Cơ Hoa Âm lành lạnh nhìn nàng, đuôi lông mày đáy mắt đều là đùa cợt, "Ngươi hao tổn tâm cơ biến thành như vậy, không phải là muốn cho gia xem sao?" "..." Hạ Lan Tuyết bị tức điên lên, nếu không phải do tiểu súc sinh chết tiệt ở trên đầu nàng làm loạn, làm nàng không chịu nổi mới phải chạy đến đây. "Hừ!" Khóe môi nhất câu, nàng cười tà tứ, hai tròng mắt trong suốt, lóng lánh quyến rũ không phù hợp với tuổi, "Gia, ngài thật thông minh, ngay cả tiểu tâm tư này của ta cũng nhìn thấu? Ai, nếu sớm biết ngài đến nhìn, thì ngay cả bộ đồ lót ta cũng không mặc đâu." Vừa nói, ngón tay nàng vân vê đai áo, nhẹ nhàng kéo xuống, đôi mắt đen như thạch nhìn hắn dụ hoặc. "Hay bây giờ ta cởi xuống để ngài nhìn một chút vậy?" "Không biết xấu hổ!" Cơ Hoa Âm mặt lạnh, phất tay áo, xoay người, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, Hạ Lan Tuyết đáy mắt lóe qua thoáng cái ám quang, phi thân ra hồ tắm, ướt chèm nhẹp liền bổ nhào về phía hắn, từ sau ôm lấy hắn, mạnh mẽ kéo hắn ngã xuống hồ tắm. Mắng nàng không biết xấu hổ? !"Để ngươi uống nước tắm của bà đây!" Nhưng mà, thành hồ tắm bằng bạch ngọc, hơi dính nước, trơn trượt, hơn nữa lực đạo không đủ, thân thể nho nhỏ của nàng cùng ngã xuống nước với hắn, mà hắn lại ở phía trên nàng. Phịch một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, nàng lại bị hắn đẩy xuống dưới đáy hồ, nước hồ tắm lạnh buốt không ngừng đập vào người nàng, nàng mới nghĩ mở miệng hít thở một cái, nước lạnh lại nhanh chóng ùa vào. Ô ô ô ô, nàng sai rồi, cảm giác hít thở không thông, làm cho người ta thật muốn tắc thở. Cứu mạng, nàng liều mạng đưa tay, bắt được tay áo của hắn, mặt tràn đầy đáng thương lại cầu khẩn nhìn hắn. Đáng chết, nếu không phải hắn ở trên đè nàng xuống, nàng cũng có thể tự ngoi lên được. Nhưng tên hỗn đản này, lại đẩy tay nàng ra, để nàng rơi xuống đáy hồ, còn mình thì ngoi lên. Nàng giang hai cánh tay, liều mạng quơ đạp ở trong nước. Khi cảm nhận được sắp nổi lên được rồi, cũng không biết như thế nào liền gặp xui, lại bị đè xuống, trong bụng uống no nước, ý thức bắt đầu mơ hồ. Mẹ nó, lần này thoát được về nhất định phải thỉnh thầy cúng xem xem có phải mạng nàng kỵ nước không? Trước thì bị yêu nhân Thiếu Khâm kia dìm, giờ lại bị tên họ Cơ này dìm, hơn nữa, đều là trong hồ tắm, làm cho nàng uống no nước tắm. Cũng không biết ai oán kêu la trong bao lâu, đột nhiên da đầu nàng căng lên, bị ai đó kéo lên khỏi mặt nước. "Này, ngươi, nôn..." Bị bọt nước làm cho mờ hết mắt, nàng nhìn không rõ khuôn mặt của hắn nhưng cũng cảm nhận được lãnh ý phát ra từ hắn. Nàng biết rõ hắn tức giận, kỳ thật nàng lại xúi quẩy, không phải là? Đang định giải thích, đột nhiên bụng quặn lên, nàng bấu lấy tay hắn, nôn đầy ra hồ tắm. Lập tức, mặt nước đang trong suốt lẫn đầy những thứ khó ngửi, Cơ Hoa Âm vặn chặt tuyển mi, không đợi nàng nôn xong, đỡ lấy tay nàng kéo nàng lên trên bờ. Hạ Lan Tuyết bị ném xuống đất, như con cá chết, hít thở không ngừng, muốn mở miệng mắng Cơ Hoa Âm hai câu, cũng không còn khí lực rồi, chỉ có thể lấy ánh mắt vô thần trừng hắn. Nàng cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng nhỏ, cũng không thể đối với nàng nhẹ nhàng hơn một chút à? Đúng là oan gia, kiếp trước nợ hắn quá nhiều, kiếp này gặp phải báo ứng rồi . Lại phun ra mấy ngụm nước, cuối cùng cũng ngừng, nàng đang muốn đứng lên nhưng vừa thử đứng dậy lại ngã xuống. "Này, không có mắt à, đỡ ta đứng lên." Nàng ngước mặt lên, mắt to ướt nhẹp trừng hắn. Nhưng Cơ Hoa Âm lại đưa lưng về phía nàng, không biết đang làm cái gì. Nàng trừng mãi cũng không thấy động tĩnh gì, than nhẹ một cái, quyết định tiếp tục nằm sấp xuống. "A, gặp ngươi là ta lại xúi quẩy." Nàng rũ cụp lấy mí mắt, chỉ có thể nhìn thấy gót chân hắn. Cơ Hoa Âm lau khô mặt, xoay người, thấy bộ dáng chật vật của nàng, mặt càng lạnh lùng, "Tự làm tự chịu." Hắn không chút lưu tình phất tay áo rời đi, nước trên tay áo bắn lên mặt nàng. "Chớ đi." Một chút sức lực nàng cũng không còn, chắc chỉ còn nửa cái mạng. Nàng cần đại phu, cần đổi một bộ quần áo sạch, cần nghỉ ngơi trên giường lớn thoải mái. Nhưng là, người nam nhân này lại từ từ biến mất trước ánh mắt đang mơ hồ của nàng. Nàng buồn bực nhắm mắt lại, thầm nói, thật sự là tự làm tự chịu. Không dễ dàng được trọng sinh sống lại, thế nhưng việc đầu tiên nàng làm là tìm đến hắn, mỗi ngày nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, vẫn vui vẻ chịu đựng? Hay tại nàng chết một lần, đi làm việc ngu ngốc rồi? Cũng không biết mơ hồ bao lâu, trong thoáng chốc, giống như có một cái áo khoác trùm lên trên người nàng, oa, thật là ấm áp. Nàng mơ hồ mở mắt ra, muốn nhìn một chút khuôn mặt của ân nhân cứu mạng, nhưng đập vào mắt nàng là khuôn mặt lạnh lùng của Cơ Hoa Âm. Nàng mờ mịt trợn to hai mắt, nghi ngờ nhìn con mắt to thâm thúy của hắn, hóa ra mắt hắn lại đẹp như vậy? Lông mi cũng rất dài. Nàng lúc này, mới ý thức tới, hắn dùng áo khoác bao nàng lại, bế nàng lên, không trách được nàng có thể khoảng cách gần như vậy, như thế rõ ràng nhìn hắn? Cuối cùng hắn cũng không thể đối xử độc ác với nàng? A... Nàng nở nụ cười, phần thất thần cùng buồn bã trong đáy lòng phút chốc bị đập tan, nàng quả nhiên là anh minh cơ trí , hắn tuyệt đối là nam nhân đáng tin cậy nhất đối với nàng ở trên đời này. "Tỉnh?" Hắn cúi đầu liếc nàng, thấy nàng mở to hai mắt, bộ dạng như cá chết gặp nước lại linh hoạt lên, làm bộ như muốn đặt nàng xuống đất. --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------- Hạ Lan Tuyết gấp rút níu lấy xiêm y trên người hắn, cái đầu nhỏ hướng trong ngực hắn cọ cọ, "Đừng thả ta xuống, ta còn rất yếu." "Mảnh mai?" Cái từ này đặt ở trên người nàng, Cơ Hoa Âm thật không dám gật bừa, nha đầu này mặc dù quyền cước không ra sao, nhưng toàn thân đều đầy sức sống, vừa nãy còn đánh lén sau lưng hắn sức lực cũng không nhỏ. "Thật sự, lần này không có lừa ngươi." Sợ hắn không tin, nàng từ trong ngực hắn khẽ nâng lên cái đầu nhỏ, yếu đuối nhìn hắn, "Thật sự? Ta toàn thân bủn rủn, tứ chi vô lực, chắc bị bệnh rồi, ngươi tìm giúp ta một đại phu đi?" Bị bệnh cũng là đáng đời, Cơ Hoa Âm đang muốn nói, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút hồng, hắn cũng không bỏ nàng xuống, ôm nàng trực tiếp đi ra khỏi phòng tắm. Vừa thấy chủ tử ôm người đi ra, người hầu đứng ở cửa sợ ngây người. Vừa rồi chủ tử toàn thân là nước đi ra, cũng đã đủ làm cho người ta kinh ngạc rồi, hiện tại, còn từ bên trong ôm người đi ra, liền lại không thể tưởng tượng nổi. Nhưng người nọ bị áo khoác bao chặt chẽ, ngay cả cái đầu nhỏ cũng bị trùm kín, không rõ là nam hay nữ mà thôi. Chỉ là, nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng: Là nữ không thể nghi ngờ gì nữa. Hạ Lan Tuyết cũng không biết bị người vây xem, giờ phút này, nàng đang thoải mái hưởng thụ được người nam nhân này ôm, nhất là bàn tay nhỏ bé không an phận trượt vào trong quần áo của hắn, nàng thế mới hiểu, hóa ra, hắn cũng chỉ là choàng cái áo khoác, bên trong y phục ẩm ướt cũng chưa kịp thay, đã vội quay lại tìm nàng rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng liền ngọt ngào giống như là được xoa mật. Đột nhiên, nghe được một trận bước chân dồn dập, nàng nhìn trộm theo khe hở ở khuỷu tay hắn, chỉ thấy một cái thái giám béo trắng như cục bột, vừa lau mồ hôi túa ra, vừa theo sát bên người Cơ Hoa Âm. "Gia, để cho nô tài lo nốt đi, trên người ngài còn ướt , nên đi thay y phục ngay thôi, nếu không, sẽ lạnh ." "Đi một bên." Cơ Hoa Âm mặt lạnh phân phó. Khuôn mặt béo tròn của Tiểu Chủy nhăn lại, không cam lòng lại kêu một tiếng, "Gia." "Cút!" Cơ Hoa Âm tức giận thấp giọng khiển trách. Nhìn bộ dạng nghẹn khuất của thái giám béo, Hạ Lan Tuyết hé miệng cười trộm, hắc, muốn ôm nàng? Mơ đi? Nam nhân này nhìn lạnh lùng , bộ dạng như không quan tâm đến bất cứ cái gì, nhưng thật ra rất hẹp hòi. "Hoa Âm." Nàng đột nhiên đem cái đầu nhỏ từ trong áo khoác hiện ra, mặt mũi tràn đầy tiểu đắc ý nhìn hắn, một tiếng này khẽ gọi, mềm mại ngọt ngán, rất có tư thái của một tiểu nữ nhân. Cơ Hoa Âm lại ghét bỏ vặn chặt mi, một cước đá mở cửa phòng, tống nàng vào phòng bên trong, thả ở trên một cái ghế, sau đó, liền vào đến nội thất. Đây là phòng ngủ của hắn sao? Hạ Lan Tuyết tò mò từ trên ghế đứng lên, hưng trí bừng bừng đánh giá căn phòng. Sau khi nhìn một lượt, nàng liền xác định không thể nghi ngờ. Phong cách bố trí đơn giản như vậy, trừ hắn ra, còn có ai không thú vị như vậy? Thậm chí ngay cả rèm cửa sổ đều là màu xám tro cứng ngắc? "Thay." Thanh âm trầm thấp của hắn đột nhiên vang lên ở phía sau, Hạ Lan Tuyết quay đầu lại, còn không thấy rõ hắn, một bộ xiêm y sạch sẽ liền trùm lên đầu nàng. Nàng kéo xuống dưới, là một bộ quần cộc màu trắng... Mồ hôi lạnh trên trán đầm đìa . "Này, ngươi để cho ta mặc cái này?" Nàng cầm bộ quần cộc kia kéo xuống, đưa cho hắn xem. Cơ Hoa Âm khóe mắt khẽ hạ, mặt không đổi sắc xoay người lại tiến vào nội thất, rất nhanh, lại ném cho nàng một bộ áo choàng màu trắng. Lần này Hạ Lan Tuyết vừa nhìn đến, nở nụ cười, đây chắc là áo bào bình thường hắn vẫn mặc, rộng thùng thình như vậy? Mặc kiểu gì đây? "Không có quần áo của nữ nhân sao?" Nàng một tay cầm trường bào, một tay cầm theo quần áo lót, một tay cầm áo choàng, lại nhìn đến mình. Cơ Hoa Âm sắc mặt xanh mét, "Nơi này của gia nên có y phục của nữ nhân sao?" "Trong phủ của ngươi chẳng lẽ không có nha hoàn sao? Tùy tiện mượn một bộ cho ta" Hạ Lan Tuyết buồn cười cách suy nghĩ của hắn. "Không đổi thì thôi, quý phủ này của gia không có nữ nhân." Cơ Hoa Âm lạnh nhạt liếc nhìn nàng. "A?" Hạ Lan Tuyết cái miệng nhỏ nhắn trương thành o’, mặt tràn đầy hồ nghi nhìn hắn, "Thật hay giả? Không có nữ nhân, vậy những chuyện vặt như giặt quần áo, nấu cơm đều do nam nhân làm?" "Ngươi định cứ như vậy tán gẫu với ta sao?" Thấy nàng lải nhải, Cơ Hoa Âm tĩnh mịch ánh mắt ở trên người nàng đơn giản nhìn lướt qua. Hạ Lan Tuyết hướng trên thân mình nhìn lên, lập tức đỏ mặt, hóa ra, vừa rồi vì kích động nàng đã bỏ áo khoác ra, lại quên mất trên người chỉ có một bộ đồ lót ướt dính chặt lấy người, thậm chí hai luồng tiểu bánh bao khẽ nhô lên trước ngực kia, cũng nhìn rõ mồn một. "Cái kia, ta thật là không cố ý ." Nàng bên tai nóng, đỏ mặt, dưới con mắt cười như không cười của hắn, ôm quần áo đi vào nội thất . Nhìn bóng dáng ở sau bức rèm che, khóe môi Cơ Hoa Âm không tự giác khẽ cong. Rất nhanh, Hạ Lan Tuyết thay đổi xiêm y đi ra. "Như thế nào? Đẹp không?" Nàng kích động nhảy đến trước mặt hắn, còn hớn hở xoay một vòng. Áo choàng của hắn thật quá to so với người của nàng, cho dù nàng dùng eo mang buộc lại, áo choàng vẫn bị kéo lê một đoạn dài trên mặt đất , giống như váy dài của nữ tử vậy. "Nhìn ngươi sinh long hoạt hổ, chắc không sao rồi, tý nữa gia sai người đưa ngươi trở về." Cơ Hoa Âm thả ly trà, thản nhiên nói. "Trở về? Trở về chỗ nào?" Nàng xắn tay áo, lộ ra tay thon dài cổ tay, chống ở trên bàn, tò mò nhìn hắn. Cơ Hoa Âm một cái liền nhìn thấy bên trong cổ áo rộng thùng thình của nàng, da thịt trắng nõn tinh xảo, không khỏi đứng dậy, mở to mắt, quát, "Tất nhiên là trở về Hạ Lan phủ." Nói xong, hắn trực tiếp đi ra ngoài. "Đợi chút." Hạ Lan Tuyết đuổi vài bước, ở cửa bắt được tay áo của hắn, vẻ mặt như trẻ con cầu khẩn nhìn hắn, "Ta không muốn về nhà, có thể để ta ở trong phủ ngươi thêm mấy ngày không" --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ "Sống thêm mấy ngày?" Cơ Hoa Âm sắc mặt triệt để chìm xuống, đẩy ngón tay của nàng ra, run sợ hỏi, "Ngươi có biết đây là nơi nào không?" Tại sao có vẻ mặt như ăn thịt người như vậy? Cũng bởi vì nàng nghĩ muốn thân cận hắn thêm mấy ngày sao? "Không phải là địa bàn của ngươi sao? Chỗ ngươi ở nhiều phòng như vậy, tùy tiện cho ta một phòng không được sao?" Nàng ủy khuất nhìn hắn. Đây là vấn đề nhiều phòng hay ít sao? Cơ Hoa Âm bỗng nhiên có chút đau đầu, lai lịch của nàng hắn là biết được , chính là bởi vì biết rõ mới sẽ cảm thấy lại đau đầu, "Chẳng lẽ không ai dạy qua ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân?" Hạ Lan Tuyết lắc lắc đầu, kỳ quái hỏi, "Lời này có vấn đề, nam nữ nên qua lại thân cận mới được. Giống như ta với ngươi vậy” Nàng bỗng nhiên ôm lấy cánh tay của hắn, cười hì hì nhìn hắn. Cơ Hoa Âm thấy nàng bá đạo ôm, bỗng nhiên không đành lòng đẩy nàng, chỉ bất đắc dĩ nói, "Ngươi có biết, ngươi ở chỗ ta một ngày, nếu truyền ra, dạnh dự cũng mất." "Thật vậy sao?" Hạ Lan Tuyết nghe vậy, vui mừng trợn to hai mắt, "Tốt lắm, vậy ta dứt khoát ở chỗ ngươi thêm vài ngày, để cho mấy cái danh dự chó má không còn nữa”. Cơ Hoa Âm đầu đầy hắc tuyến, "Rốt cuộc ngươi có phải là nữ tử hay không?" "Không thể giả được nha, không phải ngươi đều nhìn thấy rồi sao?" Hạ Lan Tuyết trêu chọc hắn. "Hồ nháo!" Cơ Hoa Âm rút tay về, lập tức kéo cửa, đi ra ngoài. Hạ Lan Tuyết nhún nhún vai, đối với bóng lưng cao to đẹp mắt của hắn, cười đùa gọi, "Gia, sớm một chút trở lại, ta chờ người nha." Cơ Hoa Âm lảo đảo một cái, lần đầu tiên trong đời trước mặt người khác mất ưu nhã. Tiểu Chủy đã đứng rất lâu dưới ánh mặt trời rồi, khuôn mặt béo trắng đã ra một lớp dầu, lại tựa hồ như trắng hơn rồi, chứng kiến Cơ Hoa Âm tý nữa bị vấp té, hắn liền vội vàng tiến lên, đưa tay muốn đỡ. "Gia, ngài không có sao chứ?" "Đi, tìm chiếc xe đến." Cơ Hoa Âm trầm giọng phân phó, tiếng cười của nàng ở sau lưng kia thật quá làm càn. Tiểu Chủy “vâng dạ” một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía người đang khom lưng cười ở cửa phòng của gia kia ... Là cô nương sao? Nàng quá nhỏ nhắn xinh xắn, thực chưa nẩy nở, mà trên người lại mặc áo khoác của chủ tử, đầu tóc còn ướt tản ra, cũng thật là không nhận ra rốt cuộc là nam hay nữ. Nghe tiếng cười tựa hồ là nữ, nhưng hành động lớn lối kia lại không giống nữ tử. "Còn không mau đi làm?" Thấy hắn nhìn vào nhà, Cơ Hoa Âm lạnh lùng quát. "Dạ." Tiểu Chủy sợ thịt béo trên người run lên, cuống quít chạy ra, trong lòng lại tiếp tục suy đoán về Hạ Lan Tuyết đang ở cửa phòng. Là nữ tử, không thể nghi ngờ. Bởi vì chỉ có nữ tử mới có thể làm cho chủ tử gia ghét như thế, hận chỉ có thể nhượng bộ lui binh. Chờ bóng dáng của Cơ Hoa Âm biến mất rồi, Hạ Lan Tuyết lúc này mới trở về trong phòng, đóng cửa phòng lại, rất thảnh thơi đi dạo ở trong phòng. Một hồi sờ sờ cái này, một hồi chạm chạm vào cái kia, tự hồ chỉ cần là đồ đạc của hắn, dù chỉ là một cái ly uống nước, nàng cũng muốn tự tay cảm nhận, cảm thấy thật thoải mái. Đột nhiên, nàng nghĩ đến hắn mới nói nam nữ thụ thụ bất thân, đáy mắt lóe qua thoáng cái quang mang kỳ lạ. Là hắn nhắc nhở nàng sao. Để cái ly xuống, nàng nằm chết dí trên giường lớn khắc hoa của hắn, ôm gối đầu của hắn, ngửi ngửi đệm chăn hắn đã dùng qua, ừm, trong thân thể mỗi cái tế bào đều cảm thụ được hơi thở của hắn. Tựa hồ, nàng cùng hắn đã hòa làm một thể, tựa như... Tự dưng, một màn quấn quýt si mê trong sơn động, ở kiếp trước hiện lên rõ ràng trong đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tự dưng hồng lên như mông khỉ. "Chẳng lẽ thật sự là lão tử chủ động ?" Vuốt vuốt gò má đang nóng lên, Hạ Lan Tuyết cảm thấy thẹn thùng. Nhưng kỳ quái là, nàng cùng Cơ Hoa Âm chỉ có đêm hôm đó, lại khắc sâu vào ký ức, cùng Nam Cung Khế mười năm vợ chồng, đến cùng là, nàng chỉ nhớ rõ được khuôn mặt ngoan độc của hắn, cảnh ân ái bây giờ suy nghĩ lại, chỉ là một mảng mơ hồ không rõ. Mấy ngày nay, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ rơi vào mơ hồ, không biết là do nàng sống lại, hay cái gọi là kiếp trước kia, chỉ là một giấc mơ? Đột nhiên, cửa phòng két... Một tiếng, theo bản năng lỗ tai nàng dựng lên, nghe kia dần dần tiến gần tiếng bước chân, đoán được là Cơ Hoa Âm, gấp rút nhắm mắt lại, xoay người hướng về giữa giường ngủ. Cơ Hoa Âm trở lại, liền nhìn đến như vậy một bộ cảnh tượng, tiểu nữ tử này mặc trường bào của hắn, bọc chăn mền của hắn, ôm gối đầu của hắn, ngủ tại trên giường của hắn. Hơn nữa, tướng ngủ cực kỳ thiếu lễ độ, ước chừng là do nóng, vạt áo bị nàng vén lên, lộ ra hai đoạn bắp chân trắng nõn như ngó sen. "Dậy đi." Hắn đứng ở bên giường, hơi hơi nhíu mày. Không dậy nổi, không dậy nổi, liền không dậy nổi, nàng ngủ thiếp đi đây. "Xe đã chuẩn bị rồi, gia sẽ cho người đưa ngươi về." Cơ Hoa Âm nhẫn nại, lại nói một câu. Khả Hạ Lan Tuyết nhạy cảm phát giác được hắn nhìn như thanh âm bình tĩnh bên trong đã lộ ra không kiên nhẫn, nói không chừng bước tiếp theo hắn sẽ tiến lên kéo nàng ra khỏi chăn mền. Nàng không khỏi đem gối đầu cùng chăn mền ôm chặt hơn. "Gia đếm ba tiếng, nếu không đứng dậy, gia không khách khí. Một..." Thấy nàng co người lại, Cơ Hoa Âm cúi người, kéo lấy chăn mền, giũ thân thể nàng ra, làm cho cả thân người nàng lăn ra ngoài, ngã chổng vó ra bên ngoài trừng hắn. "Này, sao ngươi không thể nhẹ nhàng hơn sao?" Hạ Lan Tuyết vọt lên rồi ngồi xuống, trừng mắt bị chính mình dùng sức xoa nhẹ rất lâu mới đỏ lên, tội nghiệp nhìn hắn, oán giận nói, "Tối hôm qua nửa đêm bị yêu nghiệt Thiếu Khâm kia bắt đến hoàng cung, giằng co nửa đêm, ngay cả đến thở một cái cũng không có thời gian, thiếu chút nữa bị hắn làm cho... Nát bét. Ô ô, còn tưởng rằng ngươi là cố ý cứu ta , ta cảm kích thiếu chút là khóc, nghĩ ngươi tốt hơn, nhưng lại là vì Hiền Phi nương nương. Điều này cũng thôi đi, bởi vì là ngươi, ta nhịn, ta nghiêm túc chữa bệnh cho thái tử, cho Hiền Phi, nhưng là ngươi đấy? Ngươi không nói một tiếng liền đi, để ta một mình ở lại hoàng cung, thiếu chút nữa bị cái nhất công chúa chó má gì đấy tìm người đến đánh hội đồng?"