Mắt to tròn long lanh mọng nước này, mũi thẳng hoàn mĩ, môi căng mọng hồng hồng quyến rũ này, dáng người thon gầy quyến rũ này. Chu choa, cả người tản ra 7 phần trẻ con, 3 phần quyến rũ này. Đến Chu Tiểu Manh ta là một thiếu nữ đơn thuần đây cũng muốn đè, quả là tiểu thụ trong tiểu thụ! Ài ài, người đẹp đúng là người đẹp, ngay cả cái xương cá trên tay cũng thật thuận mắt! Ách? Xương cá? Ta nhìn hai tay trống không vẫn đang giơ ra trước mặt, lại nhìn cái xương cá trên tay mĩ nhân tiểu thụ, nhìn đi nhìn lại 30s. Chả lẽ kẻ không có đạo đức chôm lấy mạng sống của ta lại là mĩ nhân tiểu thụ? Ta nuốt nuốt nước miếng, lại gần mĩ nhân tiểu thụ. Ai ai ai, đối mặt với mĩ nhân tiểu thụ, ta làm sao nỡ to tiếng chứ? - Cái kia.... Mĩ nhân... À không, vị huynh đệ này, hình như cá trên tay ngươi là của ta mà!- Ta nhuận nhuận giọng, dùng giọng nói hết sức dịu dàng biểu thị chủ quyền cá đệ đệ trên tay mĩ nhân. -A? Của ngươi sao?- Mĩ nhân tiểu thụ mở to mắt long lanh nhìn ta, sau đó nhét khúc xương cá vào tay ta, dùng giọng rất chân thành- Vậy ta trả cho ngươi đó! Ba vạch đen chảy dài trên mặt, ta nhìn khúc xương cá trên tay đầy trân trối. Mĩ nhân tiểu thụ là ngốc tử sao? Ăn sạch rồi đưa ta xương để ta bón cây sao? - Ngươi đã ăn hết rồi còn trả ta khúc xương làm gì chứ? Ngươi có biết ta cả ngày mới có miếng cá này cầm hơi không? bây giờ sắp được ăn rồi ngươi lại cướp mất, ô ô, ta sẽ chết đói đó!!!- Ta nước mắt lưng tròng nhìn trừng trừng mĩ nhân tiểu thụ. Bây giờ thức ăn đã mất, ta còn hơi đâu dịu dàng với mĩ nhân tiểu thụ chứ? Ta chết rồi mĩ nhân có theo ta xuống gặp diêm vương đại nhân được không? Mĩ nhân tiểu thụ luống cuống - A? Ngươi đừng khóc, ta đền ngươi đào đào được không? Có đào đào ngươi sẽ không hải chết nữa. Dứt lời, mĩ nhân tiểu thụ phi thân biết mất Ô ô, còn nói sẽ đền ta, đào đào là ai chứ? Ta nhìn đào đào sẽ hết đói sao? Chả lẽ bắt ta ăn thịt nàng? Mĩ nhân tiểu thụ đáng ghét! Ta hận chết ngươi!