Khi Cố Ngang mơ mơ màng màng tỉnh lại,trong lòng vẫn bảo lưu cảm giác an tường tốt đẹp. Cậu trừng mắt nhìn,phát hiện xung quanh một mảnh hắc ám,ngay cả cửa sổ cũng không có,cho nên chẳng thể thấy được trần nhà. Lúc này mới kịp ý thức, thì ra mình vẫn kẹt còn trong này a. Giấc mơ chân thật kia quá mức tốt đẹp,quả thực khiến người ta không đành lòng tỉnh lại… Ngay sau đó,cậu cảm nhận được cánh tay mình khác thường. Tựa hồ bị người nào đó ôm lấy,ấm áp, ẩm ướt. Có lẽ chính vì vậy cậu mới giật mình tỉnh giấc. _”…Vi Miểu?” Cố Ngang vươn tay sờ sờ,phát hiện Vi Miểu nằm cuộn tròn,nhỏ giọng nức nở. Cậu lập tức khẩn trương,nhanh chóng nghiêng người nhẹ nhàng vỗ về Vi Miểu, ôn nhu hỏi “Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc? Gặp ác mộng sao?” Chất lỏng ấm áp nơi cánh tay chính là nước mắt của Vi Miểu,hóa ra nước mắt bi thương của đứa bé này đã đánh thức cậu từ trong giấc mơ đẹp. Vi Miểu nói không nên lời, chỉ biết khóc. Trong phòng tối đen như mực,không thể nhìn thấy gì cả. Cố Ngang không biết được Vi Miểu rốt cuộc làm sao, định gọi Tề Yên Khách đứng dậy mở đèn,lại phát hiện bên giường sớm đã không có bóng người. ….Khỉ thật, chẳng lẽ bị mình đá xuống giường rồi! Cố Ngang bị phản ứng đầu tiên của mình làm choáng váng,đành do dự hỏi một tiếng “Tề Yên Khách?” Không ai trả lời,bên tai văng vẳng tiếng khóc thút thít của Vi Miểu Cố Ngang liếc mắt nhìn buồng vệ sinh, không bật đèn,hình như bên trong cũng không có người. Cậu đành ngồi dậy,ý đồ đẩy Vi Miểu ra, đi qua bật đèn. Nhưng Vi Miểu lại đột nhiên nhào lòng Cố Ngang,dùng sức ôm cậu. Nước mắt đứa bé kia nóng rực,thấm ướt áo sơmi Cố Ngang. Loại nhiệt lượng này nhanh chóng xuyên thấu vào lồng ngực. Trái tim mãnh liệt nhảy lên,co rút đau đớn,cơ hồ ép đến không thể hô hấp. Cố Ngang nhíu mày, theo bản năng ôm ngực. Xảy ra chuyện gì… Cảm giác quái dị nói không nên lời,lồng ngực căng phồng khó chịu,phảng phất như có cái gì đó muốn ứa ra. Càng thở mạnh, thứ vô hình kia càng bành trướng,tựa hồ như muốn nương theo nước mắt của Vi Miểu xâm nhập vào cơ thể cậu… Phi thường phi thường thống khổ. Vô pháp thuyết minh, vô pháp biểu đạt… Mặc dù như thế, Cố Ngang vẫn kiên nhẫn trấn an Vi Miểu, ôn nhu nói “Vi Miểu đừng khóc,mắt sẽ đau đó. Đến, có anh Cố Ngang bảo vệ em,không phải lo lắng gì hết,ngoan, không khóc a….” Phản ứng của Vi Miểu cũng quá kỳ quái,ác mộng đáng sợ lắm sao? Cố Ngang vỗ về Vi Miểu,có chút lo lắng nghĩ: Tề Yên Khách đi đâu rồi? Trong bóng tối,Vi Miểu ngẩng đầu lên. Hai mắt tràn đầy nước mắt,khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà đỏ bừng. Nó há miệng thở dốc,tưởng nói cái gì,lại chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở nhỏ vụn. Chính là tất cả,Cố Ngang đều không nhìn thấy. Nếu cậu nhìn thấy,nhất định sẽ phát hiện, miễn cưỡng dựa vào khẩu hình,tựa hồ có thể nhận ra nó đang nói — Cố —- Ngang Quang—- Nhưng Cố Ngang lại không thể xem tới,bởi vì không có ánh sáng. Cậu chỉ có thể ôm lấy Vi Miểu,nhỏ giọng an ủi, vỗ lưng giúp nó thuận khí. Không biết qua bao lâu, Vi Miểu rốt cuộc ngừng khóc, chính là thân thể vẫn run lên từng đợt. Vi Miểu khóc thành như vầy, Cố Ngang thực đau lòng. Cậu không hiểu trong cái đầu nhỏ của Vi Miểu chứa những gì,nhưng, cậu dám chắc có thể khiến một đứa bé đơn thuần khoái hoạt như Vi Miểu khóc không thành tiếng,nhất định là chuyện phi thường phi thường bi thương. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Khi Vi Miểu hoàn toàn an tĩnh trở lại,Cố Ngang thay nó đắp chăn ru vào giấc ngủ. Trong mơ, Vi Miểu cuộn người tựa vào lòng Cố Ngang,lưu luyến không rời nắm chặt vạt áo cậu. Cố Ngang nhìn không khỏi khó chịu,cứ việc không đành lòng, vẫn thật cẩn thận rút y phục của mình khỏi tay Vi Miểu. Cậu rón ra rón rén đi tới cửa, do dự một chút, mở cửa ra ngoài Ngọn đèn trên hành làng vẫn mờ ảo như trước, tấm thảm cùng giấy dán tường đỏ thẫm tựa như thành ruột của một con quái vật khổng lồ, cảm giác mềm mại dưới chân khiến người ta nhịn không được kinh hãi. Hành lang không một bóng người. Cố Ngang nghiêng tai lẳng lặng lắng nghe,không một tiếng động. Cậu nhẹ nhàng khép cửa lại,đi đến gian phòng “bộ não” đối diện. Vặn nắm cửa, cửa phòng liền mở ra. Bên trong một mảnh hắc ám. Cố Ngang đứng trên ranh giới giữa ánh đèn bên ngoài và bóng tối bên trong, âm thầm sinh ra cảm giác quái dị.  Không phải sợ hãi, cũng không phải khó chịu như vừa rồi,mà vì vận mệnh đưa đường dẫn lối, xui khiến cậu xúc động đi tới. Cậu thâm nhập vào bên trong hắc ám,liếc mắt nhìn buồng vệ sinh,tựa hồ cũng không bật đèn. Không ai ở trong sao? Cố Ngang chợt nhớ tới một loạt con vịt màu vàng lần đó,trong lòng mãnh liệt thôi thúc,muốn đi vào xác nhận. Cố Ngang hít thật sâu,đụng tới chốt mở,sau đó đến bên buồng vệ sinh, mở cửa ra. _”…” Cảng tượng trước mắt khiến cậu vô cùng sửng sốt Tề Yên Khách, quả nhiên ở trong này Y ngồi bệch dưới đất,ngay cả giày cũng quên mang. Một đôi chân trần trắng nõn cứ như vậy dán lên sàn nhà lạnh lẽo,vô lực khụy người lại. Cố Ngang  nháy mắt hoảng hốt, đầu tiên nghĩ đến — Anh ta chết rồi sao? Nhưng nhìn kỹ mới thấy, ngực Tề Yên Khách vẫn còn phập phồng,chính là đầu không nâng,cứ như vậy ôm lấy đầu đối, cúi gầm mặt xuống đất. _”Anh ở trong này làm gì?” Cố Ngang theo bản năng liếc nhìn giá gỗ cạnh bồn,phát hiện mặt trên chỉ còn lại ba con vịt Ba con khác đâu? Là ba con nào? Tâm tồn nghi hoặc,từng bước tiến đến chỗ Tề Yên Khách, lúc này mới thấy Tề Yên Khách đang ôm hai con vịt khác vào ngực. Mơ hồ nhìn qua,là hai con viết chữ “Ngàn” cùng “Ngang”. Bộ dạng Tề Yên Khách rất khác thường. Cố Ngang ngồi chồm hổm trước mặt y,lo lắng vỗ vỗ,lần thứ hai hỏi “Anh…” _”…” Tề Yên Khách nâng mắt lên,bỗng mở tay ra, tựa hồ muốn ôm lấy cậu. Nhưng cánh tay vừa đi được một nửa, lập tức khựng lại. Cố Ngang kinh ngạc nhìn y Tề Yên Khách chậm rãi thả tay xuống,trong mắt ảm đạm không ánh sáng _”Anh không sao chứ?” Cố Ngang càng lúc càng lo lắng. Anh ta rốt cuộc bị gì vậy? Chẳng lẽ mơ thấy ác mộng? Chính là cho dù gặp phải ác mộng…Vừa rồi chắc hẳn muốn ôm mình? Tại sao lại lùi tay về…”Anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Nói cho tôi biết, anh đừng như vậy…” Cố Ngang nhịn không được bắt lấy bả vai Tề Yên Khách Tề Yên Khách cúi đầu nhìn hai con vịt nhỏ trong ngực, chợt cầm lấy một con,đưa tới trước mặt Cố Ngang. Cố Ngang sửng sốt,nhìn mặt trên có viết tên mình. _”Anh muốn trả lại cho em.” Tề Yên Khách cuối cùng chịu mở miệng, thanh âm khàn khàn,tựa hồ vừa khóc qua. _”…?” Cố Ngang sửng sốt tiếp nhận con vịt,không rõ vì sao. Tề Yên Khách thoạt nhìn thực bất an,ánh mắt sâu thẳm,tâm tư lơ lửng tận chân trời. Cố Ngang thấp thỏm không thôi,bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác linh hồn y bay mất,không thể bắt được. _”Anh rốt cuộc làm sao vậy…Anh cũng mơ thấy ác mộng sao?” Cố Ngang bối rối ôm lấy y, định an ủi,cũng hy vọng cái ôm này có thể khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại. Cậu đã nhận ra đêm nay khác thường,liền nhẹ nhàng hỏi “Anh mơ thấy cái gì? Nói cho tôi biết…” Tề Yên Khách lúc này mới vươn tay ôm cậu,đầu tựa vào hõm cổ,tham luyến hấp thu khí tức trên người Cố Ngang. _Em thích anh như thế nào? Cố Ngang sửng sốt “…Cái gì?” _”Em thích anh như thế nào? Tính tình hướng nội lãnh tĩnh viết tiểu thuyết,đầu tổng luôn có vấn đề khiến người ta dở khóc dở cười,ôn nhu, làm nũng, em thích mẫu người nào…” Tề Yên Khách trầm thấp nói, ngữ khí thản nhiên,giống như nỉ non. _”…Có ý gì?” Cố Ngang càng ngày càng sợ hãi. Cậu cảm thấy trạng thái của Tề Yên Khách không ổn định…Giống như sắp chết vậy. Cậu đành dùng sức ôm chặt y, ôn nhu nói “Anh chính là anh, anh như thế nào, em đều…” _”…” Tề Yên Khách đột nhiên bật cười “Anh biết ngay em sẽ trả lời như vậy.” Cố Ngang ngẩn ngơ theo bản năng hỏi “ Vậy anh hy vọng…” _”…” Tề Yên Khách lại trầm mặc Cố Ngang cảm thấy lời vừa rồi không nên nói,lại không biết như thế nào vãn hồi. Nhìn bộ dạng của Tề Yên Khách khiến trái tim cậu đau nhói,nhưng phải làm sao bây giờ? An ủi sao? Như thế nào an ủi? Anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì… Giống như Vi Miểu vậy, khiến người ta không thể lý giải Thì ra cho dù có thể vận dụng ngôn ngữ,nhưng có một số việc vẫn vô pháp truyền đạt. Là người kia không muốn bộc lộ tâm tình,vẫn là căn bản không biết phải mở miệng như thế nào? Cố Ngang ôm Tề Yên Khách thật chặt,luống cuống không biết làm sao. Thân thể người trong ngực vẫn ấm áp như trước,lại có chút không chân thật giống như chỉ cần buông lỏng sẽ lập tức tan biến. Chưa bao giờ có cảm giác hư ảo như thế. Không biết bắt đầu từ khi nào,hai người dựa sát vào nhau lắng nghe tiếng tim đập của đối phương. Không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim của bọn họ đã cùng chung nhịp đập. Thình thịch, thình thịch,thình thịch…Tựa như cùng một trái tim vậy. _”…” Hô hấp của hai người trở nên thong thả,không khí quái dị lúc trước dần dần tán đi. Chỉ cần an tĩnh ôm lấy nhau, tâm tình của cả hai mới có thể bình tĩnh trở lại. Bất an, lo lắng, sợ  hãi, nghi hoặc,đau thương, sở hữu cảm xúc bi quan đều biến mất vô tung. Kỳ thật,căn nguyên vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Chính là hiện tại không còn quan trọng, khiến người ta cảm thấy,tạm thời không cần suy nghĩ, gạt qua một bên đi thôi. Tạm thời hãy để tôi hưởng thụ giờ khắc này,khiến tôi lẳng lặng ôm lấy anh. Hai người đồng thời hít sâu một hơi. Có lẽ vì trái tim cùng chung nhịp đập,bọn họ mới có thể ăn ý như thế. Sau đó là —- _”Cạc——-“ Cố Ngang sửng sốt, Tề Yên Khách cũng sửng sốt Âm thanh phát ra từ tay hai người, chính xác là…Con vịt trong tay bọn họ. …Tại thời điểm hai người hít sâu, đều theo bản năng đè ép hai chú vịt một chút,sau đó buông tay, hai chú lập tức đồng thanh “Cạc—–“ một tiếng. _”…” Hai người liếc nhau, không khỏi bật cười Tề Yên Khách cuối cùng cũng khôi phục bình thường,trong mắt lộ ra ánh sáng chói lọi. Cố Ngang nhìn ý cười trên môi y,lại nhìn nhìn ánh mắt ôn nhu như nước kia,tình cảm trong lòng bỗng nhiên tràn đầy,khiến cậu nhịn không được hôn lên môi y. Nhưng không đợi cậu kịp tới gần, Tề Yên Khách đã đè gáy Cố Ngang lại,nhắm mắt hôn môi. Không tính lần trong mơ…Thì đây là lần đầu tiên. Cảm giác ngọt ngào sôi trào, Cố Ngang nhắm mắt lại,thật tập trung hưởng thụ cái hôn này. Chính là tâm trí nhịn không được bay đi ra, bay tới khí tức vờn quanh nơi chóp mũi,bay tới bàn tay giữ chặt gáy mình,bay tới bờ ngực đang dán vào nhau…Mỗi một dây thần kinh bay đi,đều truyền về cảm giác ngọt ngào vô tận. Cả trái tim như hòa tan trong cảm giác ngọt ngào đó. Nụ hôn thâm tình đơn thuần kia, kéo dài bao lâu,bọn họ cũng không biết. Chính là chờ khi bọn họ tách ra,lẳng lặng nhìn nhau, lập tức cảm nhận được tình cảm trong mắt đối phương. Em yêu anh. Anh yêu em. Suy nghĩ như vậy, một khi sinh ra,toàn bộ dây thần kinh đều bị tác động,cảm quan trên cơ thể bắt đầu trở nên cực kì linh mẫn. Cố Ngang nhịn không được giơ tay lên,động tình mơn trớn gò má y. Tề Yên Khách bắt lấy tay cậu, hai mắt lập lòe quang mang nhìn chằm chằm Cố Ngang _Anh muốn thao em. Cố Ngang cười cười _Em cũng vậy. Tề Yên Khách khẽ nhếch miệng “Vậy…” Hai người nhìn nhau mỉm cười, ăn ý vung tay lên _Bao! Búa! Kéo!