Thần tháp: Mê động của rồng
.
Nghe câu hỏi của Đỗ Trạch xong, Sos trố mắt, bản chất của thế giới?
.
Sos lập tức nghĩ đến nguyên tố, chúng là cơ sở tạo thành thế giới này. Nhưng Sos vẫn cảm thấy nó không đơn giản là vậy, đáp án của hắn không phải là bản chất, mà là cấu tạo của thế giới này.
.
Bản chất tức là chỉ hình thái vốn có của sự vật, thuộc tính căn bản có sẵn bên trong.
.
Sos nhìn Đỗ Trạch mang vẻ đạm mạc đối diện, người đó có thể đưa câu hỏi này, có nghĩa quy tắc đã thừa nhận tính chân lý của nó. Trái tim của chủ thần Nhân tộc đập loạn nhịp, từ lời của người đó mà suy đoán, y biết rõ về thế giới này. Chẳng lẽ còn cái gì mà hắn hoàn toàn không biết ư?
.
Cả cung điện trí tuệ rơi vào tĩnh lặng, Đỗ Trạch không cần quay đầu lại cũng biết những ánh mắt khác thường đều tập trung trên người cậu. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm Sos đang trầm tư, hoàn toàn không lo lắng việc BOSS Nhân tộc có thể trả lời được câu hỏi này hay không, cậu chỉ làm bừa mà thôi. Ở đây, chỉ có cậu mới biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết mang tên《Hỗn huyết》. Điểm mấu chốt là, dù Sos có biết đáp án, xét tình trạng những lúc cậu định nói ra sự thật đều bị cấm ngôn, Sos cũng không thể nói ra đáp án.
.
Không biết, không thể nói, đây là sự thật bị giấu bên lề thế giới.
.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, Sos hít nhẹ một hơi.
.
“Ta chỉ nghĩ được đáp án ‘nguyên tố’ thôi, nhưng ta biết nó không chính xác.”
.
Sos vừa dứt lời, quả cầu thủy tinh trên đỉnh mộc trượng bên cạnh hắn bỗng dưng nổ tung. Một luồng sáng trắng hắt xuống mặt đất, sau đó hóa thành một cột sáng trắng không điểm cuối — đó là lối ra.
.
“Quả nhiên đã sai…” Sos biểu đạt sự chúc mừng với đoàn người Đỗ Trạch: “Chúc mừng các ngươi đã vượt qua được cung điện trí tuệ.”
.
Enoch làm một cử chỉ ngạc nhiên, Verl vui mừng kéo Elise lại nhảy nhót. Đỗ Trạch thấy Ariel đang vui vẻ khoa tay múa chân nói “Rất lợi hại” với mình, độc giả ngốc ngếch đã chơi xấu để qua cửa bỗng hổ thẹn vô cùng. Lúc này, Tu đến bên Đỗ Trạch, nắm tay cậu thật chặt. Đỗ Trạch quay đầu và thấy được nụ cười rất mực dịu dàng của Tu, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác thật ra Tu không vui vẻ gì.
.
Vì sao lại không vui chứ? Rõ ràng cậu đã giúp đỡ được một chút mà.
.
Không đợi Đỗ Trạch mở miệng, Tu đã hạ mắt xuống. Có lẽ là vì đã qua được cửa này, tinh thần Tu lơi lỏng hơn, cứ thế rơi vào hôn mê. Vì quả cầu thủy tinh đã vỡ tung, không có thủy tinh chiếu xạ, bóng tối từ bốn phương tám hướng từ từ xâm chiếm căn phòng đang lơ lửng giữa hư không, hiển nhiên là thần tháp lại bắt đầu đuổi người. More cõng Tu lên, trước khi đoàn người bước vào cột sáng trắng để rời khỏi cung điện trí tuệ, Sos đột nhiên lên tiếng.
.
“Nếu có thể nói, ngươi có thể cho ta biết đáp án là gì không?”
.
Đỗ Trạch im lặng, không phải là cậu không muốn nói, mà vốn đã không nói được. Sos tưởng Đỗ Trạch không muốn làm việc không công, hắn lại tiếp tục đề nghị: “Thứ ta có thể cho ngươi chỉ là thông tin, nếu ngươi đồng ý nói với ta, ta có thể cung cấp một thông tin để trao đổi.”
.
Đỗ Trạch dao động, quả thật cậu có một chuyện rất muốn hỏi — về Thần Sáng Thế. Hiện tại, tất cả sinh linh chỉ biết được một ít truyền thuyết về Thần Sáng Thế, nhưng còn thần minh, thậm chí là chủ thần thì sao? Mỗi một trung thần tối cao của các chủng tộc đều sống hơn ngàn vạn năm, thể nào họ cũng biết nhiều hơn sinh linh bình thường một chút nhỉ?
.
Huống chi, trước mắt cậu lại là chủ thần Nhân tộc sở hữu cung điện trí tuệ, vì tương lai của manh chủ, dù biết không thể trả lời cho Sos, Đỗ Trạch vẫn không muốn từ bỏ cơ hội này.
.
“Ngài đã gặp Thần Sáng Thế chưa? Tôi muốn biết, chuyện về người.”
.
Sos nghe xong thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời: “Không. Lúc ta thành thần, Thần Sáng Thế chỉ còn là một truyền thuyết.”
.
Trước khi Đỗ Trạch thất vọng, Sos nói tiếp: “Tuy nhiên, ta đã từng có hứng thú về mặt này, cho nên đã tìm được một ít tư liệu.”
.
“Trước khi kỷ nguyên thứ nhất được cho là điểm bắt đầu, Thần Sáng Thế sáng tạo ra vạn vật, chúng sinh có cuộc sống ngang hàng với nhau. Nhưng qua một khoảng thời gian, Thần Sáng Thế biến mất — Trong truyền thuyết, Thần Sáng Thế rơi vào một giấc ngủ say, nhưng ta thấy dùng từ mất tích để hình dung là thích hợp nhất.”
.
Văn án mở đầu《Hỗn huyết》cũng có xuất hiện, Nhất Diệp Tri Khâu đã viết Thần Sáng Thế “giao dịch” với tám chủng tộc. Đỗ Trạch cứ tưởng đó là một lời gửi gắm trừu tượng, thuyết minh ưu nhược điểm của mỗi chủng tộc, giờ cậu đã có một phỏng đoán — có lẽ đó là một sự kiện chân chính?
.
“Sau khi Thần Sáng Thế biến mất, không bao lâu thì nổ ra chiến tranh Thiên Ma, bắt đầu kỷ nguyên thứ nhất. Thuở đầu vẫn chưa có thần linh, tất cả sinh linh ở kỷ nguyên thứ nhất đã qua đời, người duy nhất có khả năng đã gặp qua Thần Sáng Thế, chỉ có thể là thần của kỷ nguyên đó.” Mắt Sos hiện lên một tia phức tạp. “Nói ví dụ như thần Quang Minh, hoặc là… Ma thần Baal.”
.
Thần Quang Minh và Baal?! Máu Đỗ Trạch nghẹn lại nơi cổ họng, một bên là kẻ địch không đội trời chung và chắc chắn sẽ không nói chuyện lành mạnh với họ, một bên là kẻ đã bị họ đánh bại!
.
“Ta chỉ có thể cung cấp nhiêu đó thôi.” Sos nhìn Đỗ Trạch: “Đáp án của ngươi?”
.
Được nhiều thông tin hữu ích như thế, tên ngốc không hề ngại ngùng cướp đi. Dù biết sẽ bị cấm ngôn, nhưng cậu vẫn thử nói với Sos: “——” Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
.
… Gạch men quân vẫn uy lực là thế.
.
Tuy Đỗ Trạch chưa thốt ra lời nào, Sos lại như nhận ra điều gì đó nên khuôn mặt đầy sự kinh ngạc.
.
“Xem ra ta không thể biết được đáp án rồi.”
.
Ơ?
.
Đỗ Trạch vốn muốn hỏi Sos đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sos nói xong thì không còn để ý đến cậu nữa, chỉ mở quyển sách trên tay và đọc rất nghiêm túc. Đỗ Trạch không còn cách nào, đành phải tiến vào cột sáng với những người khác.
.
Bóng tối nuốt sống chủ thần Nhân tộc, cột sáng truyền tống đoàn người Đỗ Trạch đi. Sau khi trở lại đại sảnh tròn, Enoch thoạt đầu khá sửng sốt, rồi bắt đầu hoan hô: “Tặc gia ta đã trở lại!”
.
Đỗ Trạch liếc mắt thì thấy tượng đá Nhân tộc đã xuất hiện. More vừa thả Tu xuống, Antonio lập tức cầm bầu rượu bước tới. Đầu tiên, lão liếc qua Tu còn đang hôn mê, sau đó nói với Đỗ Trạch: “Cảm ơn các ngươi đã mang lão già đây đi một đoạn, ức. Ta và cái đám chết tiệt này, chúng ta, ức, xin cáo từ.”
.
Lời từ biệt của Antonio quá đột ngột, không chỉ Đỗ Trạch ngây người, cả tiểu đội đánh thuê cũng rất kinh ngạc. Mier không thể tin mà thốt lên: “Ông nội?”
.
“Bé Mier, đây không phải nơi tốt lành gì cho cam, xương cốt ông nội không chịu được đâu.” Antonio vuốt đầu Mier, than thở: “Nếu không phải vì tìm cái đám các ngươi, lão già đây cũng không mắc mớ gì phải đến chỗ này.”
.
Enoch gãi gãi đầu, Mier còn muốn nói gì đó, nhưng Antonio lại dời tầm mắt đi, không biết là nói với tiểu đội đánh thuê, hay là với đoàn người Đỗ Trạch: “Chúng ta không phải người chung đường.”
.
Đỗ Trạch biết hàm ý của Antonio, lão không tin Tu, Tu cũng không tin lão, họ chỉ hợp tác vì lợi ích trong thời gian ngắn mà thôi, không thể kéo dài đến cuối được.
.
Antonio lôi kéo Mier không cam lòng rời khỏi thần tháp, Bart nghiễm nhiên cũng đuổi theo hai người đó, duy chỉ có Enoch là không rời đi. Cái kẻ lỗ mãng này không hề để ý đến thân phận của Tu, cứ như thế ở lại một cách tùy ý.
.
“Là anh em, nhất định phải hỗ trợ nhau.” Tên đạo tặc đó nói.
.
Tu ngủ một ngày thì tỉnh lại, với việc Antonio rời đi, hắn không ý kiến gì, cũng ngầm đồng ý cho Enoch gia nhập. Bởi vì phó bản Nhân tộc vượt qua khá thoải mái, mọi người bấy giờ đang chuẩn bị tiến tới tầng tiếp theo của thần tháp.
.
Cánh cửa ánh sáng truyền tống họ đến một chỗ mới. Lần này Đỗ Trạch vừa mở mắt ra đã phải nhắm chặt lại, bởi vì đống vàng bạc châu báu đối diện thật sự làm mù mắt chó cậu rồi. Tuy chỉ nhìn thoáng qua, Đỗ Trạch vẫn biết đại khái, đống châu báu đó nằm trong một hang đá khổng lồ — cảm giác này giống hệt như trong sào huyệt của Hắc Long lúc còn ở trên Long đảo.
.
Enoch hưng phấn huýt sáo một cái, bắt đầu xoay quanh đống vàng đó. Ánh mặt trời từ phía trên hang đá chiếu xuống soi rõ đống báu vật, chói mắt đến nỗi làm người ta không thể nhìn thẳng được. Thần tháp sẽ không vô duyên vô cớ đặt châu báu ở đây, nhưng cụ thể muốn họ làm thế nào thì vẫn chưa rõ.
.
[Đây là sào huyệt của ngươi.]
.
Đỗ Trạch ấn huyệt Thái Dương của mình, tất cả mọi người đều nghe được thông tin từ quy tắc khắc trong đầu, chỉ một câu ngắn ngủn, không lời giải thích. Nhưng vào lúc này, phía bên trên chợt vang lên tiếng xì xì. Ánh sáng nơi cửa động bị chắn lại, đó là vì có một con Troglodyte đang thò người vào nhìn xuống. Con Troglodyte có lớp da vàng lục thăm dò một lát, sau đó nhảy xuống đáp lên núi vàng. Nó không tấn công đoàn người Đỗ Trạch, mà chỉ chộp kim tệ với bảo thạch vào bao tải đeo bên hông.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, More gần như không thể chịu đựng được nữa mà hừ mạnh một tiếng, thân hình chớp nhoáng, ngay khi tiếp cận con Troglodyte đó thì biến thành hình rồng, vẫy cái đuôi cứng rắn ra. Troglodyte bị hất bay đập vào thạch bích, nháy mắt tử vong. Thi thể của nó rơi xuống đất, chốc lát sau lại hóa thành một sợi dây rồi biến mất.
Lại có mấy Troglodyte bò vào cửa động, Hắc Long ngẩng cổ lên, một ngọn lửa được phun ra làm tất cả hóa thành tro bụi. Đỗ Trạch nhìn Hắc Long nấn ná trên đống châu báu, vào giờ khắc này mới thấu hiểu hàm ý mà thần tháp muốn biểu đạt.
—— Hoan nghênh tiến vào phó bản Long tộc, đây là sào huyệt của ngươi, hãy bảo vệ châu báu của ngươi cho thật tốt.
Sau khi tiêu diệt hết Troglodyte bò vào, More mang mọi người bay ra khỏi cửa động. Ra hang đá, Đỗ Trạch thấy khe sâu bên ngoài vừa quen cũng vừa lạ, phỏng đoán trong lòng nay đã chắc chắn phần nào. Lúc này, Troglodyte từ bốn phía không ngừng tụ tập về phía họ, tuy giờ chỉ có bảy tám con đơn lẻ, nhưng dựa theo bản tính của thần tháp, càng về sau độ khó sẽ tăng lên gấp đôi. Đỗ Trạch nghĩ đến lúc cuối mình sẽ thấy được ngọn núi tràn đầy Troglodyte, chẳng khác gì tiết tấu quái vật công thành cả.
.
“Nơi này giống như mê động của rồng ấy.” More lên tiếng: “Trước khi dịch chuyển mê động đến đáy biển và biến thành Long đảo, Long tộc đã sinh hoạt ở đây.”
.
“Long tộc…” Tu suy nghĩ gì đó rồi nói với More: “Xem ra, chúng ta sẽ hội ngộ chủ thần Long tộc vào phút cuối. Ngươi có hiểu biết gì về hắn không?”
.
“Chủ thần Long tộc là Io đại nhân, hắn được xưng là Long thần chín mặt, có thể xuất hiện với bất cứ hình dạng nào của Long tộc.”
.
Nói cách khác, kể cả Sắc Long, Kim Long hay là Bảo Thạch Long, thứ đó cũng có thể hóa thành? Thật là bừa bãi! Tên ngốc theo bản năng xem nhẹ máy móc nào đó bên cạnh mình mới chân chính là bừa bãi, chuyên chú tháo chốt tận ba mươi năm.
.
Tu lại trầm tư một hồi, hắn nhìn lướt qua xung quanh, sau đó chia mọi người thành hai nhóm: một nhóm ở lại thủ sào huyệt, một nhóm tìm thông tin quanh đây — hiện nay, áp lực họ gặp phải không đến nổi lớn nên có thể nhân cơ hội thăm dò một ít thông tin.
.
Đỗ Trạch được Tu mang theo cưỡi trên Hắc Long, những kẻ khác mỗi người một ngả. Hắc Long chở Đỗ Trạch và Tu bay dọc theo vách đá, hỏa phượng hoàng theo sát một bên, lông đuôi dài xẹt ngang bầu trời tạo nên một đường cong mỹ miều. Đỗ Trạch nhìn xuống bên dưới, có thể thấy nơi đáy cốc là một con sông gấp khúc.
.
“Ta nghe từ Rachel, em đang tìm Thần Sáng Thế?”
.
Bên tai chợt truyền tới hơi thở ấm áp của Tu, Đỗ Trạch né tránh theo phản xạ, nhưng lại bị Tu ôm chặt hơn.
.
“Không chỉ vì tò mò, hửm?”
.
Đỗ Trạch biết Tu đang chờ câu giải thích từ cậu, nhưng không cách nào nói ra sự thật. Ngoại trừ cách duy trì im lặng thì cậu cũng chỉ có thể nói dối cho qua chuyện, sau đó cố tình giả vờ mình không tự nguyện làm việc đó.
.
Tiếng gió lướt qua giống như tiếng người nọ đang thở dài, Tu nhẹ nhàng tựa cằm lên vai cậu, một ánh vàng lóe lên trong mắt hắn.
.
“Em muốn tìm hắn, ta sẽ giúp em.” Tu nói. Cuối cùng, hắn vẫn không hỏi gì, chỉ chọn cách tin tưởng Đỗ Trạch.
.
“… Nếu, có thể, tôi sẽ nói hết tất cả cho anh.”
.
Đây là hứa hẹn duy nhất mà Đỗ Trạch có thể làm được.
.
“Ừ.”
.
Nghe Tu đáp lời, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy cổ họng mình thít lại. Không biết bắt đầu từ khi nào, dù cho yêu cầu của cậu có vô lý đến đâu, người phía sau cậu chỉ biết sủng nịch mà nói “Ừ” với cậu.
.
Người này mang hết tất cả dịu dàng đến cho cậu.
.
Hắc Long bay ra khỏi khe sâu, khung cảnh trong sáng hiện ra ngay trước mắt. Cuối con sông là một hồ nước xanh biếc được bao bọc bởi rừng cây xanh um tươi tốt, tựa như một miếng ngọc xinh đẹp. Tu đột ngột đè cổ Hắc Long, bảo More dừng lại nơi gò đá trên vách núi, ánh mắt hắn tập trung vào một chỗ, Đỗ Trạch ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
.
“Ta thấy một kẻ địch.” Tu thu mắt lại, mỉm cười: “Chờ ta một chút, ta sẽ giải quyết hắn.”
.
Đỗ Trạch chưa kịp đáp lại, Tu đã nhảy thẳng xuống khỏi vách đá, sử dụng ma pháp hệ phong đáp vào rừng cây, thoáng chốc không còn bóng dáng. Từ trên cao, Đỗ Trạch nhìn qua nhìn lại, thị lực của cậu không cho phép cậu thấy được Tu và kẻ địch đã nói đó, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với hỏa phượng hoàng.
.
Tu đi xuyên qua rừng cây, căn cứ theo vị trí đã trông thấy, lẳng lặng bước tới bờ hồ. Hắn đẩy nhánh cây ra, thấy được một thiếu nữ đang đứng bên hồ.
.
Gió thổi nhẹ qua, mái tóc vàng cuộn sóng cùng với y phục lụa mỏng trắng tinh trên người thiếu nữ nhẹ nhàng bay bay. Nhận thấy Tu đến, nàng quay đầu lại để lộ một gương mặt xinh đẹp tinh xảo.
.
Đó là thánh nữ Vivian.
.
******
.
******
.
Đây là… ?
.
Tu bị nguyên tố Quang Minh thuần khiết hấp dẫn, tiến tới bên bờ hồ. Hắn đẩy nhánh cây ra và thấy một bóng người mảnh khảnh đắm mình trong hồ nước. Xác nhận đó là một thiếu nữ đang xoay người tìm kiếm thứ gì đó trong nước. Nguyên tố Quang Minh dày đặc bám vào người thiếu nữ, phủ kín cơ thể nàng bằng một lớp huỳnh quang — cho dù chỉ thấy được bóng dáng, nó cũng hoàn hảo đến nỗi làm người ta không dám khinh thường.
.
Dường như nghe được tiếng bước chân của Tu, thiếu nữ đứng thẳng người dậy, nàng vuốt mái tóc bồng bềnh của mình, quay đầu.
.
Trong giây phút đó, Tu đã ngỡ mình gặp được tiên nữ.
.
—— Trích《Hỗn huyết》
.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
8 chương
23 chương
6 chương
66 chương
50 chương
37 chương