Thần tháp: Di tích Chu Nho
.
Trong phạm vi có thể nhìn thấy được toàn là màu kim loại, thành phố sắt thép được những quả cầu sáng soi tỏ như ban ngày, cảnh tượng quen thuộc này làm Đỗ Trạch mau chóng nhớ lại cái tên của nó — Di tích Chu Nho.
.
Giữa quảng trường hình tròn trước mắt có một đám Chu Nho sắt. Thấy Tu và Đỗ Trạch đến, đám Chu Nho sắt đó đột nhiên “sống” lại. Chúng hào hứng khua chiêng gõ trống, một làn khói hiện lên cùng với dòng chữ “Hoan nghênh tiến vào ‘Gia viên’, đây là vương quốc Chu Nho” hiện trên đỉnh đầu chúng. Một Chu Nho sắt trong số đó lấy ra một vật, tay vươn tới như muốn đưa cho họ. Đó chắc hẳn là một mẩu linh kiện lớn, Đỗ Trạch cảm thấy nó quá đỗi quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu đó.
.
Sau màn chào đón nồng nhiệt, tất cả Chu Nho sắt lại trở về là những bức tượng, chỉ còn làn khói lửa vẫn tỏa sáng lấp lánh trên quảng trường. Những thứ này không phải ma pháp, mà là một màn diễn được thực hiện bởi kỹ thuật công nghệ. Lúc trước, khi Tu bị nhốt trong Cửa Trí Tuệ để học luyện kim, John đã dẫn Đỗ Trạch tham quan quảng trường này — nơi này là “hạt” ngọn nguồn của cây sinh mệnh Kabbalah, đại biểu cho “Vương quốc”, cũng chính là cửa vào nội thành Chu Nho. Khi đó, Đỗ Trạch cũng đã được thưởng thức màn biểu diễn truyền thống của tượng sắt. Chỉ khác ở chỗ là không có chi tiết Chu Nho sắt đưa thứ đó ra trước mặt họ, coi bộ đó là nội dung mà Thần tháp tự động chêm vào.
.
Tuy đã tới được nơi khá quen thuộc, nhưng Đỗ Trạch vẫn không thoải mái, nguyên nhân rất đơn giản, đó là do con dã thú đang ngoặm lấy cậu đằng sau, xinh đẹp nhưng lại mất đi lý tính. Đỗ Trạch cảm nhận được hơi thở nóng rực mà Tu phả vào gáy mình, nó như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ. Tên ngốc không biết nên lo lắng cho đám người Rachel bị bỏ lại, hay là nên lo cho bản thân sắp bị biến thành bữa tối McDonald siêu giá trị. Cơ thể bỗng dưng nằng nặng, Tu đang cắn cổ cậu thì chợt ngẩng đầu lên. Đỗ Trạch nhìn con đường phía trước, nơi đó vang lên những tiếng bước chân “bình bịch”, hai đốm sáng xanh hiện lên nơi cuối đường, một con rối máy cao lớn một sao từ từ bước tới.
.
“Tích —— phát hiện sinh mệnh X2; tiến hành xác nhận chủng tộc, tích —— không phải Chu Nho tộc; tiến hành xác nhận phe cánh, tích —— không thể phân biệt; tiến hành xác nhận tổng hợp…”
.
Không đợi câu nói hoàn tất, nó đã bị Tu phá hủy một cách thô bạo, linh kiện vung vãi dưới đất. Hai bên trái phải con đường cũng loáng thoáng vang lên tiếng bước chân của máy móc. Tu cắn tên ngốc nhà mình vọt thẳng vào giữa đường. Dã thú chạy băng băng trên con đường kim loại, đột ngột nhảy lên một ban công cao ngất rồi cúi người chui vào phòng. Đây chắc hẳn là nơi làm việc dở dang của một Chu Nho, linh kiện lắp ráp và công cụ tán loạn khắp sàn nhà, xung quanh có thể thấy được những tác phẩm hoàn thành lẫn chưa hoàn thành. Trong không khí thoang thoảng mùi dầu máy.
.
Tu quét bay một mảng linh kiện dưới đất, chừa ra một không gian để nằm xuống, im lặng ẩn nấp, chỉ có đôi tai thú là thỉnh thoảng chuyển động. Nơi ngã tư đường, những con rối máy đi ngang qua ban công. Chúng chỉ tuần tra trên đường phố và quảng trường ở di tích Chu Nho chứ không tiến vào nhà. Đợi những cỗ máy đó đi xa, Tu nới lỏng hàm răng nhọn thả Đỗ Trạch ra.
.
Đỗ Trạch ngồi phịch xuống đất, bản năng hoảng sợ ăn sâu vào gen đã khiến cậu phải xoay phắt người lại đối mặt với Tu. Con sư tử xinh đẹp đó kề sát cậu, đôi mắt vàng kim phát ra thứ ánh sáng ma quái trong màn đêm, đồng tử vừa to vừa tròn chỉ phản chiếu hình bóng của Đỗ Trạch, tập trung đến mức như muốn nhốt thanh niên tóc đen đó vào sâu bên trong.
.
Tu nhìn Đỗ Trạch chằm chằm, không chút che dấu dục vọng của mình với Đỗ Trạch, cái loại dục vọng cắn nuốt vô cùng thuần túy, gần như chỉ theo bản năng.
.
Trong một thoáng, Đỗ Trạch như bị chặn đứng hô hấp, cảm giác hoảng loạn và ngạt thở chất đầy lòng, sự sợ hãi bị xem nhẹ cả một chặng đường chưa từng rõ ràng như lúc này —— lúc ở Long đảo, cậu cũng bị Tu đang đánh mất kiềm chế lôi tới một chỗ, sau đó…
.
Tu cúi đầu, bày ra tư thế săn mồi. Ngay giây phút đối phương bổ nhào tới, Đỗ Trạch nhắm nghiền mắt theo phản xạ.
.
Bộ lông mềm mượt lướt qua mặt mang đến cảm giác ngứa ngáy, phải chăng đó là tóc mai? Đỗ Trạch nhanh chóng bác bỏ phỏng đoán của mình, bởi vì cậu không hề bị đè ngã xuống đất, mà rơi vào một cái ôm ấm áp thân thuộc.
.
“Tại sao em lại sợ?”
.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn, hơi thở nóng rực phả vào tai Đỗ Trạch. Đỗ Trạch kinh hoàng ngước mắt lên, chẳng biết Tu quay về hình người từ lúc nào, có thể là vừa mới đây, mái tóc dài đỏ rực như dòng dung nham tuôn ra vắt trên người, thú văn đỏ sậm lượn lờ trên làn da màu lúa mạch. Đỗ Trạch chỉ có thể ngạc nhiên đối mặt với Tu, cặp mắt vàng kim để lộ thú tính man rợ, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.
.
“Ta đã nói rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.”
.
Tu kéo Đỗ Trạch vào lòng, ôm chặt lấy, ngay cả đuôi cũng quấn quanh hông Đỗ Trạch, như một con dã thú đang che chở cho con mình. Đỗ Trạch tựa cằm lên vai Tu, hai người dính chặt vào nhau, cậu còn cảm nhận được biên độ phập phồng nơi ngực đối phương, cũng có thể cảm nhận được cơn dục vọng sắp sửa bạo phát.
.
[Xin lỗi.] Thanh niên tóc vàng trong trí nhớ mỉm cười: [Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.]
.
Vì thế, Tu đã thật sự làm được. Cho dù đã tiến vào cuồng hóa, hắn vẫn rất cẩn thận, nơm nớp lo sợ khắc chế bản thân, để Đỗ Trạch trở thành lý trí của mình.
.
—— Không thể để người đó sợ hãi, không thể để người đó bị thương tổn.
.
Việc này đã sớm khắc vào bản năng, chứ không còn liên quan gì đến lý trí nữa.
.
Khó có thể dùng lời nói để mô tả tâm tình Đỗ Trạch lúc này, có ngạc nhiên, có cảm động, nhiều nhất là cảm giác chua xót chiếm đầy trái tim. Người đó ôm cậu, tựa như một con chó lớn muốn làm nũng nhưng lại sợ chủ nhân chán ghét. Dù có chút không hợp lý, nhưng Đỗ Trạch lại cảm thấy manh chủ rất đáng thương lẫn… đáng yêu? Tên ngốc bỗng nhiên nảy sinh mong muốn vươn tay xoa đầu đối phương.
.
Đầu ngón tay chạm vào một mảng lông mềm mại, khi Đỗ Trạch lấy lại tinh thần, tay cậu đã đặt lên đầu Tu, ngay ở cái tai tròn tròn của con sư tử đó. Khi bị chạm vào, tai Tu bỗng run lên, quơ quơ trông có vẻ rất ngứa ngáy, không biết là đang tránh né ngón tay của Đỗ Trạch hay là đang cọ vào lòng bàn tay cậu. Cuối cùng, nó vẫn rũ xuống một cách phục tùng, dán lên đầu.
.
Từ yết hầu Tu phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ, như một tiếng kêu lôi kéo Đỗ Trạch đang bị chiếc tai thú hấp dẫn. Khi Đỗ Trạch ý thức được hành động vừa rồi của cậu đáng chết ra sao, cậu đã bị Tu đè xuống đất. Thú tộc kia cọ cọ lên người cậu, bắp đùi rắn chắc nóng sôi trượt qua trượt lại.
.
“Chúng ta làm được không?”
.
Tu cầm nơi đã nổi lên phản ứng vì bị cọ của Đỗ Trạch, cặp mắt vàng tỏa sáng, như một con mèo vờn quanh chủ nhân để làm nũng.
.
“Được rồi ~”
.
… Tình huống này rồi mà tiểu sinh còn từ chối được chắc!
.
Nhờ có thị lực cực tốt mà Tu đã thấy được động tác gật đầu nhẹ đến không thể nhẹ hơn của tên ngốc nhà mình. Đôi tai hắn phe phẩy, sau đó hưng phấn vểnh lên. Tu liếm một cái lên khóe môi Đỗ Trạch, như đang nếm thử độ ngon của con mồi trước khi ăn, kết quả rõ ràng là làm hắn vừa lòng vô cùng, vì thế con thú đó bắt đầu hưởng dụng con mồi của mình một cách chậm rãi.
.
“Xoạt ——”
.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Trạch nhìn thấy quần áo mình biến mất triệt để như thế, ngay cả tai nghe cũng khó lòng tránh khỏi. Trong những mảnh vải nhỏ bay tán loạn, Tu nở nụ cười đầy dã tính, cặp răng nanh nhọn lộ ra mang theo một cảm giác như muốn cắn xé con mồi. Hắn cúi người xuống vùi đầu vào hõm vai Đỗ Trạch và hít một hơi thật sâu.
.
Dường như Đỗ Trạch nghe được tiếng gầm hưng phấn phát ra từ dã thú, lông tơ toàn thân dựng lên theo bản năng. Tu bắt đầu liếm mút và hít hà khắp người Đỗ Trạch. Cậu thấy nó rất quái dị, trên bề mặt đầu lưỡi dày mềm mại đó có những tưa lưỡi nhỏ nhiều không đếm xuể, cứ như một chiếc bàn chải quét qua quét lại trên da tạo nên kích thích khác thường. Ngay khi Tu liếm xuống bên dưới, Đỗ Trạch nhịn không được phát ra tiếng từ chối.
.
“Đừng…!”
.
Tu đè Đỗ Trạch lại, liếm phần thân dưới của Đỗ Trạch, cái đuôi linh hoạt mở rộng đôi chân đang có ý khép lại của cậu, phần lông nhọn chà sát bắp đùi cậu. Tiếng rên trầm thấp thoát ra từ nơi sâu nhất trong cổ họng con thú, tựa như đang bị mùi con mồi kích thích thêm hưng phấn. Hắn phả ra hơi thở nóng hổi rồi bất ngờ lật úp Đỗ Trạch lại, cả thân hình to lớn đè lên trên.
.
Tư thế quỳ sấp không thấy được Tu làm Đỗ Trạch mất đi cảm giác an toàn. Đỗ Trạch muốn nhấc người quay đầu nhìn về sau, thế nhưng gáy cậu lại hơi bị siết lại, cơn đau nhè nhẹ nổi lên — Tu đang cắn cổ cậu.
.
“!”
.
Tu nghiêng đầu gặm cắn cổ cậu, hắn dùng lực cũng không lớn, nhưng lại giống như đang ngoặm lấy thịt Đỗ Trạch rồi dùng răng nghiền nát. Đỗ Trạch không thể không yên phận, ngón tay Tu tiến hành khuếch trương phía sau. Ngay lúc này, Đỗ Trạch nhận ra có thứ gì đó rất mềm mại cũng có ý đồ chen vào trong cơ thể cậu.
.
Lúc Đỗ Trạch biết được đó là đuôi Tu thì nó đã tiến vào hơn một nửa. Chóp đuôi sư tử có một chòm lông tơ quét lên vách tường bên trong tạo nên cảm giác như có ai đó đang dùng lưỡi liếm láp, ngứa đến nổi khiến người ta muốn vươn tay vào móc ngoáy. Đỗ Trạch bị đè chặt không thể động đậy, vì thế hậu huyệt chỉ biết co rút lại theo bản năng, muốn làm cho mặt sau mình không còn ngứa ngáy cũng như khó chịu nữa.
.
Hô hấp của Tu càng ngày càng bất ổn, đồng tử hưng phấn gần như dựng thành một đường thẳng tắp, động tác của hắn rất nôn nóng và vội vã, mang đến một loại thú tính mãnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống Đỗ Trạch. Tu dùng sức liếm cổ cậu, gai trên đầu lưỡi quét qua da, khiến cổ và bả vai Đỗ Trạch nhanh chóng đỏ bừng lên.
.
—— Cảm giác như đang bị ăn tươi.
.
Đỗ Trạch nghĩ thế, sau đó thì thật sự bị Tu “ăn” mất.
.
Vì có khả năng hoàn tác, coi như cậu đã làm với Tu nhiều lần. Nhưng cơ thể Đỗ Trạch vẫn còn bài xích thứ hành vi phản sinh lý này rất mãnh liệt như thuở mới đầu. Đỗ Trạch hít vài hơi ngắn ngủi, tuy cơ thể chưa quen, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng biết trong tình huống này phải thả lỏng thân thể như thế nào. Sau khi đau đớn vì xé rách trôi qua, nét mặt Đỗ Trạch càng thêm khó coi, bởi vì cậu cảm nhận được cái thứ đang cố gắng chen vào nơi không còn chút khe hở nào đó, dường như hơi khác với lúc trước…?
.
Tiểu sinh chỉ biết là sinh vật họ mèo có gai! Dù manh chủ là người sư tử, nhưng Thú tộc cũng có gai gì gì đó đi… Tiểu sinh cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn không thể đón nhận được! QAQ
.
Tu ôm hông Đỗ Trạch, thân trên cường tráng bắt đầu đưa đẩy, lực độ ẩn chứa sự rắn rỏi. Mồ hôi trượt xuống theo làn tóc đỏ của Thú tộc, chảy qua những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, cuối cùng nhỏ giọt trên lưng Đỗ Trạch. Đỗ Trạch run người, gai sẽ mang đến đau đớn rất thống khổ cho đối tượng ***, nhưng không biết Tu có ý giấu nó đi không, giống như là mèo giấu móng vuốt của mình trong đệm thịt ấy. Sau nhiều lần ra vào, những vật nổi lên đó không những không gây thương tổn cho cậu, ngược lại còn cọ vào điểm mẫn cảm nhất của cậu vào những lúc không tưởng được.
.
Trong căn phòng quanh quẩn tiếng thở dốc nặng nhọc cùng với tiếng va chạm của thân thể, cả khung cảnh toát lên một sự hoang dã. Tu vuốt ve qua lại bờ hông Đỗ Trạch, cái đuôi thì ma xát nơi đùi cậu. Theo động tác của hắn, cơ thể cậu không tự chủ được mà nổi lên một đợt co giật, nơi đang gắn kết cũng xiết chặt lại.
.
Đỗ Trạch bị Tu bất ngờ gặm lên cổ nên cả người giật nảy lên, nhịn không được bắn ra lượt dịch thể đầu tiên. Bị làm phiền, đôi mắt vàng của con thú nheo lại, đôi tay choàng qua phần thân trên Đỗ Trạch, ra sức đi sâu vào nơi nóng ẩm mềm mại và rót vào trong luồng dịch nóng bỏng.
.
“Ưm…”
.
Tu ôm chầm lấy Đỗ Trạch đã nhũn người ra, hàm răng tăng thêm lực cắn, thoáng gọi ý thức Đỗ Trạch trở về. Đỗ Trạch vừa lấy lại tinh thần sau đợt cao trào thì bỗng phát hiện bộ phận nào đó của con thú đang chôn trong cơ thể cậu lại cương lên.
.
… Nghe đồn là sinh vật họ mèo có thể *** liên tục từ 50 đến 60 lần, phải không nhỉ?
.
Tiểu sinh không làm được đâu! Q口Q
.
Nằm trên lưng Đỗ Trạch, trông Tu giống như một con mèo lớn biếng nhác. Hắn sung sướng phe phẩy chiếc đuôi dài và liếm cắn theo đường cong của lưng cậu. Bộ phận bành trướng đó lại bắt đầu đè nén vách tường, bởi vì đã làm một đợt, nội bích ẩm ướt nhạy cảm không tả được. Dưới sự kích thích, vách thịt ướt sũng co rút bao vây kẻ xâm nhập, bắt đầu nuốt vào từng chút một.
.
Tu nhịn không được gặm cắn gáy Đỗ Trạch, đầu lưỡi nếm được vị mồ hôi mằn mặn, chóp mũi thì ngập tràn mùi hương của cậu. Đỗ Trạch phát ra tiếng nức nở như mèo con, cơ thể cậu bị Tu lay động, cảm giác như đang đút ăn cho một con dã thú không bao giờ thôi đói.
.
Về phần Đỗ Trạch “đút” bao nhiêu lần, trừ đương sự ra, có lẽ chỉ có những con rối máy lảng vảng ở ngã tư đường mới biết được.
.
******
.
Đỗ Trạch ngủ say sưa, cậu đã bị chà đạp rất thảm thiết. Con thú đó mà không hút hết tinh lực của cậu thì sẽ không bỏ qua, liên tục ép buộc cậu phải cùng phóng thích đến khi nào không còn ra được nữa thì thôi. Cho dù chưa tỉnh lại, nhưng vừa nhớ lại cái cảm giác suýt nữa đã tinh tẫn nhân vong ấy, tên ngốc không khỏi run lẩy bẩy. Cậu trở mình, tiếp tục ngủ trên chiếc “đệm” phập phồng ấm áp.
.
Tu vươn tay, khiêu khích Đỗ Trạch đang nằm trên ngực mình. Trọng lượng đi kèm với hơi ấm đè bên trên khiến hắn không nỡ bỏ ra. Tu cúi đầu, khứu giác nhạy bén nhanh chóng bắt giữ được hơi thở chỉ thuộc về Đỗ Trạch, điều này làm cho lòng hắn bức bối khôn cùng.
.
Cái đuôi dài xẹt qua đáp xuống chân Đỗ Trạch, nâng lên một cách lỏng lẻo. Vốn chỉ quấn quít cọ cọ cẳng chân Đỗ Trạch thôi, nhưng rồi càng lúc càng trườn lên trên. Người đang ngủ mơ mơ màng màng là Đỗ Trạch cũng cảm thấy ngứa ngáy. Cậu vươn tay xuống dưới sờ thử, vừa lúc chộp phải chỏm lông đuôi của con thú. Đỗ Trạch vừa mới tỉnh nên vẫn còn hơi mù mờ, thoạt đầu là nhìn cái đuôi trong tay mình, sau đó lại nhìn biểu cảm khó tả nơi Tu, đôi tai thú như bị kích thích đột ngột run lên.
.
Đỗ Trạch tỉnh ngay tức khắc, bởi vì cậu cảm nhận được một vật thể cực nóng đầy tính uy hiếp cọ xát bên hông. Tên ngốc nhìn cặp mắt Tu sáng rực lên vì dục vọng, rồi giãy giụa một cách đáng thương.
.
“Chúng ta… phải leo tháp chứ…”
.
Đôi tai Tu dựng đứng lên, phớt lờ câu nói của cậu: “Làm xong rồi nói.”
.
Hắn trở mình đè Đỗ Trạch dưới thân, chộp lấy bộ phận đã có phản ứng ngay khi rời giường của Đỗ Trạch, nụ cười nơi khóe môi vừa sung sướng lại có chút bỉ ổi.
.
“Không ngờ em lại sờ đuôi của ta…”
.
Sáng sớm hôm đó, Đỗ Trạch đã tự mình trải nghiệm một điều rất sâu sắc cái gì gọi là không được sờ đuôi sư tử… Thân là người địa cầu, mợ nó ai mà biết đuôi là nơi mẫn cảm nhất của Thú tộc chứ!?
.
Khi Đỗ Trạch và Tu lại đặt chân trên đường phố của di tích Chu Nho thì đó đã là ngày thứ ba trong phó bản Chu Nho. Lúc này, thấy bất cứ vật thể có lông nào Đỗ Trạch đều giống như thấy thiên lôi, thậm chí không cần có lông, chỉ cần những con rối máy sáng bóng xuất hiện, Đỗ Trạch đã rơi hết nước mắt.
.
Tu giải quyết tất cả những rối máy có ý đồ tấn công họ, một sao cho tới bốn sao, chỉ cần ngã xuống trước mặt manh chủ, chúng sẽ biến thành linh kiện. Đỗ Trạch nhìn bóng lưng Tu và những con rối máy ngã xuống, đột nhiên nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên họ đụng độ rối máy ở đại lục phản diện. Khi đó, ngay cả rối máy một sao cũng đã tạo nên phiền phức không nhỏ đối với họ, còn giờ, dù là rối máy năm sao trở lên, Tu vẫn dư sức đánh bại. Không biết tự bao giờ, manh chủ đã trở nên mạnh mẽ.
.
Hóa ra, họ đã đi được khá lâu rồi.
.
Tim Đỗ Trạch bất ngờ nảy lên, nhức nhối vô kể. Giống như cậu đang nhìn một đứa bé lớn lên, từ lúc lảo đảo nghiêng ngả cho đến khi sải bước một cách ngạo nghễ. Cậu thấy tự hào và vui mừng, bên cạnh đó cũng có cảm giác như bao người giám hộ khác — khi một đứa trẻ trưởng thành, đó cũng chính là lúc nó rời đi.
.
“Mấy con rối máy đó phiền thật.”
.
Đỗ Trạch bất ngờ bị Tu ôm lấy, cậu vội vàng chống lên bả vai Tu, chợt nghe đối phương hớn hở nói: “Ôm chặt ta, chúng ta đẩy nhanh tốc độ.”
.
“…!”
.
Đỗ Trạch còn chưa kịp đáp lời thì dao động mạnh mẽ đã khiến cả người cậu ập vào lưng Tu. Tu cõng Đỗ Trạch chạy băng băng trên đường như một cái bóng vụt qua, một khi chạm phải rối máy, Tu sẽ lợi dụng địa thế bật người lên, trước khi chúng có thể thu thập thông tin thì mau chóng rời khỏi phạm vi cảnh giác.
.
Trong sự xóc nảy kịch liệt, Đỗ Trạch chỉ nhìn thấy được cái đuôi lúc lắc của Tu, tốc độ Thú tộc thật sự còn kích thích hơn cả tàu siêu tốc. Ngay lúc cậu sắp chết ngất, Tu dừng lại ở một quảng trường. Một khi đã tiến vào quảng trường, những con rối máy trên đường sẽ không truy đuổi nữa. Đỗ Trạch được Tu thả xuống, cậu dùng hết sức lắc đầu để tỉnh táo trở lại, sau đó nhận ra nơi này là quảng trường “Nền tảng”.
.
John đã từng giới thiệu với cậu, ngoại giới miêu tả bảo tàng Chu Nho là những tài liệu chồng chất trong quảng trường “Nền tảng”. Ở kỷ nguyên thứ Tư, Chu Nho tộc mang theo toàn bộ tài liệu về đại lục mà họ thu thập được, phân cấp rồi đặt trong quảng trường “Nền tảng”. Tất cả Chu Nho có thể dựa vào cấp sao để lấy những tài liệu tương ứng, trong đó có cả tài liệu cấp S mà ngoại giới truy tìm. Đỗ Trạch đã từng thấy những tài liệu máy móc trong quảng trường “Nền tảng”, nhưng những máy móc đó hiển nhiên không thể vận chuyển được, bởi vì chúng bị thiếu một linh kiện nào đó. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm chỗ hổng kia, đối chứng với những tài liệu máy móc trong trí nhớ, đột nhiên hiểu ra tất cả.
.
Chết tiệt, đây không phải là linh kiện cỡ lớn mà tượng sắt Chu Nho cầm trong tay vào hai ngày trước ư?
.
Nghĩ lại những gì mà Rachel đã từng nói về phó bản Chu Nho, không cần nói cũng biết dụng ý của Thần tháp.
.
Ấn tượng của Tu lúc đó cũng khá mơ hồ, sau khi Đỗ Trạch nói ra việc này, hắn lập tức mang linh kiện từ quảng trường “Vương quốc” tới. Luôn được Tu che chở, Đỗ Trạch lại vinh hạnh ngồi trên tàu siêu tốc một lần nữa. Lúc cậu choáng váng ngồi ở quảng trường “Nền tảng”, Tu đã vận chuyển linh kiện khuyết thiếu trở về một cách an toàn.
.
Máy móc được kích hoạt, phát ra âm thanh khởi động “rét rét”, cả quảng trường cũng như thức tỉnh, mặt đất hiện lên đường nét hình cung chằng chịt như mạch điện. Đỗ Trạch lấy lại sức bước đến cạnh Tu, phát hiện manh chủ đang nhìn chằm chằm vào tài liệu máy móc như tự hỏi điều gì đó.
.
Thấy Đỗ Trạch đến gần, Tu vươn tay kéo cậu lại, cái đuôi cũng không chịu cô đơn mà trườn lên. Hắn tựa vào Đỗ Trạch, tầm mắt chuyển qua đám rối máy lảng vảng trên đường phố, cuối cùng là nhìn cả di tích Chu Nho.
.
“Ta có cách này.”
.
Dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, Tu cười lên. Vẻ ngoài lạ lẫm, lời thoại quen thuộc, kết hợp thành một cảnh vừa quen vừa lạ.
.
“Thử một lần đi.”
.
Một ngày sau.
.
Một con rối máy hai sao đang lơ đãng không mục đích trên đường bỗng dưng nhìn thấy hai bóng người.
.
“Tích —— phát hiện sinh mệnh X2; tiến hành xác nhận chủng tộc, tích —— phát hiện Chu Nho tộc!” Sắc xanh trong mắt con rối không ngừng nhấp nháy. “Tiến hành xác nhận thân phận, tích —— Tu, chuyên gia cơ giới sáu sao; tích —— số XH33321 xin được phục vụ ngài, hãy ra chỉ thị.”
.
Đỗ Trạch không kiềm lòng mà khen ngợi Thần tháp rất có đạo đức nghề nghiệp, mô phỏng được đến bước này — không, cậu phải nên đoán trước được, Thần tháp sủng ái và thiên vị manh chủ vô điều kiện mà. Hiện giờ, với sự chuyển hoán hình thái Chu Nho của Tu mà nói, cả di tích Chu Nho chính là hậu phương vững chắc! Sau cuộc tự tạo phản của cây sinh mệnh trong phó bản Tinh Linh, manh chủ đã cho họ biết cái gì gọi là không có điêu nhất chỉ có điêu hơn —— tất cả rối máy sáu sao trở xuống đều là em trai của manh chủ đó!
.
Đỗ Trạch nhìn Tu nho nhỏ đang chỉ huy những con rối máy to lớn dọn dẹp tài liệu mà muốn che mặt lại. Tu gần như lấy hết tất cả tài liệu có thể sử dụng được trong quảng trường “Nền tảng”, rối máy xếp thành một hàng dài, như quản gia trung thành theo nữ vương đi mua sắm, cầm tài liệu vui vẻ theo sát Tu. Tuy đã thất lạc đám Rachel, nhưng Đỗ Trạch lại cảm thấy một mình Tu đấu lại cả phó bản cũng không phải việc gì quá khó — dù manh chủ còn mang theo một chiến hữu cặn bã như cậu.
.
Được rối máy giúp đỡ, Đỗ Trạch và Tu nhanh chóng rời khỏi quảng trường “Nền tảng” để tiến tới quảng trường “Vinh quang”. Nơi này cất giữ máy móc chứng nhận cấp sao của Chu Nho tộc —— chỉ cần hoàn thành một tác phẩm, chuyên gia cơ giới thông qua sát hạch sẽ được nâng cấp sao. Tương tự, máy móc này cũng khuyết thiếu một linh kiện quan trọng. Nếu là bao kẻ leo tháp khác, lúc này họ phải lấy linh kiện rơi xuống từ rối máy sáu sao, nhưng đối với một Chu Nho mà nói… còn phải đi tìm linh kiện nữa chắc? Làm luôn một cái không phải là được à.
.
Tu đến bên cỗ máy chứng nhận cấp sao, hắn chỉ quét vài lần rồi bắt tay vào chế tác linh kiện. Trên thực tế, Tu có thể trực tiếp ra lệnh tự hủy cho rối máy sáu sao, nhưng Tu nhất định phải biến thành hình thái Chu Nho để tạo linh kiện cốt là vì chuẩn bị cho BOSS chiến.
.
Rachel nói, cả thành phố này, nơi mà họ đang đứng… chính là một con rối tám sao.
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm con người đang bận bịu chế tạo linh kiện. Bàn tay cầm chiếc tua vít của Chu Nho đó vừa nhỏ vừa yếu ớt, nhưng nó lại có thể lật đổ một con rối tám sao. Động tác chế tạo linh kiện thoăn thoắt trông cũng không quá đà nhỉ.
.
Không lâu sau, Tu đã hoàn thành máy móc chứng nhận cấp sao. Sau khi làm xong tất cả, hắn không sốt ruột rời đi, mà dùng tài liệu làm một thứ đồ nho nhỏ, nâng cấp của mình lên bảy sao.
.
Bảy sao là cấp cao nhất của Chu Nho tộc, có được cấp sao này, Chu Nho không những chỉ huy được những con rối dưới bảy sao, mà còn có thể lấy được tài liệu cao cấp nhất trong quảng trường “Nền tảng”. Đỗ Trạch và Tu cùng quay về quảng trường “Nền tảng” và lấy tài liệu cao cấp. Tu tốn năm ngày để làm ra một con rối bảy sao hình người.
.
“Sau khi gặp lại John.” Tu điều chỉnh rối máy bảy sao, nói: “Ta sẽ đổi một cơ thể mới cho nó.”
.
Đỗ Trạch gật đầu. Trong lần ly biệt bất ngờ ở phó bản Thú tộc, John đang ở trong trạng thái đứt nửa thân, không biết giờ này đám người họ thế nào rồi. Mỗi một trạm gác của Thần tháp chỉ cho một kẻ leo tháp thông qua, thế nên Tu đều phải đi cuối cùng hoặc là đi cùng lúc với họ qua cột sáng. Tình huống khi đó không thể gọi là cùng đi với nhau được, bởi vậy kết quả là Tu mang cậu qua trạm gác, đám người John thì bị nhốt ở phó bản Thú tộc, chỉ có thể chờ đợi kẻ leo tháp khác mang họ đi.
.
Có rối máy bảy sao, sức mạnh của Tu lại tăng thêm một giai. Chứng kiến manh chủ lắp đặt rối máy với các loại trang bị phản nhân loại phản xã hội, độc giả ngốc nghếch nghiêm túc cầu nguyện cho những người khác đừng nên gây chuyện với Tu — thứ manh chủ tạo ra không phải là rối máy, mà hoàn toàn là một kho súng di động!
.
Không biết có phải lời cầu nguyện của tên ngốc đã linh ứng, hay là do nhìn thấy đám rối máy tiền hô hậu ủng đó mà những kẻ leo tháp khác chưa từng ló đầu từ đó tới giờ. Không có chuyện gì xảy ra, tiến độ của Tu và Đỗ Trạch rất thuận lợi, họ nhanh chóng giải quyết quảng trường “Sức mạnh” và tiến tới quảng trường “Thấu hiểu”. Vừa nhìn thấy kiến trúc trông như chồi hoa, đồng tử Tu co rút nhanh, như nhớ ra một vài hồi ức xấu.
.
“Em đừng đến gần.” Bàn tay nhỏ của Tu níu gấp áo Đỗ Trạch, hắn ngưỡng cổ, cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp lạ thường. “Ta sẽ làm linh kiện, sau đó lập tức rời khỏi nơi này.”
.
Đó là một ngữ khí ra lệnh, để lộ sự nôn nóng bất an của người nói. Đỗ Trạch giật mình gật đầu ngay tức thì. Tu đến gần kiến trúc, như lời hứa hẹn, chỉ một giờ sau đã hoàn thành xong kiến trúc đó. Khối kiến trúc được kích hoạt xòe ra như đóa hoa, để lộ một bánh xe rất lớn.
.
Đỗ Trạch nhìn Bánh xe Thời Gian trông như một chiếc đồng hồ, thoạt như trở lại khoảng thời gian đó —— đối với trải nghiệm từng bị Bánh xe Thời Gian nuốt vào, đến giờ, Đỗ Trạch vẫn còn rất ngây thơ: chẳng qua chỉ đá đá vài cái trong Bánh xe Thời Gian, thế mà bên ngoài đã trôi qua tới bốn năm?
.
Tu có vẻ vẫn còn để ý vụ việc đó. Hắn kích hoạt quảng trường “Thấu hiểu” xong rồi lập tức kéo Đỗ Trạch đi. Mãi đến khi tới được quảng trường “Vương miện”, hắn mới thấy an tâm hơn và thả lỏng bàn tay nắm chặt Đỗ Trạch.
.
Mỗi quảng trường đều được Chu Nho tộc sử dụng với tác dụng khác nhau. Quảng trường “Vương miện” là một khu triển lãm tác phẩm, các máy móc đủ thể loại đều được cất ở đây, đón nhận sự đánh giá của người khác. Đỗ Trạch đã bị thu hút chỉ với một cái liếc mắt. Những tác phẩm máy móc được sắp xếp ngay ngắn khiến cậu hoảng hốt và nghĩ tới thế kỷ hai mươi mốt — cậu thấy tủ lạnh, đồng hồ điện tử, máy ảnh, những máy móc này thậm chí còn sử dụng được đến tận bây giờ.
.
Trong lúc Tu chế tác linh kiện, Đỗ Trạch bắt đầu tham quan quảng trường “Vương miện”. Thông qua lời giới thiệu bên cạnh tác phẩm, Đỗ Trạch có thể biết được các loại máy móc đó dùng để làm gì. Thậm chí, cậu còn thấy một bóng đèn sử dụng năng lượng mặt trời, nó được đánh giá khá cao, nhưng Đỗ Trạch lại thấy rất 囧囧—đã có mặt trời thì cần bóng đèn làm gì nữa.
.
Trong số đó có một vài vật rất thú vị, ví như cái mà Đỗ Trạch đang cầm trên tay đây. Đây là máy dò niên đại, có thể tra xét thời gian xuất hiện cụ thể của một sự vật. Đỗ Trạch đùa nghịch một hồi, máy dò đưa ra thời gian chế tạo của một vài tác phẩm. Bởi vì không thể xác nhận thời gian nó đưa ra có đáng tin không, Đỗ Trạch chơi một hồi rồi đâm chán. Khi bỏ máy dò trở về, chốt mở của nó vô tình bị chặn lại, nó quay tới trước, chiếu thẳng về phía Đỗ Trạch.
.
Cả người cũng chiếu được á?
.
Đỗ Trạch tính toán sự chênh lệch thời gian của nơi này với Trái đất, phát hiện cái máy dò này rất chính xác. Bỗng, một ý nghĩ bật lên, nhịp tim Đỗ Trạch bắt đầu tăng vọt. Cậu ngẩng đầu nhìn Tu đang bận bịu chế tạo linh kiện.
.
Tách.
.
Vành tai Chu Nho giật giật, hắn dừng công việc nhìn Đỗ Trạch ở cách đó không xa. Ngay lập tức, hắn thấy thanh niên tóc đen đang ngó chằm chằm một cái máy với nét mặt phức tạp.
.
Tu ném linh kiện xuống rồi đi tới nơi của Đỗ Trạch, bởi vì bước chân hắn ngắn nên hắn buộc phải bước nhanh, thoạt nhìn trông như đang chạy chậm.
.
“Sao vậy?”
.
Đỗ Trạch ngó sang Tu, im lặng một lát rồi nói: “Hôm nay là, sinh nhật anh.”
.
Tên ngốc nhịn không được phải tán thưởng vì sự thông minh của mình, không ngờ cậu lại phát hiện ra một bí mật trọng đại đến thế. Vì manh chủ lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, sợ là ngay cả hắn cũng không biết bản thân sinh ra vào ngày nào? Nhưng phản ứng của Tu lại dội cho Đỗ Trạch một chậu nước lạnh.
.
“Sinh nhật?” Tu ngờ vực lặp lại, sự ngờ vực này khiến Đỗ Trạch rất khó chịu, bởi vì Chu Nho đó như đang nói một chuyện mà mình không hề có chút khái niệm nào, mà cũng không biết vì sao Đỗ Trạch lại có vẻ xúc động như thế.
.
… Manh chủ, anh không thể như vậy được đâu! Anh có biết ngày hôm nay quan trọng đến mức nào không! Chính là sinh nhật của người duy nhất mang dòng máu của tám chủng tộc trên đại lục hỗn độn đó! Cũng là sinh nhật của thần tối cao nữa đó!
.
Đến cả tai Đỗ Trạch cũng đỏ bừng lên. Cậu không có cách nào để biểu đạt sự kích động trong lòng mình nên cứ lắp ba lắp bắp, nói năng lộn xộn.
.
“Rất quan trọng, hôm nay — muốn chúc mừng một chút.”
.
Nghe Đỗ Trạch nói xong, Tu chớp mắt, hắn không cho rằng ngày hôm nay có gì tốt để chúc mừng, nhưng hắn sẽ không bao giờ từ chối Đỗ Trạch.
.
“Muốn làm thế nào?”
.
Đỗ Trạch nghẽn mạch, cậu gần như không có một người bạn nào nên việc tổ chức sinh nhật cho một người nào đó là rất khó khăn. Tuy nhiên, theo các bước của một bữa tiệc sinh nhật, không phải là ăn bánh gato, thổi nến rồi ước à. Nhưng vì điều kiện có hạn, đành phải tỉnh lược phần bánh gato đi…?
.
Tên ngốc đề nghị: “Ước? Bất cứ nguyện vọng nào của anh hôm nay, đều có thể được thực hiện.”
.
“Ai thực hiện?” Tu khẽ nhếch môi, trông như đang trào phúng. “Thần ư?”
.
“Tôi sẽ thực hiện!”
.
Đỗ Trạch xúc động hô lên, nụ cười như châm chọc thế giới cũng như cười nhạo chính mình đó làm cậu đau đớn — người đó như cười nói rằng: quá khứ đã nếm trải vô số lần, không có vị thần nào thực hiện nguyện vọng của ta, thế nên ta sẽ không bao giờ ước.
.
Thế nên, dù biết mình không biết tự lượng sức, Đỗ Trạch vẫn nỗ lực trong đôi mắt sững sờ của Tu: “Anh muốn gì, tôi đều sẽ thoả mãn nó, hết mức có thể.”
.
Tu giơ tay lên. Hắn muốn sờ cổ Đỗ Trạch, nhưng chỉ có thể kéo được phần cổ áo của cậu. Sau đó, hắn kiễng chân cắn mạnh lên chóp mũi Đỗ Trạch.
.
“… Cái gì cũng được ư?”
.
Rõ ràng âm thanh mềm mại non nớt của Tu nghe rất vui tai, vậy mà Đỗ Trạch lại rối rắm bụm cái mũi bị cắn lùi về sau. Quả thật cậu rất muốn thoả mãn tất cả nguyện vọng của manh chủ, thế nhưng đối với chuyện sắp xảy ra, cậu lại có một dự cảm không tốt lành gì. Tên ngốc trái lo phải nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ ra việc manh chủ sẽ “tàn phá” mình.
.
… Cùng lắm là bị manh chủ như vậy như vậy, nằm một ngày xong tiểu sinh sẽ lại là hảo hán!
.
Đỗ Trạch phớt lờ giác quan thứ sáu đang báo động liên tục trong đầu, kiên định gật (tìm) đầu (chết) với manh chủ nhà mình.
.
Dưới ánh mắt đăm đăm của Đỗ Trạch, Tu nhìn về phía con đường trong quảng trường “Vương miện” —— nơi đó thông với quảng trường “Trí tuệ”. Trước khi Đỗ Trạch kịp nhận ra, Tu thu mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
.
“Ta muốn xem quyển sách của em.”
.
Tu nói, trên khuôn mặt nho nhỏ xuất hiện hai lúm đồng tiền rất đáng yêu.
.
“Lần trước chỉ mới xem được tám trang, ta rất muốn xem hết nó.”
.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
8 chương
23 chương
6 chương
66 chương
50 chương
37 chương