Kể từ khi đại phu nhân đi về cõi tiên, đã hơn nửa năm, từ đó đến nay, đại tiểu thư cũng không rơi một giọt nước mắt.
Thế nhân đều nói đại tiểu thư lãnh tình không có tim phổi, chỉ có các nàng từ nhỏ đã theo bên người đại tiểu thư, là biết rõ ràng, đại tiểu thư không phải là không thương tâm khổ sở, mà là nàng không tiếp nhận được thực tế nương đã qua đời, cảm xúc bi thương đó nàng đặt ở dưới đáy lòng.
Trong hơn nửa năm này, đại tiểu thư thay đổi như thành một người khác, đột nhiên từ một tiểu cô nương ham chơi, biến đổi thành một nữ nhân độc lập, hiếu thắng, giống như đại phu nhân lúc trước.
Loại chuyển biến đột ngột này, làm cho các nàng rất lo lắng.
Chỉ sợ tâm tình bị đè nén trong thời gian dài không được bộc lộ, sẽ làm cho Hạ Lan Tuyết còn nhỏ tuổi bị đè ngã.
Mà những người Hạ Lan gia này, người người đều không có tâm , đều đem tất cả gánh nặng đổ lên trên người Hạ Lan Tuyết.
Nếu không, làm sao có chuyện tối hôm qua Hạ Lan Tuyết mải lo chuyện cửa hàng mới, mãi cho đến nửa đêm mới từ bên ngoài trở lại.
Trở lại cả người sắc mặt liền tái nhợt, Thu Văn các nàng cũng không dám hỏi.
Lần này, Hạ Lan Tuyết có thể chủ động ở trong lòng mình khóc, ngược lại Thu Hương cảm thấy đây là chuyện tốt.
Thế nhưng, dù sao cũng sống hai đời, cũng không phải tiểu hài tử, sau khi khóc xong, ngược lại Hạ Lan Tuyết chính mình có chút thật xin lỗi.
Trong trí nhớ, tựa hồ như không phải hơi một tý là nàng đã khóc.
Ngoại trừ có một lần, cùng mặt lạnh Diêm vương Cơ gia Cơ Hoa Âm kia, cùng nhau rớt vào trong sơn động.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, chuyện sau khi chết, những thứ Cơ Hoa Âm đốt cho nàng kia, lại cực kỳ rõ trong ký ức của nàng, nhất là bản ( xuân, cung ba mươi hai thức ) kia, làm cho chuyện kia vốn đã theo thời gian mờ nhạt dần, ở trong đầu nàng sắp tan thành mây khói qua một đêm điên cuồng, lại từ từ rõ ràng, từng ly từng tý cũng nhắc nhở, cho dù nàng leo lên hậu vị, dưới một người trên vạn người, nhưng vẫn là bi thống bị tên diêm vương kia hung hăng sửa chữa.
Nhớ tới cái này, Hạ Lan Tuyết trong lòng liền bốc hỏa.
Ban đầu còn tưởng rằng diêm vương này nhớ đến mình, cảm động không thôi.
Cuối cùng mới biết, căn bản là diêm vương này muốn cho nàng chết không nhắm mắt.
Thế nhưng, đến lúc chết hắn cũng không nghĩ tới, hành vi của hắn lại làm cho nàng người đáng lẽ đã chết mà tức giận phải sống lại?
Cơ Hoa Âm! Ngươi chờ đó cho ta.
"Tiểu thư, Lý đại phu đến đây." Lúc này, Thu Văn dẫn theo một người trung niên đi tới.
Đây là nữ y phu duy nhất trong hoàng cung, y thuật rất tốt.
Hạ Lan Tuyết gấp rút sửa sang lại tình hình bên dưới, phối hợp làm để cho Lý đại phu bắt mạch cho mình.
Lý đại phu là một nữ nhân hiền hòa, ôn nhu chẩn bệnh cho Hạ Lan Tuyết xong, mới kêu đám người Thu Văn lên, nói, "Đại tiểu thư chính là quá vất vả rồi, nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi, mấy người các ngươi cũng chú ý một chút, đại tiểu thư đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn uống trọng yếu, nghỉ ngơi quan trọng hơn, nghỉ ngơi không tốt, khí huyết suy giảm, sau này càng khó chữa."
"Vậy, Lý đại phu ngài bốc ít thuốc đi." Thu Văn căng thẳng nói.
Lý đại phu lắc đầu, "Là dược ba phần độc, tình huống của đại tiểu thư, thích hợp tĩnh dưỡng, đừng vất vả là được rồi."
"Vâng, biết rồi ạ." Thu Văn gật đầu liên tục.
Đại hộ chuyện của người ta vốn nhiều, năm đó đại phu nhân là một người khôn khéo, quản lý còn phải cố hết sức, huống chi, đại tiểu thư còn chưa cập kê?
Tiễn Lý đại phu, Thu Văn trở lại, liền oán giận cùng Hạ Lan Tuyết, "Tiểu thư, vừa rồi Lý đại phu đã nói, bệnh của ngài chính là mệt mỏi ."
"Ừm." Hạ Lan Tuyết giống như không quan tâm hừ nhẹ, nhưng mà, đáy lòng lại bởi vì lời này chua xót không thôi.
Kiếp trước, nếu không phải một cây trâm của Nam Cung Khế kia, mạng của nàng cũng không dài được, nhiều năm vất vả lâu ngày thành bệnh tật, sợ là từ lúc này, đã gieo xuống mầm bệnh tật.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
93 chương
87 chương
12 chương