Chẳng lẽ, đây gọi là Không phải oan gia không đụng mặt” ? Hạ Lan Tuyết nhìn qua tuấn nhan như điêu khắc của nam nhân bên cạnh, vui tươi hớn hở cười, nghĩ tới nam nhân này là của mình, cảm giác giống như vô cớ nhặt được bảo bối vậy, ngoại trừ vui vẻ cũng là vui vẻ. Nhưng thường là như vậy, ngay lúc ngươi vui vẻ, ông trời ghen tức cho người đến quấy rối. Đột nhiên, một luồng lực đánh tới, kéo nàng ra khỏi bên cạnh Cơ Hoa Âm, thân hình chưa ổn, chỉ nghe thấy một tiếng nũng nịu quát tháo. "Này, ngươi là ai? Lại dám ôm Hoa Âm ca ca?" Thân thể Hạ Lan Tuyết chấn động, Hoa Âm ca ca? Cách gọi thân mật kia, giống như là người nhà của nàng ta vậy. Ánh mắt trêu chọc nhìn nữ tử áo đỏ trước mặt, tuổi cũng khoảng bằng nàng, mười bốn mười lăm tuổi, mắt ngọc mày ngài, má phấn lông mày kẻ đen, toàn thân lộ ra bồng bột hiếu động. Tư sắc xem ra kém Tô đại tiểu thư kia, nhưng cũng đủ hấp dẫn người. "Ta là người như thế nào?" Cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì Hạ Lan Tuyết cười nhẹ, bỗng nhiên lại tiến lên bá đạo ôm lấy cánh tay Cơ Hoa Âm, như tuyên bố quyền sở hữu nhìn thiếu nữ kia hỏi, "Nghe cho kỹ, ta là nữ nhân của Cơ Hoa Âm." "Khụ." Nàng vừa dứt lời, nam tử sau lưng thiếu nữ áo đỏ tựa hồ bị sặc, nhịn không được ho khan vài tiếng, gương mặt anh tuấn kia đều nghẹn hồng rồi. Nam Cung Triệt cố nén cười, nhìn Hạ Lan Tuyết nói, "Xin lỗi, tối hôm qua bị lạnh, còn chưa tốt được, cô nương, ngươi tiếp tục..." "Không có gì." Hạ Lan Tuyết chớp mắt to vô tội nói, "Ta chính là muốn nói, ta là thê tử tương lai của hắn." "Phóng..." Đột nhiên ý thức được Cơ Hoa Âm ở đây, Nam Cung Nguyệt vốn định mắng thô tục lại nuốt trở vào, chỉ dùng hai mắt to trừng Hạ Lan Tuyết, "Ngươi nói bậy, Hoa Âm ca ca không thể nào cưới ngươi." "A." Hạ Lan Tuyết xinh đẹp cười, ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn thâm tình nhìn qua Cơ Hoa Âm, nhu nhu làm nũng, "Tam lang, nàng nói chàng sẽ không cưới ta, phải không?" Theo Hạ Lan Tuyết biết, ở Cơ gia Cơ Hoa Âm là hàng thứ ba, nên gọi hắn là Tam lang biểu thị sự thân mật. Cơ Hoa Âm nghe vậy, trong mắt xẹt qua ánh sáng khác thường, cúi đầu, ý tứ sâu xa hừ một tiếng, "Ngươi cảm thấy thế nào?" Quyết đoán rút về cánh tay, hắn lại lạnh lùng đi rồi. Không phối hợp như vậy? Hạ Lan Tuyết có chút phiền muộn. Nam Cung Triệt lại đột nhiên tiến gần đến cạnh tai nàng, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Phía trên Tử Sơ còn tám huynh trưởng nữa." Tử Sơ là tên chữ của Cơ Hoa Âm, cái này Hạ Lan Tuyết biết rõ, nhưng là, hắn có tám huynh trưởng, cũng quá khoa trương đi? Nàng nhớ rõ ràng chỉ có hai người thôi mà. Chẳng lẽ sau khi nàng trùng sinh, liền làm cho cha mẹ của hắn phấn khởi, lại làm cho hắn thoáng cái từ Lão Tam biến thành Lão Cửu? Không đợi nàng lên tiếng hỏi lại, Nam Cung Triệt liền hưng trí bừng bừng đuổi theo Cơ Hoa Âm, mà Nam Cung Nguyệt là nhìn có chút hả hê nhìn nàng, cười lạnh, "Hừ, ngươi nhìn thấy đi? Hoa Âm ca ca làm sao sẽ thích người xấu xí bát quái như vậy? Còn cưới ngươi? Đừng có mà cóc đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi nha, không xứng." Trong lúc nói chuyện nàng ta còn lắc lắc tay thon dài chỉ chỉ Hạ Lan Tuyết, vẻ mặt khinh bỉ. "Phải không? Hắn có khẳng định nói không cưới ta sao?" Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt áo choàng, hít sâu một hơi, sau đó, vẻ mặt đắc ý nhìn nàng ta chớp chớp mắt nói, "Thấy rõ ràng chưa? Áo choàng trên người ta chính là của phu quân tương lai , hắn sợ ta cảm lạnh, cố ý cởi ra cho ta mặc ."