"A!" Tô Minh Ngọc sợ hãi kêu nhảy dựng lên, lại không nghĩ rằng, động tác quá mạnh làm cho đàn cổ trước mặt rơi xuống mặt đất. Hơn nữa rơi xuống lại rất cổ quái, rơi xuống một cái lại bật lên rồi lại rơi xuống.. Bởi vì chỗ ngồi của Hạ Lan Tuyết, không những cản trở tầm mắt của Cơ Hoa Âm, mà còn cản trở động tác hắn cứu đàn. Thật là bi ai, đàn cổ bị rớt lên bật xuống hai lần gãy mất rồi. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tô Minh Ngọc sợ hãi trắng bệch, bất chấp có con vật nhỏ đang chạy trong cổ áo ấp úng. "Hoa Âm, ta... A." Cũng không biết là do bị tiểu động vật kia cắn hay là bị làm sao, nàng ta vừa định giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên lại vặn vẹo, cả thân thể căng thẳng, sợ hãi vừa thống khổ nhìn Cơ Hoa Âm, đột nhiên, như không chịu được nữa, vành mắt đỏ lên, chạy đi mất. "Ui cha." Hạ Lan Tuyết hậu tri hậu giác đứng dậy, đi đến bên cạnh đàn cổ bị rơi, lại nhìn qua bóng dáng Tô Minh Ngọc đang bỏ chạy, vẻ mặt rất ngạc nhiên cùng khó hiểu, "A, Tô tỷ tỷ làm rơi đàn của ngươi, bỏ chạy mất rồi ?" "Nên chạy không phải là ngươi sao?" Cơ Hoa Âm ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng cái ngưng tụ ánh sáng lạnh lẽo. "A? Thế nào lại là ta?"Hạ Lan Tuyết giả bộ hồ đồ, ngượng ngùng cười cười, nhìn thân hình cao lớn của hắn đứng lên, sợ xoay người bỏ chạy, "Ui, ta thiếu chút nữa đã quên mất, cha ta bị bệnh, đang đợi ta mua thuốc về nhà." Nhưng mà, hiển nhiên nàng không có vận may như Tô Minh Ngọc, cho dù nàng dùng khinh công, đã nhảy lên ngọn cây cao như vậy rồi còn bị hắn bắt được . Trên cây ngô đồng cạnh đó, tay hắn đang nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng. "Không có làm việc trái với lương tâm, chạy cái gì?" Giọng nói hắn không có tý cảm xúc nào, nhưng ánh mắt hắn lại như lưỡi dao, nhìn nàng chằm chằm như nhìn một con mồi đợi làm thịt. "Ta nói là, cha ta bị bệnh, đang chờ ta mua thuốc về." Bất chấp trên cổ đau đớn, nàng cố gắng nhìn hắn cười nịnh nọt, cười hết sức nhu thuận, biết điều. "Tiếp tục diễn." Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trên tay độ mạnh yếu từng điểm từng điểm buộc chặt. Hô hấp Hạ Lan Tuyết không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, vội giãy giụa la ầm lên, "Được rồi được rồi, cha ta không có bệnh, tổ mẫu ta bị bệnh, được chưa?" "Nói năng bậy bạ." Cơ Hoa Âm đột nhiên nhẹ buông tay, thân thể Hạ Lan Tuyết mềm nhũn, thiếu chút nữa té xuống, giật mình một cái, sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại, đột nhiên bên hông bị túm lại. A, vẫn không nỡ bỏ nàng đi? Bên môi nàng mới sung sướng cong lên, liền cảm giác trước ngực chợt lạnh, quần áo như bị tuột ra, chẳng những lộ ra quần lót bên trong, còn lộ ra cần cổ bạch ngọc cùng với xương quai xanh tinh xảo. "Này, ngươi làm gì thế? Ban ngày ban mặt đùa giỡn bổn tiểu thư **?" Hạ Lan Tuyết tiểu tâm can run rẩy, người này sẽ không phải mượn cớ tức giận mà ba ba bằng bằng nàng trên tàng cây chứ? Mặc dù nàng cũng là vui lòng , nhưng lại có cảm giác sự việc tiến triển quá nhanh hơn nữa, lần đầu tiên của nàng không thể ấm áp một chút sao? Mới suy nghĩ miên man, chỉ thấy Cơ Hoa Âm đem nàng hai tay giơ lên cao đỉnh đầu, một tay khác cầm lấy thắt lưng của nàng, rồi buộc chặt hai tay nàng lại. "Cơ Hoa Âm, ngươi muốn làm gì? Sẽ không phải là chơi mấy trò biến thái kia chứ? Lão nương không làm, mau buông ta ra, không phải vậy... A..." Đai lưng bị buộc vào cành cây, cả người nàng bị đẩy ra ngoài, đung đưa vài vòng trong không trung. Một hồi qua đi, Hạ Lan Tuyết mới bi thống nhận ra rằng, nàng bị tên khốn kiếp kia treo trên cây to.