối hận nhưng mà vẫn buộc chính mình đi làm,đây không phải sáng suốt, chuẩn xác nói thật là bị coi thường.Nếu anh bởi vì nguyên nhân công tác mà không thể không rời khỏi em,anh sẽ khổ sở, cho nên anh quyết không làm chuyện sẽ làm mình bị khổ sở…… Ngày hôm qua, ngày hôm qua……” “Ngày hôm qua làm sao vậy?” “Ngày hôm qua thấy em đi cùng bác sĩ Sử,anh hoàn toàn hiểu được tâm ý chính mình – Em là một cái tai họa,anh quyết không thể cho em đi độc hại đồng bào nam khác.” “Ngài thật đúng là vĩ đại nha.” Cổ Dĩ Tiêu hư tình giả ý ca ngợi hắn,“Lại đây,em muốn ôm anh một cái.” “Những lời này nên để anh nói!” Dịch Thừa nhìn cô mở ra hai tay. Cổ Dĩ Tiêu cười hì hì dựa vào trong lòng hắn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dịch Thừa ôm cô không đến vài giây lập tức cả kinh,hai tay theo bản năng bảo vệ bộ vị mấu chốt của mình,“Em, em sờ làm gì?!” “Có phải bởi vì anh hỏng rồi mới đưa ra quyết định này hay không?” Cổ Dĩ Tiêu còn đang có nghi hoặc. “Cổ Dĩ Tiêu, chờ anh xuất viện em đừng mong xuống giường!” Cổ Dĩ Tiêu cười giống như lưu manh, chanh chua nói:“Trời mới biết anh có năng lực đó hay không.” “Nếu anh có thì em chịu gả cho anh sao?” Dịch Thừa lần thứ hai mở miệng cầu hôn. “Ai muốn gả cho anh ?” Cổ Dĩ Tiêu là tiểu nhân đắc chí,đầu nâng lên thật cao,“Quan hệ của chúng ta phát triển không giống các cặp tình nhân bình thường,anh cũng chưa theo đuổi qua em, đã muốn em gả cho anh? Bất quá gả cho anh cũng được nhưng phải một lần nữa theo đuổi em, một ngày nọ theo đuổi được em,em sẽ chấp nhận lấy anh.” “Cái gì?” Dịch Thừa không giải thích nổi trừng mắt nhìn cô,“Một lần nửa theo đuổi em?” “Đúng vậy!” Vẻ mặt của Cổ Dĩ Tiêu nghiêm túc, tính toán trên đầu ngón tay :“Tặng hoa,viết thư tình,đón em tan ca, mời em ăn cơm,trời mưa cằm dù,đi dạo phố với em…… vv..v..,thiếu một thứ cũng không được!” Dịch Thừa nhắm mắt lại đã muốn bất tỉnh nhân sự. “Đừng giả chết,mau dậy đi,anh đồng ý hay không đồng ý nha?!” Cổ Dĩ Tiêu lung lay mạnh hắn. “Anh……” Dịch Thừa cảm thấy được bản thân chính là Bạch Mao Nữ, bị giai cấp địa chủ vô tình áp bách đến cùng đường,không ai có thể cứu hắn chỉ có thỏa hiệp lại thỏa hiệp,“Đồng ý.” Cổ Dĩ Tiêu thấy lời mình được đồng ý, xoa eo cất tiếng cười to. Ánh mắt Dịch Thừa mơ hồ, hắn chỉ sợ còn sẽ rất dài rất dài…… HẾT