Mạch Nhiên mạnh mẽ nhìn Thẩm Lâm Kỳ một cách đầy nghi ngờ, không biết liệu có phải anh đã cài thiết bị định vị trên người cô không, bằng không sao anh biết cô tới đây? Không thể, tuyệt đối không phải là duyên phận, mà là nghiệt duyên! Nhất định là nghiệt duyên! Mạch Nhiên vẻ mặt đau khổ giải thích: "A Triết, hai người họ đều không phải anh rể." "Vậy anh rể là ai?" A Triết chớp mắt hỏi. Bị hỏi bất ngờ, Mạch Nhiên nhìn Hoàng Tề và Thẩm công tử, cuối cùng thở dài nói: "Anh rể em còn đang trên đường đầu thai." A Triết ngơ ngác nhìn Mạch Nhiên. Mạch Nhiên nghĩ bây giờ đầu óc A Triết nhất định không thể lý giải được "đầu thai" là cái gì. Cũng may Hoàng Tề đứng một bên lên tiếng: "Bệnh nhân hiện tại cần nghỉ ngơi, nếu như hai vị không có chuyện gì nữa, mời trở về." Vừa nghe cô phải đi về, A Triết lập tức cuống lên: "Không muốn, không muốn! Em muốn ở cùng chị." Mạch Nhiên chỉ có thể cầu xin Hoàng Tề: "Bác sĩ, tôi chỉ vừa mới vào thăm một lát, có thể thêm chút thời gian nữa không?" Hoàng Tề nét mặt dịu đi có ý hòa hoãn, thế nhưng sau khi nhìn về phía Thẩm công tử, hắn không lưu tình chút nào mà nói: "Người nhà thì được nhưng người ngoài thì không được." Hắn ta ám chỉ Thẩm Lâm Kỳ? Mạch Nhiên trợn mắt nhìn hắn, lúc này cô đã nhìn vị bác sĩ kiêu ngạo này bằng con mắt khác xưa. Dù sao trên đời này người có thể đối đầu gay gắt cùng Thẩm Lâm Kỳ thực không nhiều, chỉ vậy cũng đủ khiến Mạch Nhiên bội phục Hoàng Tề sát đất. Thẩm Lâm Kỳ đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, anh cười nhạt một tiếng: "Ở đây có thể có người ngoài, những chắc chắn không phải tôi!" Ồ, vẫn còn ngang ngược sao? Mạch Nhiên nhìn Hoàng Tề, sắc mặt hắn kém đi rất nhiều: "Tôi là bác sĩ phụ trách bệnh nhân Bạch Triết, chẳng lẽ tôi còn là người ngoài?" "Khó mà nói được, bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ". Lời này của Thẩm công tử rõ ràng là ám chỉ: Thêm anh vào cũng không nhiều, bớt anh đi cũng không phải là ít, nếu như không muốn phải cuốn gói, thì đừng nói nhiều lời vô ích như vậy. Thế nhưng Hoàng Tề hoàn toàn không bị Thẩm Lâm Kỳ uy hiếp, ngược lại, hắn cười nhạt: "Chuyện đó cũng không đến lượt người ngoài như anh lo." Bầu không khí thoáng cái căng thẳng hẳn lên. Bạch Triết sợ đến nỗi trốn phía sau Mạch Nhiên, giật tay áo cô hỏi: "Chị, anh rể hai người bọn họ cãi nhau sao?" Đã bảo không phải anh rể! Cả hai đều không phải!! Mạch Nhiên nhất thời kích động, bất chấp tất cả, chỉ tay vào hai người bọn họ nói: "Cái gì mà người ngoài với người trong, A Triết là em trai em, không phải em trai hai người, ở đây không cần hai người, phiền ra ngoài cho em, ai dám làm A Triết sợ hãi em sẽ không để yên!" Mạch Nhiên trong lòng nghĩ đây hình như là lần đầu tiên bày ra khí thế "cường công" trước mặt Thẩm công tử. Thế cho nên Thẩm Lâm Kỳ và Hoàng Tề ngừng nói chuyện, cùng quay đầu nhìn về phía cô. Một trận im lặng. Hai người bọn họ đi ra ngoài. Gì thế này! Hoá ra lúc Mạch Nhiên khởi phát ra uy, lại có thể như cọp sao? Mạch Nhiên kinh ngạc, trong lòng âm thầm suy nghĩ, sau này có nên nhiều lần thị uy trước mặt Thẩm công tử? Cho anh khỏi phải thấy cô yếu đuối mà hành hạ? Lúc này, A Triết mới kéo tay áo cô nói: "Chị, chị đối xử với hai anh rể thật dữ." Mạch Nhiên thiếu chút nữa thổ huyết, đã nói nao điều không phải anh rể! Lại càng không phải hai anh rể! Trời ạ, rốt cuộc là ai dạy đứa trẻ này như vậy? Mạch Nhiên thật muốn từ từ dạy bảo lại A Triết. Trong tình huống hối không kịp này, Mạch Nhiên vẫn ngồi nói chuyện với A Triết tới nửa đêm. Lúc đầu A Triết rất thích thú kể với cô những chuyện về mọi người ở đây, nói đến mệt mỏi. Mạch Nhiên dỗ mãi A Triết mới nặng nề đi vào giấc ngủ. Sau khi thấy A Triết ngủ say rồi, cô cuối cùng mới an tâm, rón ra rón rén đi ra ngoài. Cửa bệnh viện đã đóng chặt để bệnh nhân nghỉ ngơi. Lúc này đừng nói đến người nhà bệnh nhân, mà ngay cả bác sĩ và y tá cũng rất ít được tự do ra vào. Mạch Nhiên đưa tay lên xoa bụng, cầm túi bánh mì định ra một góc không người để ăn một chút, không muốn để bị bắt tại trận. *** Tuy rằng bệnh viện buổi tối ít người nhưng dù sao Mạch Nhiên cũng là người của công chúng, ngộ nhỡ bị bắt gặp dáng vẻ nghèo khổ ngồi gặm bánh mì thì thật không hay. Để tránh cho sáng mai trên các tờ báo giải trí lớn xuất hiện tiêu đề: "Nữ diễn viên nối tiếng khổ sở ăn bánh mì ở bệnh viện lúc nửa đêm", cô đành ngồi xổm bên cạnh thùng rác, nhanh chóng cắn miếng bánh mì. Bỗng nhiên phía sau có người lên tiếng. Thẩm Lâm Kỳ, sao anh ta còn chưa đi? Mạch Nhiên lúc đó miệng bánh mì, bị Thẩm Lâm Kỳ làm cho giật mình, nghẹn ứ lại trong họng. "Em sao thế?" Thẩm Lâm Kỳ thấy cô có vẻ không bình thường liền hỏi. Cô quay lưng về phía anh, khổ sở úp mặt vào thùng rác, nghẹn đến đỏ bừng mặt mũi, nước mắt nước mũi với nước bọt tràn ra, không biết bao nhiêu mất mặt! Vậy mà người gây ra tai hòa còn không cảm thấy tội lỗi, thậm chí còn tiến đến gần cô. Mạch Nhiên sợ anh thấy bộ dạng mình như vậy sẽ vô cùng mất mặt, quá mất mặt, cho nên liền lập tức quay lại, lao vào người Thẩm Lâm Kỳ. Thẩm Lâm Kỳ cứng đờ: "Em..." "Đừng nói!" Mạch Nhiên vùi đầu chôn chặt trong ngực Thẩm Lâm Kỳ. (Sa: *cười lăn lộn*) Thẩm Lâm Kỳ quả nhiên không nói nữa. Cô ở trong lòng anh đầu ngọ nguậy liên hồi. Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy hình như đã lau sạch sẽ mồm rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên (hơ hơ chị bẩn thế hả? ^^). Lập tức cô thấy anh đang cười cười. "Lau khô rồi chứ?" Anh hỏi. Vậy mà cũng phát hiện ra... (chị tưởng ai cũng ngu ngơ như chị sao?) Mạch Nhiên ha hả cười gượng hai tiếng: "À... ha ha... chắc vậy." "Khóe miệng vẫn còn." Anh rất nghiêm túc chỉ vào miệng cô. "Đâu?" Mạch Nhiên vô thức đưa tay lên sờ. "Bên trái." "Ở đây?" "Phía dưới." "Đây?" "Bên cạnh chút nữa." "Rốt cuộc ở đâu?"... Mạch Nhiên không nhịn được sờ loạn, sau đó tay bị anh bắt lấy. "Ở đây." Anh phủ lên môi cô. Lần trước là mì ăn liền, lần này là bánh mì, tại sao tốt xấu gì cũng bị bại lộ trước mặt anh? Mạch Nhiên bất lực, thế nhưng anh một chút cũng không ngại ngùng, thậm chí nắm cổ tay của cô, đẩy cô lại phía tường, không kiêng nể gì mà áp sát vào người cô. Không biết là do đói hay là do bị hôn, Mạch Nhiên chỉ thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân nhũn ra, người dán lên tường, thiếu chút nữa tê liệt ngã khuỵu xuống. Thế nhưng thắt lưng lại bị anh nâng lên, cảm giác lúc bàn tay anh đụng vào eo khiến não bộ cô như ngắn lại, không nghĩ được gì, chỉ thấy trong ngực như có trống đập, ý loạn tình mê thế nào, cô lại vô thức đưa tay lên ôm lấy cổ anh. Môi, hôn càng sâu... Cô không biết có phải là vì giữa cô và anh còn thiếu một câu nói chính thức cho nên mỗi một hành động mới tạo nên cảm giác đặc biệt hưng phấn đến thế hay không? Bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ giữa hai người, bất kể là cãi nhau hay đấu khẩu, tất cả đều lần lượt hiện lên trước mắt cô. Mạch Nhiên cảm thấy phòng tuyến trong lòng mình đang dần sụp đổ, chỉ thiếu chút nữa sẽ không còn chút nào. Bất ngờ, cửa phòng bệnh đối diện mở ra. A Triết giật mình nhìn hai người bọn họ, tự nhủ nỏi: "Hoá ra người mặc quần áo đen mới là anh rể." Tâm tình mới khơi dậy trong nháy mắt sụp đổ, Mạch Nhiên đen mặt khiến cho A Triết rùng mình. Không hiểu sao, cô có cảm giác em mình hình như tình trạng bệnh đã tốt hơn rất nhiều rồi.