Đối với hoàng cung, Hạ Lan Tuyết quá đỗi quen thuộc, làm sao để Nam Cung Nguyệt bắt được nàng.
Xuất cung, nàng về thẳng nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y lại vội vã muốn ra khỏi cửa.
Nàng muốn tìm Cơ Hoa Âm, muốn lấy khuyên tai ngọc về.
"Tiểu thư." Nửa đêm mất tích rốt cuộc tiểu thư đã trở lại, nhưng chưa nói một câu, liền lại muốn ra cửa, vài nha hoàn ở Tuyết Uyển không yên tâm, xếp một hàng dài ngăn ở trước mặt nàng.
" Tối hôm qua ngài đi đâu vậy?" Thu Hương lo lắng hỏi, đặc biệt là nghĩ đến bộ dáng chật vật lúc mới về của tiểu thư, trên người còn khoác áo bào của nam nhân, làm cho trái tim nhỏ của các nàng không chịu nổi nha.
"Chuyện này nói rất dài dòng." Hạ Lan Tuyết vỗ nhẹ nhàng gương mặt xinh đẹp của Thu Hương, cười hì hì nói, "Ngoan ngoãn, chờ ta làm xong việc , trở lại sẽ nói tỉ mỉ với các ngươi sau”.
"Tiểu thư lại muốn làm chuyện gì? Để cho Bích Văn đi theo không được sao?" Thu Hương lui về phía sau một bước, tránh thoát bàn tay nhỏ bé không đứng đắn kia của Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt tóc ướt bên cạnh tai, cười nói, "Lần này ta đi ra ngoài để giải quyết việc gấp, lần tới sẽ mang các ngươi theo sau."
"Tiểu thư, sáng sớm lão gia đã phái người tìm ngài." Thu Văn nói.
"Chuyện gì?" Hạ Lan Tuyết không đếm xỉa tới hỏi.
Đàn Hương trả lời, "Ước chừng là vì chuyện nhị tiểu thư đi Thiên Lộc Tự."
"Chính là vì chuyện này, hôm qua nô tì sai người sang hộ tống nhị di nương và nhị tiểu thư đi Thiên Lộc Tự, Nhị di nương nói đau đầu, muốn nghỉ một đêm rồi đi. Nô tì nghĩ, chắc là buổi tối chờ lão gia trở về, làm cho lão gia ngăn cản việc này." Thu Văn nói tiếp.
Hạ Lan Tuyết hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ nó, lão gia không thể nào ở mãi trong phủ, Thu Hương, ngươi phái người theo dõi, lão gia vừa ra phủ, ngươi liền dẫn người đem Nhị di nương cùng nhị tiểu thư đưa ra phủ đi."
"Nhưng nhỡ Nhị di nương lại giả bộ bệnh?" Thu Hương chần chờ hỏi.
Hạ Lan Tuyết ha ha một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lộ ra xấu xa cười đến, "Này không tốt hơn? Ta lại không phải là làm cho nàng đi nông trang làm việc, làm cho nàng đi Thiên Lộc Tự đâu, có Bồ Tát phù hộ, chính là dù nàng có bệnh nan y cũng sẽ khỏe lên”.
"Đúng vậy, Nhị di nương thường ngày vì nịnh nọt lão phu nhân, liền yêu ăn chay niệm phật, lúc này nha, đại tiểu thư xem như thành toàn nàng đâu." Đàn Hương chế nhạo cười nói.
"Tốt lắm, bên trong phủ vậy là được rồi." Thần sắc Hạ Lan Tuyết nghiêm nghị, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói, "Thu Hương, gã sai vặt Thuận Thiên Ý là kẻ nào ?"
"Là con thứ hai của Trần má má Thuận tử." Thu Hương trả lời.
"Không phải là Trần ma ma bị đuổi ra khỏi phủ rồi sao?" Hạ Lan Tuyết hồ nghi hỏi.
Thu Hương trả lời, "Vâng, lần trước bởi vì nàng bịa chuyện xảy ra án mạng ở trong phủ , bị đại tiểu thư phạt. Chỉ là, lão phu nhân về sau cầu tình, nói là Trần má má trong phủ khổ cực vài chục năm, cũng coi như là lão nhân trong phủ, cứ như vậy đuổi ra ngoài, sẽ làm cho lòng người sợ hãi thất vọng, cho nên, liền lưu lại."
"Vô liêm sỉ." Hạ Lan Tuyết thần sắc lạnh lẽo.
Thu Hương vài cái sợ quỳ xuống, "Nô tỳ đáng chết."
"Chết tiệt không phải là các ngươi. Đều đứng lên cho ta." Hạ Lan Tuyết trầm giọng phân phó.
Trước kia, lúc mẫu thân còn sống, muốn đuổi người cần gì phải trải qua người khác đồng ý? Hiện thời, mẫu thân không có ở đây, bọn họ nguyên một đám ngược lại gan lớn muốn từng bước thử dò xét thái độ nàng, dần dần muốn biến nàng thành bù nhìn rồi.
"Nghe." Hạ Lan Tuyết ngồi đến trên ghế dựa, cười lạnh phân phó, "Thu Văn, tìm người đem Trần má má đuổi ra khỏi phủ. Còn có ngươi phái người đi theo dõi từng cử động của gã sai vặt Thuận Thiên Ý đi, nếu có gì bất ổn báo cáo lại cho ta ngay."
"Vâng ạ." Thu Hương gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
6 chương
140 chương
23 chương
15 chương
32 chương
67 chương
501 chương
67 chương