Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 204 : Thú Vui Xấu Xa Của Yến Kì Nguyệt

Sau khi ăn tối và ngủ ngon, bọn họ đi về phía căn cứ, lần này vào căn cứ hoàn toàn là để bổ sung thực phẩm, cho nên Thiệu Tình quyết định nhanh chóng, đi thẳng đến chợ, sau khi mua sắm sẽ lập tức rời đi, bởi vì nếu kéo thời gian dài, khẳng định sẽ có chuyện khác phát sinh. Điều này đã trở thành quy luật cuộc sống của cô. Sau đó cô cũng không tránh mà lao thẳng vào chợ căn cứ, sau khi mua xong một mớ rau quả, Thiệu Tình vừa định rút lui, cô bị ôm đùi. Đúng vậy, bị, ôm, đùi. Cô gái tội nghiệp gầy gò, thoạt nhìn còn chưa trưởng thành, quần áo sờn cũ, rách nát không đủ che thân. Năm sáu người đàn ông to cao, thấp lùn , béo gầy lao tới, chửi bới: "Sớm biết ta đánh gãy chân trước, như vậy sao có thể chạy." “Chạy được thì mày không bắt à? Tí nữa ta làm trước, chơi một hồi. Sau đó, ta sẽ cắt bỏ hai cái đùi của cô ta, người chạy được thì thịt đùi phải có cơ, ta muốn thái miếng chấm giấm chua. " "Bắt trước rồi nói sau, đừng làm cho vịt tới tay còn bay mất." Cô bé vốn dĩ ở trong đám đông chui tới chui lui, không ai giúp cô bé, còn có người cố ý ngáng chân, còn lại ở một bên xem diễn. Cô gái không may bị vấp, ngã một đoạn dài, vừa vặn lăn dưới chân Thiệu Tình va vào đùi của Thiệu Tình. Cô bé ngã không nhẹ rất lâu không đứng dậy được, thân thể run rẩy nhìn có chút tuyệt vọng. Thiệu Tình không hiểu, chỉ là mạt thế mà thôi, tại sao lại trở nên như vậy? Trước mạt thế, mặc dù đã có rất nhiều chuyện kỳ lạ trên đất nước này, nhưng thật sự không giống như những gì cô đã thấy. Dưới da không còn là trái tim của con người, mà là những con thú thối rữa và hôi hám, không tốt bằng những tang thi. Tang thi ăn thịt người vì chúng không có lý trí, bị bản năng điều khiển. Còn những người này thì sao? Cô biết mình không thể quản, dù có quản được một hai cũng không thể quản được đất nước rộng lớn này. Chỉ có thể nói số mạng của người dân xứ này không tốt, mong kiếp sau tái sinh sẽ đầu thai chỗ tốt. Nhưng khi trước mặt xảy ra chuyện như vậy, cô không thể bỏ qua, cho dù không thể quản toàn bộ quốc gia này, nhưng khi cô nhìn ra một chuyện quản một chuyện, ít nhất cô cũng nên xứng với lương tâm của mình. Yến Kì Nguyệt hiểu rõ tính cách của Thiệu Tình hơn ai hết, thật ra cô rất mềm lòng, nếu không cô sẽ không trực tiếp bắt anh bằng sự dịu dàng thầm lặng khi họ gặp nhau lần đầu. Cho nên Yến Kì Nguyệt tiến lên một bước, đã chuẩn bị tốt xuất thủ. Mấy người kia đắc ý bước tới, vươn tay nắm lấy đùi cô bé, trong miệng nói. "Cho ngươi chạy, ngươi chạy tiếp đi! Để ta xem ngươi chạy thêm một bước?" Sau đó Thiệu Tình giẫm lên tay hắn, "Ngươi làm gì vậy ..." Hắn ngẩng đầu chưa nói hết câu, đã bị mũi chân Thiệu Tình móc cằm , với một tiếng kêu chua chát, đầu của người đàn ông trực tiếp quay về phía sau, nếu như vậy hắn ta còn sống, Thiệu Tình sẽ để hắn đi. Một giây sau, Yến Kỳ Nguyệt và Nhị Ngốc đồng thời ra tay, Nhị Ngốc vẻ mặt hung tàn vừa lao ra, đã bị Thiệu Tình kéo về, ôm trong lòng, sau đó vung tay lên, dây leo chui ra. Sau đó là một cảnh đặc biệt đẫm máu, tay chân, đầu, nội tạng kèm theo máu tươi bắn tung tóe đầy đất, Thiệu Tình lạnh nhạt nói: "Tôi tưởng máu của họ cũng đen. Hóa ra đỏ, xấu. " Từ trong vũng máu Yến Kì Nguyệt đá ra một trái tim còn dính với mạch máu, lạnh lùng cong khóe miệng:" Tại sao trái tim này cũng có màu đỏ? Xấu. " Người chung quanh kinh hãi, nhưng cũng chỉ là kinh hãi thôi, cũng không có người xen vào chuyện của người khác, tập mãi thành thói quen . Không ai hỏi tại sao Thiệu Tình lại gϊếŧ người, chỉ vì một lời nói không hợp, thậm chí khó chịu mà ra tay gϊếŧ người là chuyện quá bình thường ở thời đại này. Thiệu Tình vỗ vỗ vai cô bé vẫn đang nằm dưới đất, sau đó chỉ vào phần tay chân bị gãy trên mặt đất nói: “Cô có thể đi tìm, tất cả những gì tìm được đều là của cô. Cô gái thực sự đi tìm. Thiệu Tình không thèm quan tâm nữa, cô đã quan tâm đủ rồi, bây giờ trái ôm phải ấp. Đi theo phía sau, ánh mắt Bạch Thủy Vọng Nguyệt đảo qua, rốt cục hạ quyết định. Sau khi rời khỏi căn cứ, tự nhiên ban đêm bọn họ sẽ ngủ ở nơi hoang dã, Thiệu Tình nhờ Yến Kì Nguyệt tìm một số loại cây đuổi côn trùng, mỗi lều đều được hun khói để xua đuổi muỗi và để bọn họ ngủ ngon hơn một chút. Đến buổi tối, cô tìm một con suối nhỏ, rửa chân, khi chuẩn bị đi ngủ, cô mở lều ra và thấy đó không phải là Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt, mà là Bạch Thủy Vọng Nguyệt. Hắn gần như không mặc gì, bởi vì chiếc áo kimono lớn được buông lỏng, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bên trong hắn. Bạch Thủy Vọng Nguyệt lớn lên rất đẹp, mặt mày tinh xảo diễm lệ quyến rũ, nhất là lúc hắn muốn câu dẫn người khác. Phản ứng đầu tiên của Thiệu Tình là đá hắn ta ra ngoài, nhưng Thiệu Tình phát hiện một chuyện, hoá ra Yến Kì Nguyệt trốn sau lều xem kịch vui. Thiệu Tình nhíu mày, chân sắp đá ra, lại thu về, tìm chỗ ngồi xuống, bắt chéo chân. Bạch Thủy Vọng Nguyệt quỳ xuống đi tới, hơi ngẩng đầu nhìn lên, góc độ này vừa vặn khiến mặt mày hắn trở nên tinh xảo, mỏng manh. Đặc biệt là những vết thương chưa lành lộ ra dưới quần áo lỏng lẻo khiến hắn ta trông mỏng manh hơn rất nhiều, cũng khiến người nảy sinh ham muốn bạo lực. Tuy nhiên, Thiệu Tình lại không, cô đã quen với việc bị Yến Kì Nguyệt câu dẫn rồi, Yến Kì Nguyệt bắt đầu phát tao*(*lẳng lơ, dâʍ đãиɠ) ...!khụ khụ, động tình, còn muốn quyến rũ vài phần so Bạch Thủy Vọng Nguyệt. Làm sao cô có thể ngã quỵ trên người Bạch Thủy Vọng Nguyệt khi cô đã quen nhìn người còn yêu dã hơn? Cô hoàn toàn đang xem kịch, muốn xem Bạch Thủy Vọng Nguyệt sẽ làm gì, có năng lực làm được đến mức nào. Bạch Thủy Vọng Nguyệt thật cẩn thận vươn tay, giúp Thiệu Tình cởi giày, một bên cởi một bên nói: "Chủ nhân có phải rất mỏi mệt hay không? Có cần Vọng Nguyệt giải toả cho người không?" "Nói tiếng người." Thiệu Tình lười biếng nói, cô nâng cằm, xem Yến Kì Nguyệt có thể giữ được bao lâu. Sau đó nàng đã bị Bạch Thủy Vọng Nguyệt làm cho ghê tởm. Bạch Thủy Vọng Nguyệt đứng lên, cởi bỏ quần áo, dùng một loại mặt mày ẩn tình, vừa ngượng ngùng nhìn cô, còn xoay một vòng, xoay một vòng! Sau đó hỏi cô: "Chủ nhân, Vọng Nguyệt đẹp không?" Vốn chuẩn bị xem diễn, Thiệu Tình không lưu tình chút nào đá hắn ra ngoài, đẹp cái đầu ngươi, đồ ẻo lả chết tiệt! Yến Kì Nguyệt nhà cô cũng lẳng lơ ...!khụ khụ, không, thật là mê hoặc, nhưng cho dù Yến Kì Nguyệt làm nũng như thế nào đi chăng nữa, thì cô ấy cũng sẽ không giống như Bạch Thủy Vọng Nguyệt, phụ thể ẻo lả, quả thật là một nhân yêu. Vì con mắt của mình mà suy nghĩ, vẫn tỉnh lại đi! Nằm ở cửa, Bạch Thủy Vọng Nguyệt sững sờ:...... Ta đoán trúng mở đầu, nhưng không có đoán trúng kết cục. Yến Kì Nguyệt túm chặt lều, cười đến chảy cả nước mắt, anh nhanh chóng nén lại, sau đó làm vẻ mặt nghiêm túc, bước ra ngoài, mặc kệ lòng tự trọng đáng thương của Bạch Thủy Vọng Nguyệt vừa bị tổn thương, trực tiếp đối mặt giễu cợt: "Chậc chậc chậc chậc, không nghe lời người già, trước mắt ăn thiệt thòi, ngươi nói xem, ta nên xử thế nào với người dụ dỗ nữ nhân của ta?" Bạch Thủy Vọng Nguyệt không thể chấp nhận được: “Không thể!” Yến Kì Nguyệt tâm tình thư sướng, đá đá hắn, cười tủm tỉm nói: "Biết ngươi vì sao thất bại không?" Bạch Thủy Vọng Nguyệt mặt không thay đổi ngẩng đầu, nhìn về phía Yến Kì Nguyệt. Yến Kì Nguyệt đắc ý nói: "Ngươi rất giống ta, dù diện mạo khí chất, hay thủ đoạn, nhưng mặc kệ cái nào, ngươi đều kém hơn ta một bậc, mấu chốt nhất ta yêu cô ấy, mà ngươi......" Anh nói xong, đáng thương lắc lắc đầu: "Cũng may cho ngươi, đi vào khi tâm tình cô ấy tốt, bằng không ngươi sẽ biến thành một đống thịt hoặc là pháo hoa, oành ~" Yến Kì Nguyệt ngay cả đả kíƈɦ ŧìиɦ địch cũng lười, anh nghênh ngang thoải mái đi vào, sau đó lao vào lòng vợ mình: "Biết rõ tôi ở phía sau, em còn cố ý xem diễn." Thiệu Tình híp mắt, vỗ vỗ vai Yến Kì Nguyệt: "Biết rõ hắn muốn đến câu dẫn em, anh còn núp ở phía sau xem diễn? Có phải nên phạt hay không?" "Vậy em phạt tôi đi." Yến Kì Nguyệt nhướng mi, cầm tay Thiệu Tình thủ đặt lên hầu kết, anh thích loại cảm giác sinh mệnh bị Thiệu Tình nắm trong tay, nhất là lúc ngón tay Thiệu Tình chậm rãi đè hầu kết anh lại. Quả thực toàn thân đều giống như bị điện giật. Đáng tiếc Thiệu Tình cho tới bây giờ không giống với tưởng tượng của anh, bóp cổ anh, làm cho anh hít thở không thông, hoặc là làm cho anh có cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp. Mặc dù có chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng cũng rất ngọt ngào. Bên trong ngọt ngọt ngào ngào , bên ngoài lại như trong mộng, Bạch Thủy Vọng Nguyệt không biết điều gì làm Thiệu Tình tức giận, trực tiếp bị ném ra ngoài, lúng túng nằm ở cửa một hồi lâu, mãi đến khi bên trong truyền ra một số âm thanh không thể miêu tả. Hắn mới đột nhiên tỉnh táo, sau đó phát hiện ra rằng tất cả những kế hoạch mà hắn đã lên trước đó đã bị phế. Bởi vì bước đầu tiên của kế hoạch thất bại, hắn ta không dụ dỗ được Thiệu Tình, không thể, hắn ta làm đúng mỗi bước. Những người phụ nữ mạnh mẽ, chẳng phải họ chỉ thích những người đàn ông ngoan ngoãn và ngây ngô một chút sao? Chẳng phải những người đàn ông như vậy có thể khiến họ sảng khoái và thỏa mãn ham muốn kiểm soát sao? Vì sao Thiệu Tình và những người khác không giống nhau! Lập tức sẽ đến căn cứ Fukiage, nếu trước đó, hắn không thể bắt được Thiệu Tình, thì mọi chuyện coi như xong. Bạch Thủy Vọng Nguyệt vỗ nhẹ vào mặt, hắn không tuyệt vọng mà lấy lại tinh thân, trước tiên hắn lấy một chậu nước, sau đó ngoan ngoãn canh cửa. Ngay sau đó mặt của hắn biến sắc, bởi vì hắn nghe thấy tiếng roi rơi trên người, Yến Kì Nguyệt câu nhân thở dốc. Bạch Thủy Vọng Nguyệt sắc mặt càng ngày càng cổ quái, hoá ra......!Thiệu Tình thích giọng điệu này! Đợi bên trong không còn tiếng động, Bạch Thủy Vọng Nguyệt mới bưng nước vào, vừa bước vào liền nhìn thấy Yến Kì Nguyệt đang mặc quần áo, tấm lưng trắng nõn đầy vết đỏ cực kỳ mỹ diễm, khóe mắt hơi ửng hồng, quá gợi cảm. Bạch Thủy Vọng Nguyệt vừa bước vào, Thiệu Tình vốn có tính chiếm hữu cực mạnh, kéo Yến Kì Nguyệt vào trong lòng, lấy chăn phủ lên người Yến Kì Nguyệt, lười biếng nói: " Ngươi có chuyện muốn nói thì nói đi, không phải làm những thủ đoạn kia. Làm những cái đó, còn không bằng ngươi nói những gì ngươi muốn làm ta nghe. Nếu ta thấy hứng thú, có thể ta sẽ làm cho ngươi, nếu ta không hứng thú, cho dù ngươi có leo lên trên giường của ta, ta cũng chỉ ném ngươi càng xa càng tốt. " Bạch Thủy Vọng Nguyệt học được rất nhiều, hắn nhíu mày, nhẹ giọng nói: " Họ của tôi, kỳ thật là theo họ mẹ, tôi vốn họ Chiêu Hòa." Thiệu Tình khẽ nhíu mày, cảm thấy mình khả năng gặp phải một phiền toái lớn, bởi vì Chiêu Hòa, là họ hoàng tộc đảo quốc. Hình như nghe nói thủ hộ thần đảo quốc gọi Thiên Chiêu, dù sao bất nam bất nữ, cũng không biết là cái gì, sau đó hoàng tộc gọi Chiêu Hòa. Cho nên chỉ cần là thiên hoàng đảo quốc, đều gọi là Chiêu Hòa thiên hoàng. Quả nhiên, Bạch Thủy Vọng Nguyệt nhẹ giọng nói: " Thiên hoàng hiện tại vốn phải là tôi." "Trước khi mạt thế bùng nổ, chú của tôi, cũng chính là Chiêu Hòa thiên hoàng đương nhiệm, cùng Thủ tướng quan hệ không cạn, mạt thế bùng nổ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, hoàng tộc thành tượng trưng tinh thần, địa vị so với trước mạt thế ngược lại cao hơn, người chú tốt của tôi liên hợp với Thủ tướng ám hại tôi, may mắn tôi cảm giác không đúng, trốn thoát, lúc ấy vốn nghĩ ra biển, tạm thời rời khỏi đảo quốc, kết quả xảy ra một chút việc, thiếu chút nữa tôi mất mạng, may mắn gặp chủ nhân." Nói xong Bạch Thủy Vọng Nguyệt ném mị nhãn về phía Thiệu Tình. Thiệu Tình mặt vô biểu tình: "Nói chuyện đàng hoàng." Bạch Thủy Vọng Nguyệt hơi ủ rũ, nói tiếp: “Mong chủ nhân có thể giúp tôi, lấy lại thân phận lẽ ra thuộc về toio.” liền chính sắc một ít, tiếp tục nói: "Ta hy vọng chủ nhân có thể giúp ta, đoạt lại vốn nên thuộc loại của ta địa vị.".