Thần tháp: Thiên tai Vong Linh
.
Đây là lần thứ hai Đỗ Trạch được thấy Baal, so với lần vội vàng đó, lần này cậu đã có đủ thời gian để quan sát ma thần đệ nhất trong truyền thuyết.
.
Đối diện họ, Baal giống như một ngọn núi lớn nguy nga chắn đằng trước họ — không nói đến hình thể, mà chính là cái khí thế cường hãn này. Y cao khoảng hai thước, cặp sừng gấp khúc không khác Tu là bao, đôi mắt tím sẫm thậm chí khiến người ta nhìn lầm thành màu đen. Đây là đặc trưng cho nguồn sức mạnh lớn vô hạn của Ma tộc. Ma thần đó đứng giữa đấu trường, uy nghiêm như bậc đế vương, làm người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
.
Đỗ Trạch nhìn Baal, như thấy được tương lai của Tu. Nếu xét về mặt huyết thống, Baal hẳn phải là cha của ông ngoại Tu, nhưng hai người giống nhau đến sáu phần như thế mà đứng cùng một chỗ, thoạt nhìn trông như một đôi cha con. Đỗ Trạch có một suy nghĩ, lần trước Baal kéo thần Quang Minh chết chung, hoặc nhiều hoặc ít cũng là vì Tu nhỉ? Vậy lần này Baal có thể giống như Belial, chọn cách thả nước để họ thông qua chăng?
.
Dù từ mặt tình cảm hay vũ lực, Baal đều là đối tượng khó lòng chiến thắng.
.
Lúc này, đấu trường lặng yên không một tiếng động, dưới uy áp của vị ma thần đệ nhất, mọi người ai cũng thấy nhụt chí, đến cả hô hấp cũng đã bắt đầu khó khăn. Baal luôn nhìn Tu chăm chú, ánh mắt y rất sâu, nhìn mà không đoán được gì, Đỗ Trạch chỉ nghe Baal nói với Tu: “Tên của ngươi.”
.
“Tu.”
.
“Rút đao đi.”
.
Mọi người đều sửng sốt, không hàn huyên không trao đổi, ma thần đệ nhất cứ thế lưu loát tuyên bố trận đấu bắt đầu. Thấy Tu không tỏ vẻ gì, Baal nhấc tay lên, hồ quang điện màu tím tụ tập quanh thân y, đúng là sắp chuẩn bị tấn công.
.
“Đã đi gần hết đấu trường ma thần mà vẫn chưa lĩnh ngộ được? Ngươi muốn đi tới, nhất định phải phá hủy những thứ gây trở ngại cho ngươi. Hay là đối mặt với ta, ngươi không thể ra tay?”
.
Điện quang nhảy nhót biến ảo gương mặt Baal làm nó trở nên u tối. Baal ngưng mắt nhìn Tu, thanh âm phát ra gần như là thở dài: “Ngươi không được nhân từ, Ma tộc vốn là một chủng tộc không có sự nhân từ.”
.
【Ma tộc trả giá nhân từ, lấy đi phá hoại.】
.
Nghe Baal nói, Đỗ Trạch gần như phản xạ có điều kiện nhớ lại văn án của《Hỗn huyết》, không đợi cậu nhớ xong, Tu đã từ từ bước tới trước.
.
“Đúng vậy.” Tu có vẻ đồng ý với lời Baal, hắn vươn tay, Thiên Biến hóa thành ma đao. “Cho nên ta sẽ giết ngươi.”
.
Hắn có khát vọng rất lớn, vì mục tiêu đó, hắn có thể bất chấp tất cả, buông tha mọi thứ, thậm chí là hủy diệt toàn bộ.
.
Nghe tiếng Tu đáp lại, nét mặt Baal thay vì nói là vui còn chẳng bằng đổi thành sung sướng.
.
“Ta sẽ không hạ thủ lưu tình.” Baal nói: “Nếu cho ngươi đi qua, để ngươi bị chủ thần khác giết chết, còn không bằng để ta tự tay kết liễu ngươi.”
.
Còn có chủ thần khác? Lúc Đỗ Trạch còn đang sững sờ, Tu và Baal đã bắt đầu trận chiến. Cả đấu trường bị sấm sét bao phủ, More không thể không bảo vệ mọi người lùi lại cạnh đấu trường, những hồ quang điện nhìn thì nhỏ nhưng lại ẩn chứa năng lượng khủng bố, dù là nó cũng không dám trực tiếp chống trả.
.
Baal nhấc chân đạp một bước, tia chớp xẹt xẹt chuyển động thành một vòng sét, lấy nơi Baal đang đứng làm tâm khuếch tán ra xung quanh, tốc độ nhanh chóng mặt. Tu dùng cánh dơi bảo vệ mình, ngay khi vòng sét lướt qua, hắn giương cánh, hai tay cầm đao chém xuống Baal từ trên cao.
.
“Xoạt —— ”
.
Thân đao sắc bén chém vào một quầng sáng tím, tia chớp tím ngưng tụ thành thực thể trong tay Baal, tạo nên một chiếc lôi đao. Sấm sét lưu thông qua thân Phẫn Dục lập tức hóa thành sợi xích lóng lánh. Nhận ra sự việc bất ổn, Tu lùi nhanh về sau, nhưng lôi đao của Baal cứ như nam châm hút lấy Phẫn Dục. Dòng điện lưu mãnh liệt mượn Phẫn Dục lan truyền lên người Tu. Tu nhướng mày, nét mặt hiện lên một sự thống khổ, đó là nguồn sức mạnh mà hắn rất quen thuộc, lúc này đây lại mang đến thương tổn cho hắn.
.
Baal nhìn Tu chòng chọc, từng quả cầu sét dần dần tập kết bên cạnh y, nhưng y vẫn như thế, căn bản không cho Tu cơ hội để thở dốc. Một quả cầu sét lao về Tu, cho dù có đôi cánh bảo hộ, quả cầu đó vẫn làm Tu bị thương không nhẹ, hắn mím môi, dòng máu tươi trào ra khỏi khóe miệng. Tu cũng sử dụng sấm sét hủy diệt, nhưng ngay khi sấm sét của hắn đụng vào sấm sét của Baal, chúng bị đối phương tiêu diệt hầu như không còn, cứ như một đứa trẻ đụng độ với người lớn, không hề có khả năng phản kháng.
.
“Chỉ có bị thương tổn, mới có thể hiểu được uy lực chân chính của nó.” Baal nói: “Chúng ta có được sức mạnh có thể hủy diệt mọi thứ, đương nhiên là bao gồm cả bản thân.”
.
Ba quả cầu sét xuyên thủng cánh Tu, lúc này, cặp mắt Tu sáng lên. Sấm sét đại biểu cho hủy diệt, hắn biết nguồn năng lượng này rất mạnh, mạnh đến mức cơ thể hắn khó lòng chịu được, cho nên mỗi lần sử dụng năng lượng này, hắn sẽ theo bản năng áp chế nó đến mức độ không tạo nên thương tổn cho mình.
.
Tu nhìn về phía Baal, sau đó nhắm mắt lại. Hắn phải tiến tới, cho nên hắn sẽ phá hủy tất cả chướng ngại.
.
“Xẹt —— ”
.
Sấm sét vốn mang màu tím trắng bỗng nhiên ngưng tụ thành màu tím bầm, càng ngày càng sẫm đi, thậm chí còn chuyển thành đen. Tu mở mắt, ánh sét chuyển động khiến cặp mắt tím sáng lên, cuối cùng trông như một quả cầu thủy ngân, đồng tử hẹp dài cực kỳ rõ ràng.
.
Cơ thể Tu bắt đầu rỉ máu, như thể chỉ cần buộc chặt thêm tí nữa, cả người sẽ hóa thành một bãi máu loãng. Sấm sét của hắn cuối cùng bị nén thành một thứ mảnh như sợi tóc, nếu nói nó là sấm sét thì không bằng nói là hồ quang điện. Hồ quang điện đen tím dễ dàng phá hủy lôi đao của Baal, khai phá tất cả chướng ngại rồi lao tới Baal.
.
Baal nhìn Tu toàn thân đẫm máu, nguồn năng lượng đó tuy rất mạnh, nhưng vẫn có một chút chưa thành thục. Đối với Baal mà nói, tuy bây giờ y không thoát khỏi công kích của hồ quang điện, nhưng y vẫn có thể tự bạo kéo theo Tu cùng chết.
.
—— Tuy nhiên, việc này không cần thiết.
.
Baal vung tay lên, mười quả cầu sét còn sót lại đánh tới hồ quang điện, sau đó bị đối phương phá vỡ. Ngay giây phút bị hồ quang điện cắn nuốt, ma thần đệ nhất hơi nheo mắt lại, có vẻ rất vừa lòng.
.
“Ầm —— Ầm! ! !”
.
Tiếng sấm ầm vang, cả đấu trường chấn động. Khi Đỗ Trạch bước ra từ vòng che chắn của More, đập vào mắt cậu là đấu trường đã bị phá hủy một nửa. Đấu trường không trọn vẹn lơ lửng trong hư không, Tu toàn thân đẫm máu đứng trên một mảnh sàn, đối diện hắn không phải là truyền tống trận ma pháp, mà là một đường thẳng có ánh tím nối với chân trời, xem ra nó chính là lối thoát khỏi đấu trường ma thần.
.
Kết thúc… rồi ư?
.
Tu bị thương rất nặng, cánh phải rách bươm, toàn thân trên dưới đều bị thương. Đỗ Trạch hoảng hốt muốn giúp Tu xử lý miệng vết thương, nhưng ngay lúc này, đấu trường bắt đầu sụp đổ. Không chấp nhận việc họ chần chừ, More mang mọi người tiến thẳng vào luồng sáng tím. Mắt Đỗ Trạch nhắm rồi lại mở, phát hiện họ đã trở lại đại sảnh lúc mới bước vào thần tháp. Đại sảnh vẫn đầy ắp người như cũ, nhưng cho dù More đang ở hình rồng cũng không hề thấy chật chội.
.
Đỗ Trạch cũng không thèm tự hỏi vì sao họ lại quay về. Dưới sự giúp đỡ của hai chị em xinh đẹp và Ariel, Đỗ Trạch bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Tu, thấy chỗ nào cũng có lỗ máu đỏ chót, cậu kinh hồn. Vì có More che chở nên cậu không thấy được gì, chỉ có thể nghe được tiếng động, với tình trạng thảm hại bây giờ, chắc chắn hai bên đã không hề nhẹ tay. Tuy không được chứng kiến toàn bộ, Đỗ Trạch vẫn cảm thấy cả Baal và Tu, ai cũng đạt được kết quả mong muốn.
.
Tu có vẻ cũng đã mệt mỏi, hắn lười biếng tựa vào người Đỗ Trạch mà không nói lời nào. Xung quanh người đến người đi, ai cũng không quấy nhiễu được ai. Sau khi bôi một lớp thuốc lên miệng vết thương của Tu, Đỗ Trạch thở phào, sau đó phát hiện Tu đang nhìn chằm chằm về một hướng. Đỗ Trạch nhìn theo tầm mắt Tu và sững sờ — tượng đá đó có sẵn rồi ư?
.
Một trong những bục đá nơi bốn phía đại sảnh lúc này bỗng xuất hiện một tượng đá. Vẻ ngoài nó rất đúng chuẩn, bởi vì quá đúng chuẩn nên không có bất cứ chỗ nào đặc biệt, chỉ có đôi cánh trông như cánh dơi chứng tỏ nó là một Ma tộc. Đỗ Trạch chắc chắn lần đầu tiên bước vào không nhìn thấy bức tượng Ma tộc đó. Bức tượng đó hẳn đã xuất hiện sau khi họ vượt qua đấu trường ma thần.
.
… Vậy đây là dấu hiệu chứng minh họ đã thông qua một cửa? Đấu trường ma thần chỉ là tầng đầu tiên của thần tháp?
.
Đỗ Trạch liếc mắt đến những bục đá khác, lần này cậu đếm rất nghiêm túc, không nhiều không ít vừa đủ bảy cái. Đỗ Trạch chợt nhớ Baal từng nhắc đến chủ thần, hơn nữa, dựa vào số lượng bục đá, cậu đã nhận ra được mưu đồ thâm hiểm của tác giả — mỗi một chủng tộc đều phải qua một lần ~ hôn hôn.
.
Khốn khiếp, chỉ mới đánh xong một cái đấu trường ma thần mà manh chủ đã đẫm máu thế này, nếu đánh phó bản tất cả chủng tộc thì chẳng phải chết chắc rồi ư! QAQ
.
Tu suy tư nhìn tượng đá, trong đại sảnh chỉ có duy nhất một cánh cửa, nó đồng nghĩa với việc họ chỉ có thể tiến tới chứ không được lùi về sau. Ngoại trừ John không thể nhúc nhích và Đỗ Trạch bị Tu giữ chặt, những người khác đều được Tu phái đi tìm đám người Rachel. Lúc này, Đỗ Trạch mới sực nhớ ra họ đã bị phân tán với quân đoàn sấm sét. Căn cứ theo lời Dan, chỉ cần qua được tầng đầu là có thể tuyển được vô số người theo đuổi.
.
Mọi người tìm quanh đại sảnh vài vòng nhưng đều không gặp được người nào trong quân đoàn sấm sét, không biết là họ chưa bước ra, hay là gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Cả Heidy lẫn Dan đều đã đề cập qua, tính ứng biến của thần tháp rất mạnh, muốn gặp gỡ phải nhờ vào duyên phận, mọi người đành phải từ bỏ.
.
Tuy rằng vết thương của Tu cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, nhưng hắn chỉ nghỉ ngơi trong đại sảnh một ngày rồi quyết định tiến vào cánh cửa. Trong đại sảnh, những người khác tuy không thể tiếp xúc nhau vì ở những không gian khác nhau, lại vẫn có thể nhìn thấy họ. Dưới mọi ánh nhìn chòng chọc, có nhiều chuyện không tiện để làm, ngay cả ngủ cũng không yên ổn.
.
Cho dù bản thân bị trọng thương, Tu vẫn kéo Đỗ Trạch đi lên đầu. Tuy đã bước vào một lần, nhưng Đỗ Trạch cảm thấy rất hồi hộp với những gì sắp xảy ra. Ánh sáng chói loà dần dần rút đi, trong tầm nhìn đã được lấy lại, Đỗ Trạch cảm nhận được làn gió nhẹ thoảng qua mặt cậu, mang theo mùi cỏ tươi lẫn chút mùi thối rữa.
.
Đỗ Trạch trừng mắt, hiện tại họ đang đứng trong một rừng cây. Trước mắt họ có khoảng trăm bộ xương khô đang đồng loạt nhìn về phía này, trong số đó có binh sĩ, chiến sĩ, cung tiễn thủ, và một vài pháp sư. More nhanh chóng hóa thành cự long chuẩn bị công kích, làm cho đám xương khô đó rụng thành từng mảnh. Tuy nhiên. chúng chỉ làm một động tác.
.
Tất cả xương khô trật tự quỳ xuống hướng về phía Tu, tên cầm đầu là một pháp sư, nó mở hốc miệng trống rỗng, sử dụng pháp thuật Vong Linh để nói chuyện: [Bách phu trưởng đại nhân, xin hãy chỉ huy chúng ta chiếm cứ đại lục hỗn độn.]
.
… Cái quái gì thế?
.
Dường như Tu cũng hơi bất ngờ, hắn hỏi pháp sư đó: “Ngươi gọi ta là gì?”
.
[Bách phu trưởng đại nhân, xin hãy chỉ huy chúng ta chiếm cứ đại lục hỗn độn.] Pháp sư nói.
.
Dù có hỏi thế nào đi nữa, pháp sư xương khô đó chỉ biết máy móc lặp lại câu nói kia, trông có vẻ đã được sắp đặt sẵn. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm pháp sư đó, khác với đấu trường ma thần, lần này thần tháp gợi ý cho họ chăng?
.
Tu suy tư một lát, sau đó thử ra chỉ thị cho đám Vong Linh nọ, phát hiện chúng quả thực nghe theo sự chỉ huy của hắn, xem ra đã bị đám xương khô cho là bách phu trưởng của chúng rồi. Câu nói của pháp sư đã giải thích tất cả. Chẳng lẽ nó muốn Tu sử dụng đám xương khô này đi chinh phục đại lục hỗn độn?
.
Tình huống lúc này vẫn chưa rõ, họ không biết có nên tin tưởng thông tin mà pháp sư đã tiết lộ hay không. Mọi người quyết định rời khỏi rừng cây để tra xét tình huống xung quanh. Với kinh nghiệm từ đấu trường ma thần, trạm kiểm soát đầu tiên sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với họ. Khi đoàn người bước đi, đám xương khô cũng tự động bám theo, cho dù Tu bảo chúng rời đi, chúng cũng chỉ ngây ngốc tại chỗ một lát rồi lại bám theo họ.
.
Khu rừng này cũng không lớn lắm, đi khoảng một giờ là ra được bên ngoài. Sau khi rời khỏi rừng cây, Đỗ Trạch sửng sốt. Khung cảnh trước mắt làm cậu nảy sinh ảo giác họ không còn trong thần tháp nữa, mà là ở đại lục. Bầu trời mênh mông xanh ngắt, ngoài bìa rừng là một thôn trang nhỏ, chỉ có chưa đến mười hộ nhà, liếc mắt một cái là có thể trông thấy hết. Lúc này có thể đang là mùa thu, là thời điểm gặt hái tốt nhất. Đỗ Trạch thấy có mấy nông dân đang xoay người thu nhặt lúa mì. Khi những người đó ngẩng đầu và thấy họ bước ra khỏi khu rừng — nhất định là vì thấy Tu có cánh và sừng, nên gương mặt vốn đang tươi cười lại chuyển thành hoảng sợ.
.
“Vong, Vong Linh đến —— ”
.
Những người đó phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả thôn trang bị kinh động, từng nhà từng nhà đóng sập cửa lại. Những người đứng trong vườn đã sợ tới mức chân nhuyễn tay run, cầm cuốc xúm lại thành đống.
.
Đỗ Trạch á khẩu nhìn mọi việc, John vẫn duy trì nụ cười hòa nhã. Nó tiến lên muốn trao đổi với đối phương.
.
“Xin lỗi vì đã quấy nhiễu đến các ngươi, không cần sợ hãi, chúng ta không có ác ý.” Giọng nói của John tản ra một cảm giác khiến người ta tin tưởng. “Nếu các ngươi muốn, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Nhưng trước đó, xin cho phép ta hỏi…”
.
Câu nói của John bị một viên đá bay tới cắt ngang, một người nông dân trong số đó có vẻ như bị dọa đến mức bất chấp mọi việc, hắn cầm đá lên chọi John.
.
“Vong Linh chết tiệt!”
.
John không thể không lui về sau để né tránh những viên đá, thấy thế, những người khác cũng bị lây dũng khí. Họ nhao nhao nhặt đá ném về đoàn người Đỗ Trạch.
.
“Đi chết đi!”
.
“Vong Linh tà ác, mau cút đi!”
.
Tu tóm được một viên đá sắp bay vào người Đỗ Trạch và nghiền nó thành bột. Hắn nhìn chằm chằm đám người đang chửi bậy, dường như hồi ức xấu nào đó đã bị khơi dậy. Nhưng vào lúc này, đám xương khô theo sau bước tới, khi thấy thôn trang, chúng như bị kích thích lao ra khỏi rừng cây, đánh tới những nông dân trong khu vườn.
.
Nông dân đắc ý giơ đá lên thì thấy đám xương khô đầy cả tầm mắt lao tới chỗ họ. Một người bị xương khô trực tiếp chặt đứt cổ, một người khác phản ứng khá nhanh, hắn nắm chiếc cuốc chém ngang eo xương khô. Nhưng cho dù thiếu nửa phần cơ thể, bộ xương khô đó vẫn có thể di chuyển cánh tay bò lên thân người nọ. Hốc mắt tối om kề sát cặp mắt sợ hãi tuyệt vọng của đối phương.
.
“Két két.”
.
Nông dân trong khu vườn bị tiêu diệt chỉ trong chớp mắt. Pháp sư lắc lư đi tới chỗ những thi thể đó, khoang miệng trống rỗng khục khặc hai tiếng, một làn khói đen bao phủ phía trên thi thể, thi thể nhanh chóng bị hòa tan chỉ còn lại khung xương. Những khung xương đó bò dậy, mới đầu còn có chút mờ mịt, sau đó cũng gia nhập vào đàn xương khô, tuy hai mà một.
.
Giải quyết xong những nông dân, đám xương khô bắt đầu tiến vào trong thôn trang. Đỗ Trạch theo bản năng nhìn về phía Tu, chẳng biết là Tu không thấy được hay là không muốn ngăn cản. Lúc này, Tu ngẩng đầu nhìn bầu trời phương xa, đó là hướng họ đang đến. So với bầu trời quang đãng bên này, vùng trời bên đó bị tầng tầng lớp lớp mây đen bao trùm, tản ra một điềm xấu.
.
“Thì ra là thế…” Tu cười khẽ, vẻ mặt hắn rất kỳ quái, như đang cười nhạo, lại ẩn chứa bi ai cùng cực. Nhận thấy ánh nhìn từ Đỗ Trạch, Tu đè tay lên cổ cậu, tiếng nói mềm nhẹ trầm thấp như đang kể một câu chuyện cổ tích trước khi ngủ.
.
“Em đã nghe nói về thiên tai Vong Linh chưa?”
.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
7 chương
33 chương
102 chương