Ta buồn chán ngáp một cái. Bởi vì sự tranh chấp của Tiểu Bạch cùng Tinh đã tăng lên một tầng cao mới, ta không còn cách nào khác đành xin nghỉ phép mấy ngày để trông coi. "Rầm" Đó, thấy chưa? Lại bắt đầu rồi đó! Ta chép miệng đứng dậy ra ngoài can ngăn hai tên đang trong thời kì bạo động kia. "Ào" Trong lúc hai người họ đánh nhau thì đây là biện pháp hữu hiệu nhất. Cũng nhờ thường tạt nước nên bây giờ ta cũng khoẻ lên đôi chút. - Các ngươi lại có chuyện gì nữa? - Ta khó chịu lắm rồi đấy! - Là hắn gây sự trước- Tinh tức giận chỉ vào Tiểu Bạch - Ta không có làm gì hắn hết.- Tiểu Bạch hai má phồng lên, vô cùng nghiêm túc nhìn ta. - Ngươi không làm? Ngươi là nam nhân mà lại không nhận việc mình làm sao?- Tinh tức giận. - Ta thực sự không có làm.- Tiểu Bạch cố chấp. - Thôi thôi, các ngươi không sai, là ta sai được chưa? Bây giờ thì thay quần áo đi đã!- Ta đau đầu, dậm chân quay về phòng. Hừ hừ, cứ để ta bắt gặp ai trong các ngươi gây sự thì đừng hòng... Đừng hòng ăn cơm! "Rầm" Ta sửng sốt quay lại. Không phải chứ? Ta chỉ vừa mới quay đi thôi mà. - A, Tiểu Bạch! - Ta lo lắng chạy đến đỡ Tiểu Bạch từ trong đám gậy. Tiểu Bạch ngơ ngác đỡ chán, một dòng máu đỏ từ từ chảy ra, sau đó uỷ khuất nhìn ta- Tiểu Manh, thật là đau! Ta tức giận đùng đùng hùng hổ đi về phía Tinh, đẩy mạnh hắn một cái. - Ngươi nói đi, lần này là vì sao? Sao ngươi có thể đả thương Tiểu Bạch? - Là hắn nói lời khiêu khích ta!- Tinh tức giận chỉ tay vào Tiểu Bạch- Tiểu Manh, tên Tiểu Bạch này không như bề ngoài đâu - Ngươi thôi đi, ta vẫn chưa đi xa đến nỗi các ngươi nói gì cũng không nghe thấy, ngươi đừng có đổ hết lỗi lên Tiểu Bạch!- Ta tức giận muốn nổ phổi. - Ý ngươi nói là ta có lỗi?- Tinh tức giận. - Thôi đi!- Ta lạnh lùng- Ta thấy Tinh đại gia ngài cũng đã khoẻ rồi, nên rời đi được rồi đấy! Uổng công ta còn có chút khó xử khi muốn mời hắn đi. Không ngờ sự khó xử ấy lại làm Tiểu Bạch bị thương. - Ngươi đây là đang đuổi ta sao?- Tinh tức giận đến mătj đỏ bừng- Đại gia ta đây mới không thèm ở chỗ rách rưới này của ngươi! Ta tức giận quay đi, đỡ Tiểu Bạch đi tìm đại phu. Cần phải sử lý tốt, nếu không sẽ để lại di chứng mất! Ta thực lo lắng! Thực đau lòng!