Một câu của Thẩm Lâm Kỳ không chỉ có công khai quan hệ giữa hai người, mà còn khiến Mạch Nhiên từ cô Bạch trở thành Thẩm phu nhân, địa vị lên hẳn một đẳng cấp mới, điều này thực khiến cho Mạch Nhiên cảm thấy áp lực rất lớn. Thế nhưng, lúc này thân phận chuyển biến cũng khiến cho cô rất sầu tâm, điều cô sầu tâm chính là, cô gạt Thẩm Lâm Kỳ trốn đi gây ra chuyện lớn như vậy, làm sao để giải thích đây? Việc đã đến nước này, Mạch Nhiên cuối cùng cũng không biết phải nói rõ hay che giấu cảm xúc. Kỳ thực cô đâu có làm cái gì. Tất cả đều là hiểu lầm! "Đây là hiểu lầm." Trên xe, Mạch Nhiên chính thức nói với Thẩm Lâm Kỳ. "Sau đó? Em muốn giải thích cái gì?" Thẩm Lâm Kỳ vẫn lái xe, không thèm liếc nhìn Mạch Nhiên lấy một cái. Cảm giác bị người khác coi thường thật không tốt chút nào. Nhưng Mạch Nhiên cũng không vì vậy mà kháng nghị, đành phải tiếp tục giải thích, đem chuyện vì sao cô ở nhà Tiểu Kim rồi ngẫu nhiên gặp Kiều Minh Dương ra kể hết cho Thẩm Lâm Kỳ, đầu đuôi không thiếu một chữ. Nói xong, Mạch Nhiên hận không thể tát cho mình một cái, tại sao phải khúm núm như vậy chứ? Cần lắm sao? Có sao? Thật đúng là cái gene chân chó trong người cô đang phát sinh mà! "Giải thích xong rồi?" Thẩm Lâm Kỳ nghe Mạch Nhiên nói xong, buông ra một câu, giọng điệu khinh miệt, coi thường, khiến cho người ta nghe được cảm thấy một trận kích động. Mạch Nhiên tự nhủ lòng mình, nhẫn nại, phải nhẫn nại! "Đúng vậy." Mạch Nhiên gật đầu. "Ừm." Anh ừ hứ một tiếng, không nói ra thành lời. Mạch Nhiên không nhịn được nữa. Cuối cùng cô cũng không bình tĩnh được mà nói: "Anh không có gì để nói sao?" Cho dù là mắng mỏ, cô cũng cảm thấy còn tốt hơn bầu không khí quỷ dị này. "Anh không có lời nào để nói." Thẩm Lâm Kỳ trả lời. Mạch Nhiên bỗng cảm thấy thất bại. Thế nhưng, anh đột ngột dừng xe, nói tiếp một câu: "Có điều anh có thể dùng hành động để thể hiện thái độ." Cái gì? Mạch Nhiên ngẩng đầu, không hiểu lời anh nói. Thẩm Lâm Kỳ xuống xe, đi vòng bên ngoài sang cửa bên này rồi mở cửa xe ra. Mạch Nhiên còn chưa kịp nói cái gì, người đã bị anh bế lên. "Anh muốn làm gì?" Mạch Nhiên khẩn trương hỏi. Anh trả lời, lời ít ý nhiều: "Ăn." Mạch Nhiên: "..." Mạch Nhiên bị ăn. Những lời này nghe thực sự rất dâm tà, vô cùng dâm tà. Đặc biệt là lúc anh đẩy cửa nhà, nhét Mạch Nhiên lên giường, tâm tình cô thật muốn sụp đổ. Giờ khắc này, tạm thời nên gác bất mãn sang một bên, bản vệ tính mạng quan trọng hơn. Mạch Nhiên nói: "Anh đừng kích động, trước tiên bình tĩnh lại đã." Nhân lúc anh đang bận cởi đồ, Mạch Nhiên vội vàng lăn qua bên kia giường. Chân cô bị giữ lại, anh dễ dàng lôi cô như lôi một còn gà con. Hơi thở nguy hiểm thoáng chốc bao phủ toàn thân. Mạch Nhiên khóc không ra nước mắt. "Chuyện này... để sau kết hôn!" Mạch Nhiên sống chết cũng phải ôm quyết tâm, kiên quyết chống đối. "Cũng phải thành thật rồi mới tính." Thẩm Lâm Kỳ hừ nhẹ, bắt tay vào việc cởi đồ trên người Mạch Nhiên, động tác thuần thục khiến Mạch Nhiên vô cùng lo lắng, có phải bao nhiêu lần của bọn họ trước đây là cơ hội huấn luyện của anh? Mạch Nhiên bội phục bản thân mình tại giờ khắc mấy chốt này còn có thể lo nghĩ vấn đề buồn chán như vậy, cho nên đã quên mất phản kháng, không ngờ đã tự tạo cơ hội cho anh thực hiện tiếp hành vi của mình. "A! Anh làm gì vậy, đi ra ngoài! Ra ngoài!" Mạch Nhiên vì quá chấn kinh mà bắt đầu lải nhải, nhưng miệng rất nhanh bị anh ngậm lấy, anh vẫn triền miên giữ lấy hoan ái, khiến cô căn bản chống đỡ không được. Thân thể cô, mỗi một tế bào đều đang tuyên bố đầu hàng, thần trí bắt đầu tan rã. Anh bên tai cô thấp giọng nói: "Em là của anh." Mấy lời này chỉ có thể là từ miệng người đàn ông của mình nói ra. Nghe chính từ miệng Thẩm Lâm Kỳ, không hiểu sao Mạch Nhiên lại cảm thấy vô pháp chống cự. Cô ôm lấy cổ anh, vùi mặt mình vào ngực anh, thở dốc. Người đàn ông này tuy rằng ngang ngược, chiếm giữ dục vọng, có lúc còn cố tình gây sự, nhưng anh là người đàn ông cô lựa chọn, mặc kệ là cô sợ anh, giận anh, bực bội với anh, nhưng tóm lại là trong lòng cô thích anh. Đại khái đây chính là nghiệt duyên. *** Thân phận Mạch Nhiên sớm bị đưa ra ngoài ánh sáng, giới truyền thông cũng vì vậy mà không để ý đến những scandal gần đây, mà thay vào đó, bọn họ đi sâu đào bới nguyên nhân tại sao Mạch Nhiên lại được bước chân vào Thẩm gia. Dù sao, thân phận Thẩm phu nhân của Mạch Nhiên cũng đã trở thành sự thật, tiệc tân hôn dù ai muốn chia rẽ cũng phải đợi ngày đi nhé! Điều mà hiện tại công chúng quan tâm chính là điều gì khiến Mạch Nhiên có thể biến thành phượng hoàng? Có người nói Mạch Nhiên thủ đoạn cao minh, cũng có người nói cô trong lòng suy nghĩ thâm sâu khó lường, còn có người nói cô dùng chiến thuật đi đường vòng, chiếm cảm tình của mẹ Thẩm Lâm Kỳ trước, sau đó ép anh kết hôn. *** Nói chung, có rất nhiều kiểu suy đoán ác tâm đối với chuyện Mạch Nhiên bước chân vào Thẩm gia, chuyện này trở nên vô cùng hot trong giới giải trí, thật khiến người ta cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Thậm chí đương sự là Mạch Nhiên còn cảm thấy thần kỳ, cô lên mạng giống như xem tiểu thuyết thấy mùi ngon, thấy khôi hài không nhịn được mà cười ha hả. Tiết Lâm thấy Mạch Nhiên trong lúc làm việc còn lên mạng thì cảm thấy bất mãn với cô. "Thẩm phu nhân, phiền cô đừng cười đến mức buồn nôn như vậy được không? Cô đợi lát nữa chết chắc rồi!" Mọi người xem xem, đây là những lời mà một đạo diễn nên nói sao? Chết cái gì mà chết? Chẳng qua chỉ là lát nữa cô sẽ quay cảnh Nhị Nương chết thôi, có gì mà phải nói khó nghe vậy chứ? Mạch Nhiên trừng mắt: "Có thể chết, phiền anh tránh xa ra một chút, đừng làm trở ngại tôi thoải mái tâm tình trước khi chết." Đấu võ mồm xong, cảnh quay lại vẫn cứ phải tiếp tục. Kim Nhị nương chết chính là cảnh cuối cùng của bộ phim, là cảnh quan trọng nhất. Nhân vật mang màu sắc hài kịch này cuối cùng lại nhận một cái kết đầy bi kịch. Loại tương phản kịch liệt này không những là một thử thách đối với đạo diễn mà còn là thử thách đối với diễn viên, làm sao để phát huy đến tận cùng hiệu quả của cảnh quay nay? Mạch Nhiên từ lúc nhận kịch bản đã nghiên cứu rất kỹ vấn đề này. Tần Phương đứng bên cạnh chỉ đạo Mạch Nhiên. Ông ta thật đúng là tiền bối, nói mấy câu liền trúng trọng tâm. Mạch Nhiên vừa phỏng đoán vừa diễn, mặc dù NG nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi. Nửa ngày, các cảnh quay cơ bản đều đã hoàn thành, chỉ còn lại cảnh cuối cùng, Nhị Nương nằm trên mặt đất, chết giữa ánh lữa bập bùng. Mạch Nhiên quay vài lần vẫn không tìm được cảm giác. Tiết Lâm sa sầm mặt, sắc mặt tái nhợt. Mạch Nhiên vốn đã quen tính khí tên đạo diễn biến thái này cho nên chỉ để ý cảm tình của mình. Muốn khóc, nhưng khóc trong nụ cười, hai trạng thái này phải được thể hiện trong tính cách kiên cường của Nhị Nương, phải cho thấy cô đã có ý từ bỏ thế giới này. "Xin đừng vì sự ra đi của ta mà ngươi tự trách mình. Ta đối với ngươi đều là cam tâm tình nguyện. Nếu có kiếp sau, ta mong ta không phải là thổ phỉ, ngươi không phải là kiếm khách, chúng ta một người là cô nương bình thường, một người là thư sinh nho nhã. Ta sẽ dựng lều trên mạn đê, bất ngờ thấy ngươi đi qua, ngươi dừng chân lại nhìn, ta sẽ ngoái đầu cười với ngươi, chúng ta tiếp tục cái tiếc nuối kiếp này không được ở bên nhau." (Ức Cẩm mà có bộ này mình sẽ xí xớn edit ngay) Mạch Nhiên trong đầu vương vấn mãi cái hình ảnh đó, vô cùng thương cảm. Kỳ thực Kim Nhị Nương tuy rằng thị một nữ thổ phỉ, không có rõ ràng thân thế, nhưng nàng xác thực là một nhân vật tính cách mạnh mẽ, nhưng cũng là một người đơn thuần. Nam chính Tàn kiếm một lòng muốn báo thù, mối thù biến thái của hắn làm cuộc đời hắn quanh co, khiến hắn trở thành cái xác không hồn suốt nửa cuộc đời còn lại. Nữ chính Phi Hoa là một sát thủ, lúc đầu vô tình vô nghĩa, giết người không chớp mắt, ngay cả trẻ con cũng không buông tha. Duy nhất Kim Nhị Nương, mang chút thô tục của nữ thổ phỉ nhưng nàng chính trực, dũng cảm, dám yêu dám hận, cuộc sống của nàng không mang quá nhiều màu sắc văn chương, cũng không có nhiều hùng tâm tráng chí, thế nhưng nàng là một nữ nhân giang hồ hào sảng. Lúc nàng biết được Tàn Kiếm sắp chết, nàng mang theo các huynh đệ đi cứu hắn, nhưng rõ ràng có thể chạy trốn được, nàng lại lựa chọn rời bỏ Tàn Kiếm, một mình ở lại chịu chết. "Đi theo ta, ta sẽ cưới nàng." Tàn Kiếm nói. "Các huynh đệ đều ở đây, ta không thể bỏ lại bọn họ." nàng nói như vậy, tự mình rời bỏ người đàn ông mình yêu, dứt khoát quay đầu vào đám chém giết trong lửa chay ngùn ngụt. Khắp bầu trời ánh lửa rực sáng, tay áo nàng bay xuống, hai thanh đao cũng rơi xuống mặt đất tạo nên âm hưởng chói vang. Nàng mỉm cười, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, trước khi chết vẻ mặt mang dung mạo của phượng hoàng lửa. "Perfect!" Tiết Lâm nói. Một câu nói biểu thị kết thúc của Kim Nhị Nương, cũng biểu thị cảnh quay của Mạch Nhiên trong bộ phim đã hết. "Vất vả rồi, làm rất tốt." Tần Phương khen ngợi vỗ vai Mạch Nhiên. Nếu như là thường ngày, Mạch Nhiên nhất định sẽ vì được khen vậy mà nhảy nhót không ngớt. Nhưng lúc này cô còn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ của Kim Nhị Nương, rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là nhập tâm. Loại cảm giác này thật giống như cô đã trải qua chuyện như trong phim một lần, khó chịu không thở nổi. Mạch Nhiên miễn cưỡng mỉm cười lại với sự an ủi của mọi người. Rời khỏi trường quay, cô đã thấy cách đó không xa Thẩm Lâm Kỳ đang ngồi ở trong xe chờ cô. "Làm sao vậy?" Anh hỏi cô. "Tâm tình không tốt." Mạch Nhiên thành thực trả lời. "Vì sao?" "Không biết, vẫn còn đang nghĩ trong bộ phim, chưa trở về thực tại." Mạch Nhiên nói xong, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt chờ mong, "Em có thể xin nghỉ vài ngày, điều chỉnh tâm tình một chút được không?" "Nghỉ ngơi thì có thể, còn điều chỉnh tâm tình thì miễn đi." "Vậy anh để em nghỉ ngơi làm gì?" Mạch Nhiên bất mãn. "Hai chuyện." Anh đơn giản tóm tắt rõ: "Lĩnh thưởng, kết hôn."