Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 213 : Về Nhà

Ngày Thiệu Tình lựa chọn rời đi cũng là thời điểm mấu chốt nhất cho kế hoạch của Bạch Thủy Vọng Nguyệt, tôi không biết vì sao, Bạch Thủy Vọng Nguyệt không đến tiễn Thiệu Tình, chỉ có Y Đằng Cửu Mộc Tử và An Bội Tĩnh Tuyết đến. Thuyền là Bạch Thủy Vọng Nguyệt chuẩn bị, bên trong có vài thủy thủ, đủ lớn và thoải mái. Khi Thiệu Tình dẫn hai anh chàng nhà mình, em trai Phong Lan lên thuyền, Y Đằng Cửu Mộc Tử đoan trang ngồi quỳ ở đó, thành tín dập đầu. Cô biết ơn, nếu không có Thiệu Tình có lẽ cô đã chết trên biển, nếu không có Thiệu Tình, cho dù có trở về đảo quốc, co vẫn là chống chọi với tử thần, cô sẽ chắc chắn không thể sống cuộc sống trước mắt nay. Con người nên biết ơn. Y Đằng Cửu Mộc Tử rất mãn nguyện. "Trở về đi." Trước khi lên thuyền, Thiệu Tình quay đầu lại vẫy tay với Y Đằng Cửu Mộc Tử, nói với An Bội Tĩnh Tuyết: "Tôi hy vọng anh có thể nói Bạch Thủy Vọng Nguyệt ...!Quên đi, cứ như vậy đi." Cô lên thuyền, vẫy tay lần nữa, chào tạm biệt toàn bộ đảo quốc, đất nước này quả thật để lại cho cô ấn tượng rất xấu, nhưng có một điều không thể che giấu, cũng có một số người đã dành cho cô một ấn tượng ấn tượng sâu sắc. Ví dụ như An Bội Tĩnh Tuyết, chẳng hạn như Y Đằng Cửu Mộc Tử, chẳng hạn như......!Bạch Thủy Vọng Nguyệt. An Bội Tĩnh Tuyết khép tay áo, đứng yên thật lâu, cho đến khi con tàu biến thành một đốm đen nhỏ, anh ta mới nói, "Rõ ràng đã đến, tại sao cháu không xuất hiện? Chẳng lẽ cháu không muốn nói lời tạm biệt với cô ấy?" Bạch Thủy Vọng Nguyệt từ trong bóng tối, chậm rãi bước ra, hai mắt đỏ hoe, nhưng không có nước mắt, bởi vì nước mắt đã cạn sớm như đêm qua. “Không có gì để nói.” Giọng nói Bạch Thủy Vọng Nguyệt có chút khàn khàn, đứng hồi lâu, nhìn phương hướng nhóm người Thiệu Tình rời đi, cuối cùng cúi đầu, chậm rãi, chậm rãi trở về. Hắn đã bị chủ nhân bỏ rơi. Mặc dù Thiệu Tình chưa bao giờ nhận mình là chủ nhân của hắn. Trong cuộc đời thăng trầm của Bạch Thủy Vọng Nguyệt, trong cuộc sống hắn nắm chắc trong tay, Thiệu Tình giống như ngoài ý muốn mà hắn không kiểm soát được, hung hăng xâm nhập, phá vỡ cuộc sống có kế hoạch và trật tự của hắn, mạnh mẽ kéo trái tim hắn ra khỏi lồng ngực của mình, lại từ chối lấy nó và ném nó lại dưới chân hắn. Làm xong mọi việc, vỗ tay lạnh nhạt rời đi. Bạch Thủy Vọng Nguyệt cảm thấy, hắn hận Thiệu Tình, hận cô vô tình, nhưng Bạch Thủy Vọng Nguyệt biết, chỉ cần Thiệu Tình gật đầu, cuối cùng hắn sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vinh hoa phú quý, đi theo cô, ngay cả khi chỉ là một nô ɭệ. Đôi khi hắn tự phỉ nhổ sự hèn mọn của mình, nhưng hắn không khỏi nghĩ, người phụ nữ tuyệt tình đó phải tàn nhẫn đến mức nào mới không cho hắn bất kỳ hy vọng xa vời nào. Đi được một lúc lâu, Bạch Thủy Vọng Nguyệt dừng lại, quay đầu lại hỏi Y Đằng Cửu Mộc Tử: " Giao dịch như thế nào?" Y Đằng Cửu Mộc Tử nghi ngờ nhìn Bạch Thủy Vọng Nguyệt, sắc mặt thiếu niên tái nhợt và bướng bỉnh cong khoé miệng, rồi nói: “Hoàng phi trên danh nghĩa của ngài.” Có lẽ là cả đất nước ngoại trừ An Bội Tĩnh Tuyết, chỉ có Y Đằng Cửu Mộc Tử còn nhớ tới cô, không quan trọng, hắn sẽ trân trọng tất cả những ký ức về cô. Toàn bộ. Đối với những gì Thiệu Tình hy vọng, hắn sẽ làm được, làm cho cả đất nước trật tự hơn, bởi vì đây là những gì Thiệu Tình muốn thấy. Thiệu Tình hoàn toàn không biết, có một thiếu niên vì sự ra đi của cô mà tuyệt vọng mà bất lực, dù có biết cũng chỉ nói một câu, nói đau dài không bằng đau ngắn. Thiệu Tình là một người rất kỳ lạ, cô có thể rất dịu dàng với những người cô yêu, có thể nói cô dịu dàng và tình cảm, cô đối xử với những người cô không yêu tuyệt tình đến mức vô cảm. Các nhân vật tiêu biểu của cái trước là Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt, trong khi những nhân vật tiêu biểu của cái sau là Bạch Thủy Vọng Nguyệt. Khó trách trong trí nhớ có người chọc cô hỏi, ngươi có tâm sao? Có, với người mà cô quan tâm. Về phần người hỏi cô là ai...!à quên đi, hẳn là người không quan trọng mới quên được. Đường về suôn sẻ hơn nhiều so với lúc họ quay lại, có người lái thuyền chuyên nghiệp, vì vậy họ không cần quan tâm đến phương hướng di chuyển, chỉ cần chờ đợi. Vì vậy cuộc sống của Thiệu Tình trở thành ăn ngủ đánh Yến Kì Nguyệt...... Dù sao nhàm chán mà. Sau đó chán nản buồn chán, cô tự nhiên đột phá, vốn lúc phá hủy căn cứ người cải tạo, cô nhận thấy mình sắp đột phá, đang ở lằn ranh đột phá rồi. Nhưng thật lâu sau cũng không có động tĩnh gì, Thiệu Tình cứ như vậy thuận theo tự nhiên, không ngờ trong lúc buồn chán lại đột phá đến cấp sáu. Cảm giác cấp sáu không giống với cấp năm, cô thậm chí cảm thấy hiện tại nếu trực tiếp đối mặt với toàn bộ căn cứ người cải tạo cũng không thành vấn đề. Loại đột phá đó là một loại cảnh giới trấn áp, giống như ở cấp năm, cô có thể một mình đấu một nhóm dị năng giả cấp bốn. Ở cấp sáu, cô có thể một mình đấu một nhóm dị năng giả cấp năm, quả thật quá dễ dàng. Người gặp chuyện tốt tinh thần sảng khoái, ngay sau đó song hỉ lâm môn, sau những tháng ngày lang thang mà lười đếm ngày tháng, cuối cùng họ cũng được trở về Thiên triều. Khoảnh khắc đặt chân lên lãnh thổ quốc gia , trong lòng rối bời, Thiệu Tình có suy nghĩ bây giờ cô phải về nhà, để gặp con mình và những người bạn bạn của mình! Khi cô xuống tàu, người lái tàu đã chặn Thiệu Tình lại và đưa cho cô một lá thư, nghe nói là Bạch Thủy Vọng Nguyệt đưa cho cô, sau đó tiếp tục hành trình quay trở về. Sau khi Thiệu Tình nhìn con tàu rời đi, cô vốn định trực tiếp mở thư, nhưng hiện tại việc quan trọng nhất là đưa Phong Lan trở về. Cô đặt lá thư vào không gian trước, đưa em trai Phong Lan về căn cứ nơi cậu sống. Còn khiêng theo một con cá ngừ dài hơn một người, con cá này to quá, ước chừng đủ cho Phong Lan và gia đình ăn trong nửa tháng, đến lúc đó có thể trực tiếp phơi thành cá muối. Trước khi đến gần căn cứ, Thiệu Tình đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô ngửi thấy một mùi máu tanh, lúc này Thiệu Tình trở nên cảnh giác, làm động tác yêu cầu nhóm Nhị Ngốc chú ý hơn, rồi từ từ đến gần căn cứ. Vừa đến gần, Thiệu Tình sửng sốt, bởi vì cánh cổng căn cứ mở toang, người trông cửa ngã trong vũng máu, cô vội vàng dẫn mọi người vào căn cứ, liền thấy đường phố lộn xộn, như vừa mới bị cướp sạch. Sắc mặt em trai Phong Lan tái nhợt, nếu không có Thiệu Tình hỗ trợ, có lẽ lúc này đôi chân của cậu nhũn ra không thể đứng dậy được. “ Tôi nghe thấy có tiếng nói, đi cùng tôi.” Thiệu Tình dẫn theo bọn họ chạy đến quảng trường, đến gần mới phát hiện mọi người đều ở trong quảng trường. Một nhóm người cầm súng và những dị năng giả tay không bao vây người trong căn cứ, người trong căn cứ ôm đầu và ngồi xổm trên bãi đất trống, trước mặt họ có vài thi thể. Thiệu Tình vội vàng giấu bạn bè đi, họ phải quan sát xem chuyện gì đang xảy ra rồi mới có thể đưa ra phán đoán và thực hiện bước tiếp theo. Có người đang đếm, đếm xong liền nói với tên giống như thủ lĩnh: “Tổng cộng có một trăm hai mươi ba, đàn bà không nhiều lắm, bốn mươi bốn cái, lão đại, làm sao bây giờ?" Tên đầu lĩnh khoát tay nói: "Đàn bà để lại, đàn ông gϊếŧ, đàn ông đẹp cũng để lại. Người lớn tuổi lãng phí thức ăn gϊếŧ." Người đếm lúc trước lại hỏi: "Đứa nhỏ thì sao?" "Trẻ con chưa chơi qua, may mà thịt mềm. Chơi chết cho vào nôi giống như vậy." Có tên lập tức cười xấu xa. "Lão Tam nói đúng. Gϊếŧ hết đang ông trước. Vừa lúc nơi này ven biển, không thiếu muối, có thể tẩm ướp thành thịt khô. Thời gian ngắn chúng ta không phải lo cái ăn. ” Tên đầu lĩnh sờ cằm, sau đó nói. Nhìn thoáng qua, Phong Lan nhìn thấy Phong Duyệt đang bảo vệ vài đứa nhỏ, cậu rất khẩn trương, nếu không có Thiệu Tình kéo lại, lúc này cậu ta đã vội vàng lao ra ngoài. "Đừng xúc động." Thiệu Tình rất lạnh tĩnh nói: "Giao cho chị." Phong Lan nắm chặt tay gật đầu. Thiệu Tình nhìn hướng gió, trước tiên rải hạt giống thố ti tử ra, cô sợ lát nữa chiến đấu, có người phát điên, gϊếŧ người thường trước. Điều này phải đề phòng trước, dù sao trong đám người có chị gái Phong Lan - Phong Duyệt, cùng với đám em trai, em gái trong gia đình cậu ta. Tên cầm đầu đang định ra lệnh thì chợt ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, vừa quay đầu lại thì thấy thuộc hạ đang kinh ngạc ngửa đầu nhìn sau lưng hắn, quai hàm rớt xuống. Tên đầu lĩnh chuyển hướng ánh mắt, liền nhìn thấy một cây lớn xuất hiện ở phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện, đang chậm rãi phát triển. Tán cây to lớn che khuất bầu trời, cành cây tùy ý vươn dài, chút ánh sáng rơi xuống chóp mũi của hắn khiến hắn có chút ngứa ngáy. Đây là......!Cái gì? Ngay khi thủ lĩnh còn đang bối rối, một tiếng hét đột nhiên vang lên, máu nóng bắn lên mặt, khiến thủ lĩnh vô thức kích hoạt dị năng, nhưng lại thấy đó là một cây leo trồi lên từ dưới gốc cây, kéo một người của hắn xuống dưới cây. Ngay khi thủ hạ của hắn bị kéo đến dưới gốc cây, trực tiếp bị rất nhiều dây leo xé nát, những mảnh thi thể bị dây leo kéo xuống dưới gốc cây, biến thành dinh dưỡng . Rễ cây nhanh chóng chui lên khỏi mặt đất, cắm sâu vào chất dinh dưỡng, hút chất dinh dưỡng sung túc. Không biết có phải là ảo giác của đầu lĩnh hay không, hắn luôn cảm thấy cành lá cây này xum xuê hơn, cành lá không gió tự lay, thanh âm sàn sạt lộ ra vẻ vui mừng. Ngay lúc hắn khiếp sợ, một đám người bị kéo đến dưới tàng cây, trở thành dưỡng sinh của cây, hắn muốn kêu địch tập kích, muốn mọi người chuẩn bị chiến đấu, miệng của hắn mở ra, nhưng không phát ra âm thanh. Cổ họng của hắn bị chặn lại bởi vô số thứ, cảnh cuối cùng mà thủ hạ của hắn nhìn thấy là thủ lĩnh há hốc miệng, những chồi xanh lao ra khỏi cổ họng hắn ta. Sau đó, không có sau đó. Thiệu Tình vỗ tay, khi cô ra khỏi bóng tối, ngoại trừ một người đàn ông sợ hãi tiểu ra quần, tất cả đều trở thành chất dinh dưỡng của Sáng Sáng. Người đàn ông thực sự sợ hãi tiểu ra quần, chất lỏng màu vàng chảy xuống đáy quần của hắn ta rơi xuống đất, tay hắn vẫn duy trì trạng thái cầm súng, nhưng khẩu súng trong tay hawnd đã rơi xuống chất lỏng màu vàng trên mặt đất. Thiệu Tình ném dây leo ra, kéo hắn qua, rồi ghét bỏ treo hắn cách xa cô, chờ hiện trường thu dọn sạch sẽ xong sẽ hỏi hắn. Khi trận chiến kết thúc, Phong Lan là người đầu tiên lao vào trong đám đông, cậu ôm lấy Phong Duyệt: “Chị, chị, chị có sao không chị!” Phong Duyệt thực sự sợ chết khiếp, cô quay người lại ôm lấy Phong Lan, khóc lóc thảm thiết. Cô vừa khóc, những đứa trẻ cũng khóc, cả quảng trường cũng khóc theo. Dù sao sau khi nhóm người bọn họ thành lập căn cứ nhỏ này, vẫn sống trên bờ biển này không tranh chấp, không có gì gần đó đáng để tranh đoạt, vì vậy họ luôn sống bình yên. Không ngờ hôm nay một đám cướp như vậy đột nhiên kéo đến, đốt, gϊếŧ, cướp của, muốn biến tất cả thành lương thực dự trữ. Nếu không phải Thiệu Tình ngăn cản đám cướp kia kịp thời, thì bây giờ bọn họ, nữ nhân đều bị lăng nhục, nam nhân trở nên sắp biến thành thịt muối. Sống sót sau tai nạn, loại cảm giác này thật là không khóc không thoải mái. Một số người dân khóc ngất vì người thân chết, nhóm cướp này khi vào thành bọn họ đã chống trả, nhiều người đã hy sinh khi ngoan cố chống trả. Phong Lan cũng được coi nhìn quen, nên tương đối bình tĩnh, sau khi trấn an Phong Duyệt xong, bắt đầu bố trí nhân lực thu dọn hiện trường. Thiệu Tình còn đang vác con cá ngừ trên vai, ân cần hỏi: "Các ngươi là ai? Sao lại đến đây? Muốn làm gì?" Người đó run rẩy, đừng nói nói chuyện, cả người đều run rẩy nhu bị parkinson. Thiệu Tình kiên nhẫn nói: "Ta sẽ cho ngươi ba giây để bình tĩnh lại, sau đó nói cho ta biết những gì cần phải nói, Tất nhiên ngươi cũng có thể từ chối, nhưng ta không nghĩ rằng ngươi sẵn sàng trải nghiệm những hậu quả..." Người kia một bên run rẩy, một bên nhanh chóng hét lên: "Chúng tôi là cướp đường, trong đất liền tang thi triều bùng phát, khắp nơi hỗn loạn. Chúng tôi mới nghĩ đến bờ biển …" Thần sắc Thiệu Tình lạnh lùng, đã xảy ra chuyện gì?.