Cơ Hoa Âm không để ý tới nàng om sòm, phân phó người cầm cái đồng hồ cát bày ở trên bàn, sau đó nhẹ liếc nàng một cái, ý kia rất rõ ràng, tính giờ đã bắt đầu, sau nửa canh giờ, hắn thực sẽ tra tấn nàng.
"Xì, ngươi thật ác độc." Hạ Lan Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn lại Hiền Phi nằm tại trên sập kia dáng vẻ nửa chết nửa sống, nghĩ tới thời điểm cũng không xê xích gì nhiều, cũng không đấu khẩu cùng Cơ Hoa Âm nữa, đơn giản lấy lại tinh thần, rút ngân châm từ trong tay áo ra.
Kỳ thật, nàng chỉ châm làm cho Hiền phi nương nương bị tê liệt mà thôi, thế nhưng, các đại phu khác không biết được, cũng bởi vì độc nàng chấm lên ngân châm kia là loại không có màu sắc mùi vị nên không dễ dàng phát hiện ra được, không nguy hiểm đến tính mạng, lại có thể làm cho người ta toàn thân từ từ mất đi tri giác, không thể động đậy.
Nàng chỉ cần giả vờ châm cứu cho Hiền phi nương nương, đem giải dược đâm vào là được.
Không cần đến nửa canh giờ, không quá nửa chung trà, Hiền Phi nương nương từ từ tỉnh dậy, đôi mắt đẹp mở ra nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, lập tức chứa đầy lửa giận, "Ngươi này bỉ ổi... Ai ui."
"Nương nương ngàn vạn không thể tức giận." Hạ Lan Tuyết vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Vừa rồi dân nữ châm cứu qua cho ngài, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt khó chịu cho ngài, muốn hoàn toàn tốt, nương nương cần phải kiên trì trị liệu mới được."
"Kiên trì trị liệu?" Hiền Phi oán hận trừng nhìn về Hạ Lan Tuyết, "Là ngươi bỉ ổi giở trò có phải không?"
Quả nhiên, còn nên để nàng ta đau thêm lúc nữa mới được.
"Nương nương nếu không tin dân nữ, không bằng xin mời thái y đến xem. Kỳ thật, dân nữ sớm đã nói qua, dân nữ y thuật không tinh, không xứng trị bệnh cho nương nương và thái tử điện hạ." Hạ Lan Tuyết vẻ mặt nhàn nhạt, không kiêu không nịnh.
Hiền Phi đôi mi thanh tú nhéo một cái, đang định phát tác tiếp thì liếc nhìn thấy Cơ Hoa Âm đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt trong nháy mắt sáng ngời, "Âm nhi, ngươi trở lại rồi?"
Cơ Hoa Âm sắc mặt chưa động, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta nói, "Nương nương thân thể không tốt, nên thu liễm tính tình mới được, nếu ngài cảm thấy vị cô nương này y thuật không được vậy hạ thần mang nàng đi ngay."
"Là ngươi mang nàng đến ?" Hiền Phi nghi hoặc nhìn Hạ Lan Tuyết.
Cơ Hoa Âm mấp máy môi, khẽ hừ nhẹ thanh.
Hiền Phi mặt lập tức nhu hòa rất nhiều, thậm chí nặn ra thật lớn tươi cười, nói, "Bản cung còn tưởng là Hoàng thượng gọi tới đâu. Nếu là người ngươi mang đến, y thuật tự nhiên tốt."
A? Hạ Lan Tuyết nghe thấy lời này, trong lòng nghi vấn thật lớn, nghe vị nương nương này nói tựa hồ không tin tưởng hoàng thượng nhưng lại tin vị nam thần này.
Nàng có quan hệ gì với Cơ Hoa Âm nhỉ?
Nhớ tới mặt mũi vị thái tử kia có vài phần tương tự Cơ Hoa Âm, trong lòng nàng nghi ngờ càng lớn?
Đột nhiên, bên tai lại vang lên tiếng Hiền phi không kiên nhẫn quát khẽ, "Còn lo lắng cái gì? Không phải nói muốn kiên trì trị liệu sao? Dùng biện pháp như thế nào?"
"Vâng ạ?" Hạ Lan Tuyết phục hồi tinh thần lại, vội hỏi, "A, này rất đơn giản, lát nữa ta viết phương thuốc, nương nương cứ theo đó mà làm là được."
"Vậy ngươi đi ra đơn thuốc đi." Hiền Phi tựa hồ không muốn nàng lưu lại trong phòng.
Hạ Lan Tuyết hồ nghi nhìn nàng, lại nhìn qua khuôn mặt lạnh của Cơ Hoa Âm, trước bởi vì Hiền Phi, cái kia dạng thúc giục nàng còn uy hiếp nàng, hiện tại, Hiền Phi tỉnh, hắn lại bày ra thái độ người khác chớ đến gần, đến tột cùng vì sao?
Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có gian tình?
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
93 chương
87 chương
12 chương