Toàn diệt. Nói đúng hơn là, sẽ không có ai có thể thoát khỏi nơi này. Tay Tề Yên Khách vẫn còn lành lạnh, làm Cố Ngang cảm thấy bàn tay rét run. Cố Ngang trầm mặc một lát, giương mắt nhìn Dịch Khiêm: “Vì sao lại nói cho tôi điều này?” Dịch Khiêm như có như không liếc mắt nhìn Tề Yên Khách một cái, thản nhiên nói: “Rất đơn giản. Bởi vì tôi chỉ còn có một mình.” Cố Ngang sửng sốt: “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ…” “Đương nhiên là không.” Dịch Khiêm trào phúng mà cười cười, trong mắt tràn đầy khinh thường, “Cậu cho rằng tôi nói cho cậu chuyện này là vì muốn mượn sức cậu? …Cậu cũng quá tự tin rồi đấy.” Cố Ngang thấy tức giận, rồi lại thành xấu hổ. Cậu không biết nói gì để phản bác, cũng không muốn bị Dịch Khiêm dắt mũi… Tề Yên Khách, anh đang nghĩ gì vậy? Cậu nhịn không được mà nhìn về phía Tề Yên Khách, Tề Yên Khách lại giống như đã nhìn thấu Dịch Khiêm, cau mày liếc Dịch Khiêm một cái. Dịch Khiêm nhìn ra Cố Ngang đang kích động, tầm mắt dần dần dừng ở hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. “Mục đích của tôi rất đơn giản.” Dịch Khiêm hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt kiên định, giống như đang tham gia một cuộc đàm phán kinh doanh, “Tôi chỉ có một mình, mà các cậu lại có đến ba người. Tôi phải ‘mở cửa’ với các cậu thì mới có khả năng sống sót.” Cố Ngang trong đầu một mảnh hỗn loạn: “… Nhưng mà… Trong sách không phải nói sẽ toàn diệt sao? Cho dù tôi…” “Cái này, hãy để anh ta nói cho cậu đi.” Dịch Khiêm nói. “…” Cố Ngang nhìn về phía Tề Yên Khách. “…” Tề Yên Khách quay đầu nhìn Dịch Khiêm, miệng mấp máy phát âm, “Nói, kết thúc,?” Dịch Khiêm nhếch môi mỉm cười, đứng dậy muốn đi, bỗng nhiên lại nghiêng người, lông mày hơi nhướng lên, nói: “Vốn tôi cho rằng sẽ cùng anh đối chọi gay gắt, không ngờ anh vẫn chưa nói được. Vì bảo vệ lời nói dối đó, ngay cả đầu lưỡi của mình cũng cắn đứt… Anh thật sự rất tàn độc đấy.” Hô hấp Cố Ngang cứng lại, khiếp sợ mà nhìn Tề Yên Khách. Dịch Khiêm nói xong, thần thái tự nhiên mà đi lên lầu. Lưu lại hai người ở nhà ăn trầm mặc đối diện nhau. “…” Tề Yên Khách chớp mắt, tầm nhìn dừng ở đôi tay đang nắm chặt của hai người. Cố Ngang chậm rãi rút tay về, y cũng chỉ nhìn, một chữ không nói. Thẳng đến khi Cố Ngang hoàn toàn buông y ra, y mới thất vọng mà buồn bã nắm chặt tay lại, như vẫn còn lưu luyến nhiệt độ cơ thể đối phương. “Anh thật sự…” Cố Ngang cảm thấy trong đầu hỏng bét, vô số nghi hoặc khiến cậu sắp nổi điên mất, rồi lại không biết hỏi từ đâu. Trong lòng cậu rất loạn, có lo lắng có sợ hãi, có nghi ngờ cũng có buồn bã. Nhất thời, cậu thật sự không biết nên nói cái gì mới được. Tề Yên Khách đem một cái bát kéo lại gần, cúi đầu nhổ ra mấy hòn đá trong miệng. Mỗi hòn đá đều dính máu, y quả thực không phải nhổ đá ra mà là đang hộc máu thì đúng hơn. Cố Ngang trầm mặc mà nhìn y nhổ những thứ trong miệng ra ngoài, đang định mở miệng, Tề Yên Khách bỗng nhiên lại đẩy cái bát ra —— Xoảng! Bát rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Nước đá pha máu loãng văng khắp nơi. Đôi môi lạnh lẽo phủ lên, mát lạnh trượt qua môi Cố Ngang, làm cậu trong lòng giật mình, nhịn không được mà muốn lui về phía sau. Tề Yên Khách lại đè đầu cậu xuống, mạnh mẽ hôn lên. Không được —— không đúng không đúng không đúng không đúng —— Cảm giác đầu lưỡi thật kỳ quái… Không đúng không đúng không đúng không đúng! Cố Ngang kinh hoảng không thôi, liều mạng giãy dụa. Cậu dùng sức muốn đẩy Tề Yên Khách ra, Tề Yên Khách lại càng dùng sức mà đè cậu xuống. Cố Ngang đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì mình giãy dụa căn bản không có hiệu quả. Tế bào toàn thân đang kêu gào suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng lại chỉ có thể khiến đại não càng thêm khẩn trương, tim đập càng thêm kịch liệt. Buông! Cố Ngang thống khổ mà nhắm mắt lại, liều mạng đem đầu lưỡi lui về sau. Cậu không ngờ lại đụng tới đầu lưỡi Tề Yên Khách, cái cảm giác này… Không trọn vẹn …! Không trọn vẹn  —— không trọn vẹn  —— Trong cổ họng đầy mùi máu tươi, theo mỗi một lần xâm nhập của y mà càng thêm dày đặc. Cố Ngang khó chịu đến mức dạ dày đều đang quay cuồng, cậu cái gì cũng không muốn hỏi, chỉ muốn chạy trốn! “Buông ra!” Dưới tình thế cấp bách, cậu dùng lực cắn xuống. Tề Yên Khách mãnh liệt co rụt lại, Cố Ngang rốt cục đẩy được y ra. Hai người môi tách ra mang theo chỉ bạc lẫn máu, cảnh tượng này làm Cố Ngang một trận nôn khan. Cậu cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể che miệng lại, như bay mà chạy lên lầu. Thật đáng sợ… Ghê tởm! Không có thời gian để suy nghĩ, Cố Ngang căn bản không chú ý tới, chính mình vừa rồi mang vẻ mặt… chán ghét. Cầu thang bị giẫm đến rung động, rất nhanh đã truyền đến tiếng đập cửa, sau đó cửa cũng nhanh chóng đóng sầm lại, phát ra âm thanh thật lớn. “…” Tề Yên Khách một mình ngồi ở bàn ăn, giơ tay lên, yên lặng mà lau khóe miệng dính nướt bọt cùng máu. Thật vất vả dùng đá cầm máu mà giờ miệng vết thương lại nứt ra, máu đang chảy ra không ngừng. Ừ, thật sự ghê tởm. Y cầm bát đá ban đầu lên, đứng dậy đi đến bên cạnh bồn rửa, đổ vào thùng rác. Sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra một khay đá lớn khác. Đau quá a. Tề Yên Khách người tựa vào bên cạnh cái bồn rửa, từng hòn từng hòn mà bỏ vào miệng. Y dùng sức chớp mắt, sau đó ngẩng mặt lên, lặng lẽ mà nhìn bóng đèn trên trần nhà. Đau quá a. Đèn lại tối đi rất nhiều. Đến khi tất cả mọi người đều chết, cái đèn sẽ tắt sao? Đau quá a. Thằng bé kia đâu? Nó cũng giống tất cả mọi người sao? Nếu nó chết, trò chơi sẽ không thể tiếp tục sao? …Mẹ nó nhất định sẽ luyến tiếc. Nhưng mà, thật sự muốn giết nó, xem xem chuyện gì sẽ xảy ra… Đau quá a… Dịch Khiêm đem kết cục nói cho mẹ nó, là muốn cho mình cùng mẹ nó đấu tranh. Quả thật, bọn y còn ở với nhau, với hắn mà nói là rất không công bằng. Hắn hẳn là rất kiêng kị mình, nếu không đã sớm thừa dịp mình suy yếu mà giết mình luôn rồi. Kế tiếp hắn sẽ ra tay với ai đây? Mẹ nó? Vi Miểu? Mình?… Mẹ nó đã vứt bỏ mình rồi. Bất quá cũng tốt thôi, bọn họ cùng nhau bất hòa, là có thể có cơ hội cho bạn nhỏ Vi Miểu đi tìm chết. Mình thật ngốc, vừa rồi vì sao lại cưỡng ép cậu ấy… Bị mẹ nó ghét rồi… Đau quá… Thật là khó chịu. Trước mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, y khụt khịt mũi, chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Mắt nóng quá, ngực buồn quá. Mẹ nó à, anh khó chịu lắm. Mau đến an ủi anh… Đến an ủi anh được không? Y buông bát, hai tay che miệng lại, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển mà thở ra. Nước mắt trượt qua kẽ ngón tay. Quai hàm phình ra, hòn đá bén nhọn chọc vào miệng thật chẳng thoải mái chút nào. Mùi máu tươi đã không cách nào tiếp tục lấn áp vị giác, nhưng đau đớn lại giống như một chút đều không có giảm bớt. Đau quá a… Anh… oan uổng quá. Ngang, đừng ghét anh, đừng vứt bỏ anh được không? Anh không bao giờ nói dối em, không bao giờ lừa em. Anh không thể nào lừa em được nữa. Thực xin lỗi, vừa nãy anh nhịn không được… Muốn hôn em, muốn ôm em, muốn em vô cùng. Thực xin lỗi… Đừng ghét anh được không… Tề Yên Khách ôm chặt miệng, chớp mắt. Nước mắt không trụ được mà chảy dài, y hít một hơi, thở chậm, làm cho mình bình tĩnh lại. Giờ khóc chẳng có tác dụng gì. Phải đi lên giải thích với cậu ấy, cầu xin cậu ấy tha thứ, nói cho cậu ấy biết những gì mình nghĩ. … Nhưng… Anh bây giờ… thật oan uổng, thật muốn khóc. Anh sẽ khóc một lúc thôi, chờ một chút nữa sẽ giải thích cho em được không? Chỉ một chút nữa thôi…