Hạ Lan Tuyết giảo hoạt cười, ánh mắt càng thêm lấp lánh, “Công chúa, người sống ở trong thâm cung, không biết đã biết người ta làm xiếc ở trên phố chưa?” “Xiếc ảo thuật? là cái gì?” Nam Cung Nguyệt tò mò bị gây sự chú ý. Hạ Lan Chi nghe vậy, khinh bỉ bĩu môi, giải thích, “Chính là ở dưới cầu, mất một đồng tiền có thể xem ít trò chơi, thô tục không chịu nổi, thân phận của công chúa như thế nào, sao có thể xem những loại trò rẻ tiền đó được? “ “Ôi, xem ra ngươi cũng rất am hiểu, chắc không ít lần đi xem trộm nhỉ?” Hạ Lan Tuyết mỉa mai. Hạ Lan Chi sững sờ, xấu hổ đỏ mặt, “Làm sao ta phải vụng trộm đi xem? Đó là ta nghe bọn hạ nhân kể lại.” “Tin vỉa hè à?” Hạ Lan Tuyết khẽ cười, nhướn mày hỏi Nam Cung Nguyệt, “Công chúa, có muốn chơi một trò chơi kích thích không?” Tâm của Nam Cung Nguyệt tâm sớm đã bị dẫn dụ, nhân tiện nói, “Cái gì kích thích, ngươi mau chỉ cho bản công chúa xem.” “Dùng phi tiêu bắn người, công chúa đã nghe qua chưa?” Hai ngón tay Hạ Lan Tuyết nhấc lên, làm động tác ném phi tiêu. Nam Cung Nguyệt nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Hạ Lan Tuyết tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Nhưng mà trò chơi này một người không chơi được mà cần phải có người phối hợp cùng.” “A?” Nam Cung Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lan Chi. Hạ Lan Chi đành phải giải thích, “Phi tiêu bắn người, chính là có người ném phi tiêu, có người làm mục tiêu.” “Vậy sao?” Mắt Nam Cung Nguyệt sáng lên tà ác, nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, “Ngươi, làm mục tiêu, Bổn công chúa muốn bắn phi tiêu.” “Ôi.” Hạ Lan Chi nghe vậy, cười ra tiếng, có chút hả hê nhìn Hạ Lan Tuyết, nhìn đi, không phải ngươi nâng đá đập chân mình đấy chứ? Công chúa ném phi tiêu, nếu không trúng đích, chắc chắn ghim trên người nàng, dù không mất mạng nhưng cũng bị thương . “Công chúa anh minh, chuyện như vậy đại tỷ ta sở trường nhất rồi.” Cuối cùng, nàng ta cũng không quên bỏ đá xuống giếng. Nam Cung Nguyệt tất nhiên hiểu tâm tư của nàng ta, cũng hùa theo nở nụ cười xấu xa, lát nữa nàng ta ném phi tiêu nhất định phải làm cho Hạ Lan Tuyết thêm vài cái lỗ huyết mới được. Tô Minh Ngọc lại cảm thấy trò chơi này quá máu tanh, nghiêm túc khuyên nhỉ, “Nguyệt Nhi, chuyện ném phi tiêu này không phải chuyện chơi đâu, nếu ném không được sẽ xảy ra án mạng.” “Đây không phải là chuyện tốt sao? Bổn công chúa muốn cái mạng bỉ ổi của nàng là phúc khí của nàng rồi.” Nam Cung Nguyệt hừ lạnh, một mặt phân phó bọn nha hoàn đi chuẩn bị phi tiêu. Ngược lại Hạ Lan Tuyết rất thản nhiên mặc kệ các nàng thì thầm, sau đó, mới lại nói, “Ta làm mục tiêu của công chúa điện hạ, tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng là trò chơi, nên phải luân phiên mới hay. Ta làm mục tiêu của công chúa, công chúa cũng phải làm mục tiêu cho ta, như vậy mới công bằng.” “Làm càn, Đại tỷ tỷ, sao ngươi có thể nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, làm sao công chúa điện hạ có thể làm mục tiêu cho ngươi được?” Mày liễu của Hạ Lan Chi lập tức dựng thẳng lên, vẻ mặt trách cứ nhìn Hạ Lan Tuyết. Tô Minh Ngọc cũng không vui, “Tuyết muội muội, cái này xác thực không ổn, công chúa cành vàng lá ngọc, không thể làm mục tiêu cho người khác.” “Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.” Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, “Nhưng trò chơi cũng có quy tắc của trò chơi , vì để công bằng, ta làm mục tiêu cho công chúa xong, công chúa phải làm mục tiêu cho ta, nhưng công chúa điện hạ thân phận tôn quý, tự nhiên không thể làm chuyện như vậy, cho nên, nhị vị có thể làm mục tiêu thay cho công chúa mà.” Ngón tay tinh tế của nàng chỉ vào Hạ Lan Chi và Tô Minh Ngọc, lập tức làm cho tim hai người như ngừng đập, giống như bị người ta cầm dao đâm cho một nhát vậy.” Công chúa.”Hai người cầu cứu nhìn về phía Nam Cung Nguyệt. Nam Cung Nguyệt mím môi, tựa hồ ở suy nghĩ việc này.” Tại sao bổn công chúa phải nghe lời ngươi? Là bổn công chúa muốn chơi đùa, một dân nữ nho nhỏ như ngươi thì làm được cái gì? Ngươi đâu, đè chặt nàng, hôm nay bổn công chúa sẽ đem nàng ta trở thành mục tiêu.”Nam Cung Nguyệt đột nhiên đổi giọng. Tô Minh Ngọc và Hạ Lan Chi thoáng ổn ổn tâm thần. Hạ Lan Tuyết cười mỉa mai, “ Cũng biết có thể như vậy, công chúa điện hạ, nói thật, người làm như vậy thật sự làm cho dân nữ thất vọng, một trò chơi nhỏ mà thôi, chẳng lẽ còn muốn chiếm tiện nghi của tiểu dân nữ ta sao? Nếu đã không chịu chơi thì thà không chơi còn hơn.” Cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn bị bắt làm mục tiêu? Ngu ngốc! Nam Cung Nguyệt bị nói mặt đỏ tới mang tai, la ầm lên, “Người đâu, bắt lấy nàng.” “Bắt được rồi hẵng nói.” Hạ Lan Tuyết dầu gì được Tiết ma ma dạy dỗ thời gian qua, khinh công tiến bộ không ít, một ít cung nữ không thể làm khó nàng được. Nam Cung Nguyệt tức đến giậm chân, Hạ Lan Chi lúc này lại nghĩ tới một kế, kề vào tai Nam Cung Nguyệt thì thầm , “Công chúa, theo ta thấy, trước chúng ta cứ đáp ứng nàng đã, nàng ta làm mục tiêu trước, chẳng may nàng ta chết rồi hoặc bị thương...” Câu nói kế tiếp càng nói càng nhỏ, Nam Cung Nguyệt lại nghe cười híp mắt, “Đúng rồi, tại sao bổn công chúa lại không nghĩ đến, chơi nàng ta trước đã .” “Dừng tay lại.” Nam Cung Nguyệt lớn tiếng quát, chúng cung nữ không truy đuổi nữa, nàng ta nói với Hạ Lan Tuyết, “Nghe, Bổn công chúa theo ý ngươi, ngươi làm mục tiêu trước, sau đó, lại làm cho...” Tay của nàng hướng về phía bọn cung nữ tùy ý chỉ một người. Hạ Lan Tuyết vội vàng khoát tay, “Không được, một đám nô tỳ có thể nào thay thế công chúa, muốn thay thế cũng chỉ có thể là hai vị bên cạnh công chúa này.” Nàng chỉ Tô Minh Ngọc và Hạ Lan Chi. “Được, vậy thì nàng đi.” Nam Cung Nguyệt chỉ Hạ Lan Chi, vốn là đối với cô nương này, cũng chỉ là để tìm cách ứng phó Hạ Lan Tuyết , đối với nàng ta mà nói, còn không bằng một nô tỳ hầu hạ bên người nàng ta đâu. Hạ Lan Chi cũng không cảm thấy gì, vì chuyện này xảy ra cũng là trong dự liệu của nàng ta , hơn nữa, chỉ muốn công chúa đả thương Hạ Lan Tuyết, tốt nhất bắn chết nàng, vì vậy nàng ta căn bản không có cơ hội làm bị thương nàng. “A, nói định rồi?” Hạ Lan Tuyết nhướn mày hỏi. “Định rồi, Đại tỷ tỷ, ta làm mục tiêu cho ngươi.” Hạ Lan Chi hiên ngang lẫm liệt ngóc đầu lên. “Được.” Hạ Lan Tuyết gật đầu. Tô Minh Ngọc lúc này lại ngăn đón, nhắc nhở, “Không bằng viết khế ước trước đi, dù sao đây cũng là chuyện nguy hiểm, vạn nhất bị thương hoặc là... cũng khó nói được.” Không ngờ con quỷ nhỏ này nói ra trước rồi, nhưng cũng hợp với ý của Hạ Lan Tuyết. Nam Cung Nguyệt cũng nghĩ như vậy, lát nữa nhỡ giết chết Hạ Lan Tuyết, có khế ước, cũng không sợ phụ hoàng mẫu hậu quở trách, càng không sợ ngoại nhân nói cái gì rồi. Lúc này, Nam Cung Nguyệt hướng dẫn Chương cung nữ viết khế ước, đại khái ý tứ là, trò chơi này là cả hai bên tình nguyện, chết sống có số, cùng bên kia không quan hệ các loại. Sau đó, Hạ Lan Tuyết và Nam Cung Nguyệt đều tự ký tên ở dưới. “Ôi, Hạ Lan Tuyết chữ ký của ngươi thật là xấu.” Ký tên xong rồi, nhìn lại chữ ký của Hạ Lan Tuyết, Nam Cung Nguyệt bị chọc cười to, “Trông cái chữ này này, kiến bò còn đẹp hơn” “Ngươi thử để kiến bò thành chữ như vậy cho ta xem.” Hạ Lan Tuyết hừ cười, nàng dầu gì luyện hơn một tháng, Tiết ma ma cũng nói nàng có tiến bộ, vậy mà dám nói giống kiến bò? Thật là không có mắt nhìn. Nam Cung Nguyệt chính là nhịn không được cười, còn đưa khế ước cho Tô Minh Ngọc xem, “Ngọc tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, đây cũng được tính là chữ viết?” Tô Minh Ngọc là Đại Chu tài nữ, cầm kỳ thư họa chữ dạng tinh thông, này nhìn lên, vốn nghĩ là bình thường, nhưng cũng là mím môi nín cười, chữ này giống như của hài tử ba tuổi bắt đầu học viết vậy, thật không có bản lĩnh. Hạ Lan Tuyết nhìn hai nàng ôm bùng, dáng vẻ nín cười, hết sức khinh thường, “Ai, có muốn chơi nữa hay không, nếu không ta đi đây.” “Chơi chứ, sao lại không chơi, ngươi đứng im đấy.” Nam Cung Nguyệt lập tức quay về phía cung nữ bên cạnh, chộp một phi tiêu bén nhọn trong mâm, hướng về Hạ Lan Tuyết liếc nhìn. Thứ nhất, nàng ta muốn ném mù mắt Hạ Lan Tuyết, cô nương này trên người không có gì tốt, chỉ có đôi mắt kia, rất to, rất đen lại long lanh, đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa giống như biết nói, rất quyến rũ người. Tiếp theo, nàng ta muốn ném vào tim Hạ Lan Tuyết, cuối cùng, một đao trí mạng, cũng chấm dứt mầm họa này. Khoa tay múa chân hai cái, thấy Hạ Lan Tuyết đứng im, Nam Cung Nguyệt giống như cười mà như không, “Ngươi đứng im, bổn công chúa bắt đầu đây, nhất...” Tiếng nói vừa dứt, phi tiêu trong tay liền nhanh chóng bắn về phía mắt Hạ Lan Tuyết, một phen hai cây ba cái, tốc độ thật nhanh, căn bản không làm cho người ta cơ hội phản ứng hoặc là cơ hội tránh né. Nhưng mà, Hạ Lan Tuyết liền rãnh rỗi như vậy thích trợn tròn mắt, triển khai hai tay, thân hình vững như thái sơn, đối với phi tiêu đang cực nhanh bắn tới không tránh cũng không né. Tô Minh Ngọc trợn to hai mắt, chăm chú nhìn chằm chằm phi tiêu bắn về phía Hạ Lan Tuyết, nàng ta không muốn Hạ Lan Tuyết chết, nhưng nếu làm cho mặt bị thương thì đời này nàng cũng không dám đến gần Cơ Hoa Âm nữa. Hạ Lan Chi lại không nghĩ như vậy, nếu Nam Cung Nguyệt trực tiếp bắn chết Hạ Lan Tuyết, đối với nàng ta mà nói thì không có chuyện gì tốt hơn. Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới chính là, phi tiêu đang lóe hàn mang dưới ánh mặt trời kia, đến gần Hạ Lan Tuyết chưa đến một tấc, lại rơi xuống toàn bộ, ngay cả một vạt áo của nàng cũng không chạm tới. Thanh âm va chạm xuống mặt đất, mọi người chỉ nhìn thấy vài chục thanh phi tiêu đang nằm tại đó, lại nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đang khẽ cười. “Tại sao ngươi không chết?” Nam Cung Nguyệt ảo não chỉ trích. Hạ Lan Tuyết vểnh môi, “Muốn ta chết, lúc công chúa hạ thủ nên dùng thêm chút sức, nhìn xem, sắp đâm đến ta, nhưng lại rơi xuống, ai, đáng tiếc.” “Ngươi lừa gạt người.” Nam Cung Nguyệt tức giậm chân, “Nhất định là ngươi đang lừa gạt, không được, bổn công chúa muốn làm lại lần nữa”. Lập tức có cung nữ nhặt phi tiêu lên. “Chậm đã.” Hạ Lan Tuyết chậm chạp đi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hổn hển của Nam Cung Nguyệt, trêu chọc cười, “Công chúa, dựa theo khế ước, giờ đến lượt ta. Công chúa muốn ném chết ta sao, chút nữa đi.” Nói xong, cầm phi tiêu cung nữ đưa đến, hướng về Hạ Lan Chi nói, “Nhị muội muội, đứng bên kia đi, nhớ kỹ, không nên lộn xộn nhé, phi tiêu không có mắt, nếu ngươi chạy loạn, thì thật làm khó tỷ tỷ không nhắc ngươi trước.” Thân thể Hạ Lan Chi run lên, nhìn Hạ Lan Tuyết cười dịu dàng, tâm trong nháy mắt trầm xuống, “Công chúa.” Nàng không khỏi hướng về Nam Cung Nguyệt cầu cứu, nàng dám đoán chắc, Hạ Lan Tuyết nhất định không yên lòng, nàng nhất định sẽ bắn chết nàng. “Thất thần làm cái gì? Chủ ý không phải là ngươi ra , ngươi đi qua làm mục tiêu.” Vì để đến lượt ném tiếp theo, Nam Cung Nguyệt bất chấp giá nào , trực tiếp đẩy Hạ Lan Chi về phía trước. Hạ Lan Chi lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, trong lòng tối tăm hối hận không nên khuyến khích chuyện này, nhưng nàng ta cũng không nghĩ đến tài bắn phi tiêu của công chúa lại kém vậy, người đứng ở đối diện, mà ném cũng không tới? Cũng không nghĩ tới Hạ Lan Tuyết vận khí tốt như vậy, vài chục cái phi tiêu bắn ra, không một cái nào đụng được đến nàng cả, quá ghê tởm rồi. “Đứng xa một chút đi, như đứng gần như vậy, ta không muốn bắn trúng ngươi cũng khó nha.” Hạ Lan Tuyết ha ha cười, đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Chi bị hù dọa trắng bệch. Không quản, Hạ Lan Tuyết vận khí tốt, nàng Hạ Lan Chi vận khí chưa chắc sẽ kém, hơn nữa, chỉ cần nàng qua cửa này, lát nữa Nam Cung Nguyệt lại có cơ hội lại đả thương nàng ta. Hít sâu một hơi, Hạ Lan Chi cũng bất chấp, học dáng vẻ vừa rồi của Hạ Lan Tuyết, dựa vào tấm ván gỗ, dang hai tay, ngẩng cao đầu, dáng vẻ lẫm liệt. Hạ Lan Tuyết hướng về nàng giơ ngón tay cái lên, “Nhị muội muội, còn tốt chứ.” Tiếng nói vừa dứt, trong tay nàng vài chục thanh phi tiêu cùng nhau bắn ra, hướng về tứ chi Hạ Lan Chi. Ánh sáng của phi tiêu, kéo một đường vòng cung hoàn mỹ trên bầu trời, tim mọi người căng thẳng, không dám hô hấp, còn tưởng giống như lần trước nhưng mà, mơ hồ trong nháy mắt có màu máu đỏ xinh đẹp từ trong váy áo Hạ Lan Chi chảy ra. “A!” Ngay sau đó, một tiếng kêu thê lương vang vọng bầu trời. Mọi người sợ ngây người, chỉ thấy Hạ Lan Chi trong chớp mắt liền thành huyết hồ lô, bị người dùng phi tiêu đem tứ chi đính tại trên ván gỗ. “Cứu mạng.” Sau khi kêu rên một tiếng, Hạ Lan Chi đau rốt cuộc gọi không được, chỉ cúi gằm đầu, thống khổ khóc ròng. “Mau, lôi nàng xuống.” Tô Minh Ngọc phản ứng rất nhanh, vội vàng phân phó cung nữ bên cạnh. Vài tên cung nữ lập tức gỡ Hạ Lan Chi xuống, Nam Cung Nguyệt nhìn thấy cả người nàng ta là máu, sợ vội gục đầu vào lòng Tô Minh Ngọc, một bên ghét la hét, “Mau mang đi.” “Mau đưa đi tìm thái y.” Biết rõ Nam Cung Nguyệt sợ máu, Tô Minh Ngọc gấp rút phân phó. Một bên, Hạ Lan Tuyết phủi tay, nhẹ nhướng mi, một hồi lâu, chờ Nam Cung Nguyệt thoáng ổn định tâm tình, mới cười hỏi, “Làm sao, công chúa còn muốn chơi tiếp không?” “Chơi chứ.” Nam Cung Nguyệt phát đỏ hồng mắt, hung dữ nói. Hạ Lan Tuyết nhìn nàng, chỉ cười, “Như vậy, Nhị muội muội bị thương, kế tiếp là Tô tỷ tỷ thay ngươi sao?” Tô Minh Ngọc cảm thấy cứng lại, nghĩ đến dáng vẻ thê thảm vừa rồi của Hạ Lan Chi, không khỏi lạnh cả người, nàng gấp rút kéo Nam Cung Nguyệt nói, “Nguyệt Nhi, đừng đùa, Hạ Lan nhị tiểu thư đã bị thương thành như vậy, lại chơi nữa, Hoàng hậu nương nương sẽ nghĩ thế nào?” Nam Cung Nguyệt rất không cam, “Nhưng là, tiện nhân kia còn chưa chết.” Tô Minh Ngọc muốn nói, cho ngươi cơ hội, ngươi không làm người ta chết được, bây giờ còn muốn lấy, mỗi lần đều không làm được việc? “Tốt lắm, Nguyệt Nhi, hôm nay dù cũng là ngày vui của ngươi, gặp nhiều máu tanh không tốt, hay là chúng ta đi xem Hạ Lan nhị tiểu thư đi, dầu gì nàng là thay ngươi mới bị thương.” “Vậy còn nàng ta...” Nam Cung Nguyệt chỉ Hạ Lan Tuyết. Tô Minh Ngọc cũng căm tức, nhưng khế ước cái gì cũng có, các nàng đòi không đến tiện nghi, lại nói, kỹ thuật bắn phi tiêu của Nam Cung Nguyệt không thể so sánh với Hạ Lan Tuyết được. Lại so nữa thì lần sau chính mình kết quả giống như Hạ Lan Chi bị người khiêng đi. “Tuyết muội muội, ngươi cũng đi đi, công chúa nàng tâm tình không tốt, không nên đứng ở đây nữa.” Tô Minh Ngọc nhìn Hạ Lan Tuyết dáng vẻ xem kịch vui, trong đầu lại càng bực tức “À.” Hạ Lan Tuyết nghiêm túc, không được nhìn dáng vẻ đổ máu chật vật của Tô Minh Ngọc, cũng có chút ít đáng tiếc. Nhưng dù gì cảnh giết gà dọa khỉ, chính mình không sao cũng được rồi. “Ngọc tỷ tỷ, cứ như vậy thả tiện nhân kia đi?” Đợi Hạ Lan Tuyết đi rồi, Nam Cung Nguyệt rất không cam lòng cắn răng. Tô Minh Ngọc trong lòng hung hăng liếc nàng một cái, “Nếu không có thể như thế nào?” “Cơn tức này Bổn công chúa nuốt không trôi, Ngọc tỷ tỷ, ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ đến biện pháp trị nàng có đúng không?” Nam Cung Nguyệt kéo tay áo Tô Minh Ngọc, nửa là làm nũng nửa là ăn vạ la hét. Tô Minh Ngọc không có cách nào khác, đành phải suy nghĩ, rất nhanh, nhân tiện nói, “Chủ ý ta lại có một cái, nhưng phải để công chúa chịu khổ một chút, không biết công chúa có chịu không.” “Chỉ cần có thể trị tiểu tiện nhân này, tội gì Bổn công chúa đều chịu được.” Nam Cung Nguyệt vỗ ngực nói, nhưng, lại cẩn thận hỏi, “Sẽ không đau chứ?” Tô Minh Ngọc khẽ cười, lắc đầu. - - Hạ Lan Tuyết vòng hai con đường mòn, rốt cục đụng phải Tiết ma ma chờ đã lâu. Nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của nàng, Tiết ma ma rất khinh bỉ liếc nhìn nàng, “Quá ẩu?” “Ôi, còn được Tạ ma ma xuất thủ tương trợ đâu.” Hạ Lan Tuyết hướng về Tiết ma ma chắp tay, cực kỳ giang hồ hán tử vậy nói lời cảm tạ. Vừa rồi, lúc Nam Cung Nguyệt bắn Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Tuyết thật lòng không động, ngay cả một tia công lực đều không dùng, nàng biết rõ Tiết ma ma đang ở gần đó, nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc lòng trung thành của vị ma ma này đối với mình, còn đánh cuộc thực lực chân chính của bà. Quả nhiên, không có làm cho mình thất vọng. Có thể làm cho vài chục thanh phi tiêu cách nàng một tấc đều rơi xuống đất, tối thiểu người này công lực thâm hậu vượt xa tưởng tượng của nàng. Như vậy, có bà ở bên người, về sau thật sự có thể xông pha. Ôi, Cơ Hoa Âm đối với nàng quả nhiên không tệ, chính mình không có ở đây, thật sự để lại cho nàng người bảo vệ không tệ, sau khi hắn về rồi nàng phải thật tâm báo đáp mới được. Tiết ma ma vẫn liếc nhìn nàng như cũ, “Lão thân lần này cũng là xem ở gia phân thượng, nếu không, tuyệt không giúp ngươi, dầu gì vị kia cũng là công chúa, có thể trốn liền trốn, ngươi tốt hơn, bớt trêu chọc đi.” Hạ Lan Tuyết cũng không phản bác, bởi vì cái gọi là, người hiền hay bị bắt nạt, không ra tay người ta đem ngươi là mèo bệnh, thật bắt nạt thành nghiện .