Nhân vật chính: Ta sẽ giết chết quá khứ của mình
.
Thần thú giáng xuống cầm theo một thanh trường kiếm nhiễm máu, y chính là quân thần của Thú tộc, cơ thể khôi ngô vừa uy nghiêm vừa tôn quý, mỗi một khối cơ bắp đều dồi dào năng lượng, tựa như chỉ cần y tùy ý động một chút, cả bộ lạc này sẽ tan thành tro bụi.
.
Thú tộc nhìn lên quân thần của họ bằng ánh mắt nóng bỏng, nhìn quân thần giơ cao trường kiếm trong tay, tiếng gầm rú vang vọng: “Vì Thú tộc! Vì chủ thần!”
.
“Vì Thú tộc! Vì chủ thần!”
.
Cảm xúc của Thú tộc được nhen nhóm, họ tru lên, phát tiết hết tất cả tình cảm mãnh liệt trong người. Những đốm sáng đỏ tràn ra từ thanh kiếm tập địch của quân thần, rơi vào bộ lạc, đó là chúc phúc từ quân thần. Tu nhìn thần thú trên không, trong con ngươi hiện lên ánh xanh u tối, sâu hun hút, như có thể cắn nuốt hết mọi thứ. Quân thần cảm nhận được sự uy hiếp, y nhìn về phía Tây, mắt sáng như đuốc.
.
Bầu trời phía Tây chợt vang đến một tiếng hừ lạnh, một nam nhân tóc đen mặc áo giáp thẫm màu hiện ra. Người hắn tản ra uy thế khủng bố, tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh sôi trào đè nén bên trong cơ thể đó. Khi thấy người đó, quân thần kinh ngạc la lên: “Chiến thần!”
.
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi, quân thần.” Chiến thần của Nhân tộc khoanh tay trước ngực lơ lửng giữa không trung. “Tìm kiếm bọn thần man tộc các ngươi thật hao phí thời giờ của ta.” Chiến thần nhìn chằm chằm quân thần, cười lạnh. “Ngươi là tên cuối cùng.”
.
Nghe vậy quân thần nhe nanh, phát ra tiếng rống giận với chiến thần: “Ngươi đã làm gì các thần thú kia?!”
.
“Ngươi sẽ được cùng họ đi gặp chủ thần của các ngươi ngay thôi.” Chiến thần khinh khỉnh cười nhạo: “Đắc tội thần Quang Minh, các ngươi cho là còn đường sống sao?”
.
Đằng sau chiến thần, một lượng lớn binh sĩ Nhân tộc hùng dũng tiến ra từ màn đêm, trong đó có lẫn một vài kỵ sĩ và tư tế của thần điện Quang Minh. Đỗ Trạch đứng trong Thú tộc sửng sốt, cậu thấy được Eric. Lúc này, thánh tử đứng trước đoàn kỵ sĩ Quang Minh, chỉ huy Nhân tộc hình thành thế trận giằng co với Thú tộc. Tu im lặng nắm chặt tay Đỗ Trạch, trầm mặc nhìn chăm chú vào Eric.
.
Quân thần nhìn quét qua một vòng, cười khinh miệt: “Thì ra là tay sai của thần Quang Minh!”
.
Sắc mặt chiến thần tức khắc xanh mét, hắn rút vũ khí chiến ưng của mình ra, chĩa hướng quân thần và Thú tộc. “Một tên man tộc cũng không được bỏ sót!”
.
“Thời khắc giết chóc đã đến!” Đối mặt với Nhân tộc đang ào tới, quân thần quát to, giơ trường kiếm lên dẫn đầu lao về phía chiến thần. “Vì vinh quang của Thú tộc, khiến kẻ địch của chúng ta nợ máu trả bằng máu!”
.
“Nợ máu trả bằng máu! Nợ máu trả bằng máu!”
.
Thú tộc gào thét đáp lại và ập vào Nhân tộc thành một đống hỗn loạn. Tư tế thần điện tụng ma pháp Quang Minh chúc phúc cho các binh sĩ. Trình độ binh sĩ Nhân tộc tuy không bằng Thú tộc, nhưng họ có trang bị hoàn hảo, nếu đem ra so sánh, Thú tộc với vũ khí thô sơ và bộ trang phục da thú trông rất đáng thương. Trên giàn tế, Nina bắt đầu cất khúc hành ca, những người khác cũng tham gia vào. Tiếng ca hữu lực đó mang theo một mùi sát phạt, như một vị tướng chỉ huy thiên quân vạn mã xung phong giết địch.
.
Thú tộc không có ma pháp, nhưng họ có hành khúc, những hành khúc đó có thể làm tiềm năng của Thú tộc trỗi dậy, làm họ tiến vào hình thái cuồng chiến. Trong hình thái này, Thú tộc không biết mệt mỏi và đau đớn, bất kể là sức mạnh hay tốc độ đều đạt đến mức cao nhất, thậm chí một vài Thú tộc còn có thể thú hóa, trở thành cỗ máy giết chóc trên chiến trường. Dưới sự kích thích của hành khúc, đã có Thú tộc tiến vào trạng thái cuồng hóa, Sal là một trong số đó, khuôn mặt hắn nổi lên thú văn, thân thể to ra gấp đôi, hai chân đã hoàn toàn thú hóa. Sal co người, chân đạp xuống đất lấy đà lao tới đám binh sĩ Nhân tộc. Binh sĩ bình thường khó lòng ngăn cản bước tiến dũng mãnh của Sal nên bị Sal hắt văng khỏi đường chạy.
.
Chiến sĩ Thú tộc tru lên, họ theo sau tù trưởng phá vỡ chiến tuyến của Nhân tộc. Nhưng, các Thú tộc lập tức ngừng lại, trong ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc kinh hỉ của mọi người, Kim Long giáng xuống từ trên trời, lưng cõng Eric.
.
“Kỵ… Kỵ sĩ rồng!?”
.
Không biết Thú tộc nào đã phát ra tiếng kêu sợ hãi, một kỵ sĩ rồng hoàn toàn có thể thay đổi thế cục của trận chiến, hơn nữa ở phương diện tấn công, kỵ sĩ rồng thuận lợi về mọi thứ. Nỗi tuyệt vọng lan tràn khắp Thú tộc, mà sĩ khí của Nhân tộc thì lại tăng vùn vụt.
.
“Thánh tử đại nhân!”
.
Chiến thần dùng chiến ưng đỡ một nhát kiếm của quân thần, họ giằng co trên không. Khi thấy Eric triệu hồi Kim Long, chiến thần cười thỏa mãn, hắn còn chưa kịp trào phúng quân thần thì bỗng một Hắc Long xuất hiện, hung hãn đánh bay Kim Long.
.
Tiếng hoan hô của Nhân tộc im bặt, cùng các Thú tộc ngơ ngác nhìn lên trên. Chiến thần tập trung nhìn lại, phát hiện trên lưng Hắc Long đó có một Nhân tộc tóc vàng mắt xanh, hắn vừa không hiểu vừa phẫn nộ chất vấn kỵ sĩ Hắc Long: “Ngươi đang làm cái gì thế?!”
.
Thấy kỵ sĩ Hắc Long phớt lờ câu hỏi của mình, chiến thần chợt có xúc động muốn dạy dỗ tên kỵ sĩ rồng không biết tốt xấu kia. Thế nhưng, hắn chưa kịp làm gì đã bị quân thần cản lại.
.
“Cuộc chiến của chúng ta còn chưa kết thúc.” Quân thần nói.
.
Chiến thần hừ lạnh: “Cho dù không có kỵ sĩ rồng, ta cũng sẽ khiến lũ man tộc các ngươi diệt vong!”
.
Sal nhìn Hắc Long, hắn chưa bao giờ thấy biết ơn những người bạn mà Nina mang về như lúc này. Vị chiến sĩ Thú tộc cường tráng này hít một hơi, gầm rú: “Giết!”
.
“Giết ——! ! !”
.
Tiếng giết rung trời lở đất, Tu không quan tâm đến trận hỗn chiến bên dưới và bên trên, hắn đã mang Đỗ Trạch tới một nơi an toàn và giờ chính là lúc giải quyết thù riêng. Tu nhìn Eric đang cưỡi Kim Long bay trở về, từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã khát khao được giết chết kẻ này, rất rất muốn.
.
Đỗ Trạch và Ariel ở cùng chỗ, John chịu trách nhiệm bảo vệ họ, thỉnh thoảng giải quyết những Nhân tộc hoặc Thú tộc có mưu đồ gây phiền toái với họ. Đỗ Trạch đứng dưới nhìn lên, Tu và Eric đang giằng co trên không. Họ đều là kỵ sĩ rồng, cùng có một vẻ ngoài anh tuấn với mái tóc vàng sáng chói, từ xa nhìn vào trông như hình ảnh phản chiếu qua gương, một sự khác biệt tinh tế nhưng cũng giống đến mức đáng sợ.
.
Hai người này, đã định là túc địch của nhau.
.
Eric nhìn kỵ sĩ rồng xa lạ trước mắt, cho dù đối phương không hề che dấu địch ý của mình, y vẫn muốn trao đổi với kỵ sĩ Hắc Long nọ.
.
“Tại sao ngươi lại giúp đỡ Thú tộc?”
.
Tu không trả lời Eric, mà dùng một câu tương tự hỏi lại y: “Tại sao ngươi lại tấn công Thú tộc?”
.
“Đây là chỉ thị của thần.” Eric nói: “Bọn Thú tộc đã tạo ra tổn thất nghiêm trọng với đế quốc Nguyệt Hoa. Ngươi đã quên cuộc chiến ở thành thép rồi ư? Cả người lẫn thành đều bị Thú tộc tàn sát. Cho dù thần không ra chỉ thị, ta cũng sẽ đánh đuổi họ.”
.
“Đánh đuổi?” Tu quét mắt xuống dưới, nụ cười càng thêm phần khó dò. “Ngươi chắc đây không phải là thảm sát chứ?”
.
Eric lặng đi, y nhìn phụ nữ và trẻ em đang được Thú tộc bảo vệ, nét mặt đau đớn. Thánh tử hít một hơi thật sâu, như đã quyết định điều gì đó: “Chỉ cần họ thề vĩnh viễn không bước vào lãnh thổ của Nhân tộc, ta sẽ cầu xin thần minh tha cho Thú tộc.”
.
“A…”
.
Tiếng cười khẽ của Tu lượn lờ trong màn đêm. Vì thế mà hắn mới ghét kẻ này, kẻ này giống hệt quá khứ của hắn, vừa ngu xuẩn lại giả tạo, cực kỳ chướng mắt.
.
Nhưng Đỗ Trạch lại thích. Hắn biết Đỗ Trạch vẫn luôn hy vọng hắn có thể trở về như trước đây, nhưng hắn đã không thể quay về được nữa, cũng không muốn trở thành con người ngu xuẩn chỉ biết sống vì người khác như trong quá khứ.
.
Cái mùi sống vì bản thân mình rất tuyệt, dùng tất cả thủ đoạn phá hủy hết những thứ mà hắn không hài lòng.
.
“Ngươi không cần phí tâm.” Long thương xuất hiện trong tay Tu. “Ta sẽ giết chết ngươi, triệt để.”
.
Tu nắm long thương chĩa vào người Eric.
.
Hắn sẽ giết chết quá khứ của mình, vứt bỏ nó.
.
Kim Long giương cao thân hình né tránh đòn tấn công của Hắc Long. Đúng lúc này, Hắc Long bỗng vặn người, chiếc đuôi dài thô to quét qua cánh Kim Long, lột đi những chiếc vảy vàng óng.
.
“Gào!”
.
Ánh lửa lóe ra từ miệng Kim Long, Kim Long há mồm phun ngọn lửa thần thánh vào Hắc Long. Hắc Long đập cánh, đồng thời phát động công kích. Ngọn lửa vàng và ngọn lửa đen va chạm nhau, ánh lửa sáng rực nhuộm trắng đến tận chân trời. Hai ngọn lửa có thế lực ngang nhau, cuối cùng triệt tiêu lẫn nhau. Hắc Long khép cánh, bắt đầu lao xuống từ trên cao nhằm thẳng vào người Kim Long. Lần này, Kim Long không né tránh, Eric cầm trường thương vàng nhắm ngay Hắc Long, tấn công đồng thời.
.
“Keng keng —— ”
.
Long thương xanh bạc và trường thương vàng bén ra tia lửa khi tiếp xúc nhau. Lúc này, Eric nhìn trường thương vàng trong tay, trường thương đã không còn sáng bóng như ban đầu, thương bắt đầu gỉ, càng lúc càng mờ nhạt biến chất, cuối cùng mục nát thành những mảnh nhỏ màu đen rồi tan biến. Eric nhìn xuống kỵ sĩ Hắc Long, dưới ánh sáng của lửa trại, long thương xanh bạc trong tay Tu phủ kín một màu rực rỡ sáng chói.
.
Đó là thần khí, mang thuộc tính mục nát hoặc có liên quan đến thời gian, người và rồng một khi bị đâm trúng sẽ dẫn đến kết cục không thể vãn hồi. Eric hít một hơi, bảo Kim Long thả mình xuống.
.
“Ngươi định làm gì, Eric?”
.
Kim Long nghi ngờ hỏi, sau đó bỗng nghe được tiếng Eric ngâm xướng chú văn.
.
“Eric! Đừng! Đó là cấm thuật…!”
.
“Khoan dung bị cho là yếu đuối, hãy dùng uy nghiêm của ngươi khiến kẻ địch run sợ.” Nguyên tố ánh sáng từ bầu trời hội tụ lên người Eric. Thân thánh tử càng lúc càng sáng, cuối cùng gần như trở thành một người ánh sáng. “Thần Quang Minh tối cao, xin hãy ban cho ta sức mạnh xua tan hắc ám.”
.
Tu ngồi trên Hắc Long nhìn về phía Kim Long. Lưng Kim Long chợt dấy lên tia sáng, mỗi lúc một sáng hơn, thậm chí làm hắn thấy chói mắt. Ngay lúc Tu híp mắt lại, ánh sáng từ trên trời giáng xuống làm Tu văng khỏi lưng rồng. Hắc Long định tóm lấy Tu nhưng lại bị Kim Long cuốn lấy.
.
Trước khi chạm đất, Tu sử dụng ma pháp hệ gió để ổn định thân thể. Trước mặt hắn, ánh sáng chói lòa bắt đầu tán đi và hóa thành vầng sáng nhạt bao lấy người Eric. Lúc này thánh tử khoác ánh sáng trên thân, đứng trong bóng tối uy nghiêm cao quý như một vị thần.
.
Thông qua cấm thuật, Eric tạm thời sở hữu sức mạnh của một ngụy thần, y vươn tay lên, ánh sáng trên người kết lại bắn về phía Tu. Tốc độ ánh sáng cực nhanh, Tu né được một nửa, vốn hắn định dùng ma pháp hệ thổ tạo ra lá chắn đất để đỡ công kích, nhưng lúc sử dụng ma pháp mới nhận ra nguyên tố Quang Minh xung quanh quá dày đặc, những nguyên tố hệ khác hoàn toàn bị gạt bỏ.
.
Ánh sáng đâm vào da thịt, hóa thành xiềng xích buộc chặt Tu, dù có sử dụng đấu khí cũng không cách nào thoát khỏi xiềng xích. Tu ngẩng đầu, nhìn Eric bước lại.
.
Giữa không trung, sau một lần giao tranh, chiến thần cười ác ý với quân thần: “Hết hy vọng đi, không có chủ thần thì các ngươi chắc chắn sẽ thất bại trong trận chiến này.”
.
Quân thần nhìn lướt qua trận chiến bên dưới, cho dù Thú tộc có dũng mãnh thiện chiến thế nào, trước mặt kẻ địch đã có chuẩn bị thì vẫn từng bước bị xâm chiếm.
.
“Thú tộc sẽ không lùi bước, cho dù chỉ còn người cuối cùng chiến đấu, chúng ta sẽ không để cho vinh dự bị khinh nhờn.”
.
Quân thần cầm kiếm, lần này không phải để tấn công chiến thần, mà là cắt lên cổ tay mình. Máu tươi chảy dọc theo trường kiếm. Thanh kiếm khẽ động, một lượng lớn ánh sáng đỏ tràn ra từ trường kiếm nhiễm máu, như tuyết rơi xuống toàn bộ lạc. Quân thần cất vang hành khúc, so với Nina, tiếng ca của y thiếu một chút nhu tình, nhưng thêm một phần hào phòng. Với chúc phúc và hành khúc của thần thú, gần như cả Thú tộc đều tiến hành thú hóa, bắt đầu phản công.
.
Chiến thần kinh ngạc nhìn mọi chuyện, quân thần làm thế tuy hao tổn thần cách nhưng lại tăng thêm sức chiến đấu cho Thú tộc.
.
“Cho dù ta ngã xuống.” Quân thần nắm chặt kiếm, máu của y vẫn chảy xuống: “Lòng tin của ta sẽ không bao giờ biến mất.”
.
Eric bước tới trước người Tu, y còn chưa kịp nói một câu, không trung chợt giáng xuống những đốm sáng đỏ. Chúng cuồn cuộn đáp xuống, giây phút đến gần Tu thì như bị thứ gì đó hút dính lên người rồi tiến vào cơ thể Tu. Tu thở dốc nặng nề, cảm giác đó lại trỗi dậy. Bên trong cơ thể như bị thiêu cháy, hắn thậm chí còn hiểu được hành khúc của thần thú, sức mạnh dã tính không chút kiêng kỵ mách cho hắn rằng:
.
Ngươi không bị trói buộc.
.
Ngươi có móng vuốt sắc bén, có thể xé rách mọi kẻ địch.
.
Eric chật vật lui về sau, đầu ngón tay sắc bén cắt đứt lọn tóc vàng trên trán y. Trước mặt y, Thú tộc tóc đỏ mắt vàng đã thoát khỏi xiềng xích và phơi ra móng vuốt sắc bén. Eric ngạc nhiên nhìn đối phương, rõ ràng chỉ mới đây thôi vẫn còn là Nhân tộc, thế mà lại triệt để biến thành một Thú tộc thuần túy. Cách chuyển đổi hình thái này, quả thực giống hệt cái người đã ở cạnh thần sử đại nhân trước đây…?
.
Kế đó, Eric thật sự thấy được thần sử. Khi Tu bị Eric lôi khỏi lưng cự long, Đỗ Trạch và John đã vội vàng lao tới. Ngay khi xuất hiện, Đỗ Trạch ngây ngốc, trong tầm mắt bấy giờ ngoại trừ túc địch quân đang phát sáng, cũng chỉ có một Thú tộc mặc quần áo của manh chủ. Người nọ có một mái tóc đỏ rực, lẫn bên trong là một đôi tai gần giống với mèo, nhưng lại tròn hơn mèo rất nhiều, chiếc đuôi dài nhọn có chỏm lông ở phần cuối chứng minh hắn là người sư tử có thực lực mạnh nhất Thú tộc.
.
Mẹ ơi, không ngờ manh chủ lại thức tỉnh huyết mạch Thú tộc, tên ngốc nhìn chằm chằm lỗ tai và cái đuôi xù lông, phối hợp với thuộc tính của manh chủ và khí phách uy vũ trên người, hắn thế mà lại bán manh đấy.
.
“Thần sử đại nhân…”
.
Eric nhìn Đỗ Trạch, lại nhìn sang Tu, cuối cùng cũng xác nhận được phỏng đoán trong lòng.
.
Thần Quang Minh nói, tên dị đoan đó, phải bị diệt trừ.
.
Ánh sáng lại biến đổi, nhưng không phải trở thành tia sáng, mà tụ tập thành một thanh kiếm ánh sáng trên tay Eric. Eric sẽ không nhẹ tay nữa, y phải diệt trừ tên dị đoan này, sau đó đón thần sử trở về.
.
Thấy Eric sử dụng kiếm ánh sáng, Tu lắc đuôi, chủ động lao tới Eric. Hình thái này rất linh hoạt, sau khi thức tỉnh được bảy huyết mạch, hắn đã tiến vào cảnh giới ngụy thần. Với hành động và thị lực nhanh nhạy của Thú tộc, động tác của Eric có vẻ chậm chạp. Tu thong thả né tránh tất cả công kích, vuốt phải vươn tới nhưng không chạm được Eric, quanh thân Eric được một lớp màng ánh sáng bao phủ, móng vuốt Tu chỉ nện được lên màng ánh sáng chứ không thể vào sâu hơn nữa.
.
Tu nhảy ra sau, tránh một kiếm Eric vung tới, đôi mắt thú màu vàng nhìn chằm chằm Eric như đang thăm dò nhược điểm của con mồi. Cuộc chiến của Thú tộc và Nhân tộc đã đến hồi gay cấn, vì hao tổn thần cách, quân thần đang đấu với chiến thần dần dần rơi vào thế hạ phong. Nhưng nhờ chúc phúc của y, Thú tộc xác lập ưu thế từng chút một. Đốm sáng đỏ rơi xuống từ không trung mỗi lúc một nhiều hơn, trên người Tu đã hiện lên thú văn, tiến nhập trạng thái cuồng chiến, hắn tuân theo dã tính trong người, cùng gào thét với Thú tộc.
.
“Grào —— ”
.
Mái tóc đỏ giống như ngọn lửa nhảy nhót trong bóng tối, bóng dáng người sư tử có đôi mắt vàng bỗng lóe lên, hung hăng tông ngã thánh tử.
.
Eric bổ nhào xuống đất, Tu dẫm một chân lên tay phải Eric, cho dù có lớp màng ánh sáng ngăn cản, hắn cũng có thể làm Eric không nhấc nổi tay. Trong đôi mắt kinh hãi của thánh tử, Tu khom người, hai tay ấn mạnh vào lớp màng ánh sáng, dùng hết sức xé mở từng chút một. Dù cho da bị rách, máu tươi trào ra, nụ cười trên môi Tu vẫn còn nguyên và có xu hướng giãn ra nhiều hơn, trông rất tàn bạo.
.
Rắc rắc ——
.
Rõ ràng không có tiếng động nào, Eric lại hốt hoảng khi nghe thấy tiếng nứt của lớp màng ánh sáng. Không lâu sau, lớp màng bị phá vỡ dưới móng vuốt của Tu, những đốm sáng nhỏ hòa cùng máu Tu rơi xuống. Không có lớp màng bảo vệ, chân Tu trực tiếp dẫm nát cổ tay phải Eric, âm thanh gãy nát trong trẻo vang lên. Sắc mặt Eric trở nên tái nhợt, không phải vì đau đớn, mà là vì hiệu lực của cấm thuật đang biến mất, di chứng sử dụng cấm thuật bắt đầu xuất hiện. Bấy giờ, Eric còn không thể nhấc nổi một ngón tay lên.
.
Tu quan sát Eric, móng vuốt sắc bén giương cao.
.
—— Hắn từ bỏ, quá khứ yếu đuối của bản thân mình.
.
Trên không, Kim Long gào lên, Đỗ Trạch muốn gọi, nhưng rồi phát hiện mình cơ bản không biết nói gì. Cậu đã có một ảo giác rằng Tu đang giết chính hắn. Lúc móng vuốt Tu hạ xuống, một luồng sáng bắn thẳng xuống từ bầu trời, nếu Tu không né tránh kịp lúc, chắc chắn hắn đã bị nổ tung.
.
Uy thế mạnh mẽ lan truyền qua cả những tầng mây, Nhân tộc và Thú tộc đang giao chiến cũng phải ngừng lại. Tất cả sinh linh dưới ngụy thần đều bị thần uy khống chế. Quân thần và chiến thần thở hồng hộc, họ ngẩng đầu nhìn lên không, sợ hãi cùng cực.
.
Trong mắt mọi người, một thiên thần sáu cánh từ từ ló khỏi tầng mây, trong tay người cầm một quyền trượng, ánh sáng nhạt phủ quanh thân giống như Eric ban nãy, nhưng hoàn toàn không thể đem ra so sánh với Eric. Sau khi vị thần đó xuất hiện, cả bầu trời đêm chuyển hẳn thành ban ngày. Không cách nào hình dung được nguồn năng lượng mà người đang sở hữu, như thể chỉ cần người ta liếc mắt một cái, đôi mắt sẽ bỏng cháy như nhìn thấy thái dương.
.
“Thần Quang Minh…”
.
Quân thần lẩm bẩm, trong lòng chỉ còn một mảnh tro tàn.
.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
8 chương
23 chương
6 chương
66 chương
50 chương
37 chương