Độc Dược Mê Dục
Chương 47 : Người bạn thanh mai trúc mã: Thủ Mộ quốc quang (trung)
“Bình thường cậu hay xem những thứ này sao?” Giọng nói của Thủ Mộ có chút nghiêm khắc, nhấp chuột mấy cái liền xóa hết các tài liệu có trong máy tính.
“ Không cần cậu lo! Cậu cũng không phải mẹ tôi! Năm nay tớ cũng đã mười tám tuổi, đương nhiên có thể ra ngoài cùng với đàn ông, cậu đừng có nghĩ tới việc có thể cấm được tớ!” Tài liệu mình cất giữ quý giá như vậy sao có thể xóa bỏ được. “ Tớ mới không tin trong máy tính của cậu không có mấy loại dữ liệu như thế này đâu, nhìn qua thì cậu đúng là chuẩn học sinh giỏi, là người đứng đắn nhưng nếu xem những loại đó thì không phải giống nhau sao…?” Câu nói tiếp theo, càng nói mặt càng đỏ, giọng nói cũng gần như không có.
“ Giống cái gì?” Thủ Mộ dám xác nhận rằng trong máy tính mình hoàn toàn không có thể loại này, loại phim heo toàn động vật giao phối như thế này, cậu hoàn toàn không cần. “ Cậu qua đêm với đàn ông ở bên ngoài, mẹ cậu có biết không? Cậu chỉ mới mười tám tuổi.” Khuôn mặt Thủ Mộ khẽ nhăn lại.
“Tớ đã có bạn trai từ sớm, đối với chuyện này đương nhiên là mẹ tớ biết rồi, chỉ có cậu mới không biết!” Hổ Phách càng nói càng kích động, “ Lúc nào cũng bày ra bộ dạng học sinh ngoan, không phải buổi tối nào cũng đều có suy nghĩ cùng đàn bà làm chuyện xấu xa hay sao? Cậu với cái cô hoa khôi Lục Ban qua lại với nhau, tớ thừa biết, còn giả bộ là trẻ ngoan gì chứ. Chính cậu cũng như thế, lấy tư cách gì dạy dỗ tớ?”
Thủ Mộ không để ý tới sự phản kháng của Hổ Phách, quyết tâm xoá bỏ tập tin vào thùng rác, rồi nhanh chóng xóa vĩnh viễn, tận mắt thấy những gì mình cất giữ bấy lâu nay bị xóa sạch, Hổ Phách tức đến phát điên, hung hăng cắn một cái vào tay Thủ Mộ.
“Tôi ghét cậu nhất! Tôi ghét cậu! Thủ Mộ Quốc Quang, chúng ta tuyệt giao, tôi sẽ không để ý đến cậu nữa,..” Giống như giận điên lên vậy, Hổ Phách dùng sức đánh đấm, khiến Thủ Trủng đang ngồi trên ghế bị đẩy ngã xuống đất, Hổ Phách vẫn nhất quyết không tha nhào lên đánh vào ngực cậu. Thủ Trủng muốn phản kháng lại nhưng lại nghĩ đến làm cô bị thương, rõ ràng ôm chặt cô quay người lại, đem Hổ Phách áp chế ở dưới thân.
“ Không được cử động!” Giọng nói của Thủ Mộ có chút run rấy, cố gắng trấn áp sự phản kháng của Hổ Phách, thân mình mềm mại, thơm tho như con nai nhỏ, không ngừng va chạm ở trước ngực mình. Trước ngực, hai khối tròn đầy đặn đứng thẳng như con thỏ tung tăng hô hấp, khiến Thủ Mộ không khỏi khí huyết dâng trào, phía dưới bụng côn th*t đã bắt đầu rục rịch.
Hổ Phách một chút cũng không cảm nhận được nỗi khổ tâm của Thủ Mộ, thân thể cô vẫn liều mạng vặn vẹo, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Thủ Trủng, mãi đến khi phát hiện phía bụng dưới có hình dạng của cây gậy cứng rắn, cho dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được độ nóng của nó, hơn nữa còn không ngừng sưng to hơn. Trong chớp mắt Hổ Phách bị dọa đến cứng người, không dám lộn xộn nữa.
“ Cậu buông ra… Đứng dậy khỏi người tớ.. cậu…” Hổ Phách lắp bắp không biết nói gì, mặc dù đã từng làm với bạn trai, cũng không còn xa lạ nữa, tuy nhiên chuyện này xảy ra trên người Thủ Mộ thì thật khiến cho người ta không thể tin nổi.
Tức giận đến nỗi miệng nói bậy bạ, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng cái con người cấm dục này không bao giờ biết đến sinh hoạt tình dục sẽ không thể làm như vậy, không nghĩ đến Thủ Mộ cũng có mặt này.
Thủ Mộ lại hạ quyết tâm cho cô một chút giáo huấn, để cho cô biết đàn ông đáng sợ cỡ nào, chơi trò chơi, xem phim còn chưa tính, lại ngang nhiên dám qua đêm với đàn ông, thật sự là sơ suất quá!
“ Còn dám tùy tiện cùng nam nhân khác ra ngoài sao?” Thủ Mộ chịu đựng thân dưới đang bừng lên dục vọng, vẫn khống chế Hổ Phách không buông, trên mặt có vài vệt xước nhỏ: “Cậu không biết thế nào là nguy hiểm sao?”
“ Đi ra ngoài! Không cần cậu xen vào!” Hổ Phách mạnh miệng, lá gan cũng tự nhiên lớn, vươn tay muốn đẩy dục vọng nam tính đáng sợ đang dán phía bụng dưới của mình. “ Không phải cậu cũng thế sao? Đồ biến thái! Đồ háo sắc.”
Sau đó, tay cô bị Thủ Mộ bắt được, cậu đành buông cô ra, không thể tiếp tục như vậy nữa, nhưng thân thể lại phản bội lý trí, cậu tóm lấy cánh tay kia, áp xuống dục vọng của chính mình, dùng tay cô mà chuyển động cây gậy phía dưới.
“Cậu…cậu…Buông ra đồ biến thái!” Hổ Phách bị vật to lớn kia dọa cho sợ hãi, Thủ Mộ Quốc Quang, trong mắt mọi người cậu lúc nào cũng lạnh lùng, là một người ưu tú đến xuất sắc, lại …lấy tay cô thay cậu tự an ủi.
Hô hấp dồn dập, đầu óc như có lửa càng cháy càng mạnh, chỉ có đôi tay ôn nhu mềm mại, như không xương vuốt ve địa phương phía dưới, mang cho cậu khoái cảm vô biên.
“ Đây đều là lỗi của cậu, Hổ Phách.” Thủ Mộ tháo kính, đôi mắt nhỏ dài dần dần mất đi vẻ nghiêm túc, lạnh lùng: “Vậy nên cậu phải chịu trách nhiệm.”
“ Chịu… Trách nhiệm? Thủ Mộ Quốc Quang, buông tớ ra! Cậu tự mình đi tắm nước lạnh đi! Tớ sẽ không chịu trách nhiệm.” Hổ Phách đang nhìn làn da Thủ Mộ Quốc Quang gợi mở ra, ma mị như yêu quái vậy.
Quyết tâm đã hạ xuống, Thủ Mộ liền không do dự, cúi đầu ngậm chặt lấy môi Hổ Phách, ngăn chặn lời nói định phát ra của cô, lưỡi nóng chui vào trong miệng nhỏ, điên cuồng đoạt lấy nước bọt bên trong. Phía dưới kia, một tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô đưa vào bên trong chiếc quần thể thao rộng thùng thình.
Giống như bị thiêu đốt một phen, tay bị đè ở dương v*t đang sưng dần lên, trên dưới bị ép chặt ma sát lẫn nhau, thậm chí toàn bộ bàn tay đều bị kẹp giữa hai bắp đùi tráng kiện của Thủ Mộ. Trên dưới đám lông của dương v*t cọ sát như muốn tay cô phải trầy ra vậy.
“ Quốc Quang.. Đừng như thế… cậu đi tắm đi có được không? Đừng như vậy…” Hổ Phách nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Thủ Mộ, mắt mở to cầu khẩn nhìn cậu, vì trong lòng cô, Thủ Trủng giống như là người thân của cô, là anh cả vậy. Cùng cậu phát sinh sự tình như này, cô thật sự không thể chịu đựng được.
Thủ Mộ như đã biến thành một người khác, những gì cô thỉnh cầu đều không lọt vào tai cậu. Cô xoay đầu đi, cậu liền đem vô số nụ hôn rơi xuống ở cổ cô, cách lớp áo mỏng một bàn tay xoa lấy một bên ngực mà nắn bóp, thỉnh thoảng xoa bóp cho đỉnh nhọn kia nổi lên nhọn hoắt. Hổ Phách bị hắn xoa bóp liền mất đi khí lực chống cự, miệng tự nhiên phát ra tiếng thở gấp.
“ Không mặc áo lót? Cậu ở trước mặt người đàn ông khác cũng mặc như vậy sao?” Rõ ràng chính cậu đang làm chuyện quá đáng với cô, mà giọng nói vẫn như đang giáo huấn học sinh vậy. “ Không mặc áo lót, là để cho bọn họ có thể tự do mà chơi ngực cậu phải không?” Nói xong, liền nhéo mạnh một cái, khiến Hổ Phách thở nhẹ một hơi.
“ Không phải thế!” Hổ Phách cau mày cãi lại, cậu nói như mình là một dạng con gái hư hỏng ai cũng có thể chơi được.
“ Không phải sao?” Để cho cô dần dần không phản kháng nữa mà trở nên mềm lòng hơn, cậu mở bàn tay cô ra, quy đầu cứng rắn chuẩn bị đâm chọc: “ Vậy vì sao không mặc áo lót?”
“ Bởi vì…bởi vì cậu…” Bởi vì tớ tin tưởng cậu, trước mặt cậu có thể không cần che giấu bản thân mình.
Câu trả lời này, giống như đã lấy được lòng Thủ Mộ, cậu buông lỏng thân thể Hổ Phách, buông tay cô đang bị đè trong quần cậu ra. Hổ Phách rút tay từ trong quần cậu, nghĩ đến muốn đẩy hắn ra, lại bị vẻ mặt tuyệt mỹ của Thủ Mộ mê hoặc, đôi mắt nghiêm nghị hiện giờ tràn đầy hương vị tình dục, gợn sóng trên mặt cũng bị dục vọng chiếm đoạt.
Giống như đã từng làm vô số lần trong lúc ngủ, cậu cởi quần áo của chính mình, kéo lấy Hổ Phách, kéo vạt áo của cô kéo lên trên, lại khó nhọc cởi quần short jean, cùng lúc cởi luôn cả chiếc quần lót ren, trong vài phút ngắn ngủi, hai người toàn thân trần trụi dưới ánh sáng căn phòng mà đối mặt với nhau.
Dáng vẻ nho nhã, khuôn mặt nghiêm nghị cùng với dáng người gầy gò, hoàn toàn khác hẳn với vật ở giữa hai chân cậu lúc này, dương v*t màu đỏ tím, vừa to vừa dài. Gân xanh xoắn xít, tràn ngập tính hung dữ như muốn xâm phạm, đang hùng dũng ngẩng đầu chỉ vào bụng dưới của Hổ Phách.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
87 chương
35 chương
603 chương