Độc Cô Chiến Thần
Chương 82 : Khu vực hỗn loạn (P2)
- Dạ! Chủ công anh minh! Thần hạ tuân lệnh.
Gã tráng hán hướng thành chủ vẻ mặt sùng kính hành lễ xong cáo lui.
Nhìn bóng lưng gã tráng hán rời đi, thành chủ cười cười.
- Ha ha! Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc, mặc dù ta từ trên người các ngươi kiếm được một khoản lớn, nhưng đừng trách ta bán đứng các ngươi nha! Ai bảo đối đầu của các ngươi giao cho ta lợi ích cao hơn nhiều so với các ngươi chứ? Danh dự thì tính là cái quái gì? Hết thảy cũng là vì ích lợi a!
Mệnh lệnh truyền xuống, các thành trấn bốn phía thành Thanh Nguyệt lập tức sôi trào hẳn lên, vô số người thân hình gầy gò, đi chân trần, tay cầm thương bằng cây trúc hoặc là đao kiếm cũ nát sứt mẻ, hai mắt rực sáng từ nhà tranh lao ra, chia làm mấy chục dòng người gào thét ào ào kéo ra bờ biển.
Âu Khắc đang mang theo một lượng lớn vật liệu chạy trở về, có chút đắc ý quay sang Lôi Đặc, Lôi Khải nói:
- Các ngươi không cảm thấy lạ vì sao hai đại nhân kia dễ dàng đáp ứng yêu cầu của chúng ta như vậy sao?
Lôi Đặc, Lôi Khải nghi hoặc nhìn nhau một cái, sau đó cùng gãi gãi đầu.
- Đại thúc, ngươi nói cái gì vậy? Vì sao đại nhân đáp ứng yêu cầu của chúng ta hả? Chúng ta vào trong thành mua đồ phải người khác đồng ý sao?
Âu Khắc nghe vậy, vỗ trán của mình ai oán thở dài nói:
- Trời ạ! Thì ra các ngươi đi theo ta, căn bản không biết phải làm gì? Bị các ngươi chọc cho tức chết được!
Âu Khắc hoàn toàn không còn gì để nói. Mấy ngày trước lúc ra đi còn cố ý nói cho bọn chúng biết tình hình, muốn bọn chúng phải chú ý tinh thần cảnh giới, không ngờ chúng chỉ cho là để mua đồ.
"Ôi! Sau này những chuyện khác tốt hơn là không nên để cho bọn chúng nhúng tay vào. Chúng chỉ thích hợp đánh giết ở trên chiến trường mà thôi, hoàn toàn không thích hợp làm hộ vệ!"
Âu Khắc vứt hai kẻ ngu ngốc này qua một bên, quay sang mấy thân vệ quan văn tự mình đặc biệt tuyển chọn nói:
- Vừa rồi các ngươi biết chuyện gì xảy ra không?
Bởi vì mấy người đang cười thầm hai kẻ ngu Lôi Đặc, Lôi Khải, lập tức bắt đầu suy nghĩ.
Bọn họ dĩ nhiên biết rõ Âu Khắc chính là người trọng yếu nhất trong đám bộ hạ của Khang Tư đại nhân, có thể nói tiền đồ của mình một phần rất lớn đều nằm trong tay của hắn. Cho nên đối với câu hỏi của Âu Khắc cả bọn đều vắt hết óc suy nghĩ, chuẩn bị một cái ấn tượng tốt cho lão đầu lĩnh thân vệ này.
- Cái này có liên quan tới chuyện chúng ta bắt bí bọn họ?
Một gã thân vệ cướp lời nói, có điều mới vừa mở miệng thì bị những ánh mắt nhìn khinh bỉ: lý do đơn giản như vậy, đại thúc còn phải mở miệng dò hỏi sao?
- Có phải nguyên nhân vì bọn họ nhận thấy chống lại chúng ta được không bằng mất hay không?
Một gã thân vệ khác lên tiếng nói.
- Tại hạ cho rằng, đối phương một là ném chuột sợ vỡ bình, hai là chúng ta đưa ra yêu cầu hoàn toàn không có tổn hại gì tới lợi ích của bọn họ, đồng thời giữa chúng ta và bọn họ cũng không phải là tử địch, chẳng qua là xung đột vì ích lợi của kim tiền mà thôi.
Gã thân vệ khác nói.
Âu Khắc nghe được lời của thân vệ này, gật đầu mỉm cười: Gã thân vệ tên gọi là Áo Khắc Đức này không tệ.
Chờ sau khi bọn hắn nói ra các loại lý do, Âu Khắc hỏi tiếp:
- Như vậy các ngươi nói xem, tại sao bọn họ lại dễ dàng để chúng ta gia nhập trò chơi này như thế?
- Tại hạ nghĩ rằng: một là tuyến đường buôn lậu trọng yếu nằm ở trong tay Khang Tư đại nhân, bọn họ khai phá con đường mới sẽ rất khó khăn, hai là ta tin rằng loại hoạt động buôn lậu này, hẳn là phải tự xuất ra khoản vốn liếng riêng của mình để vận chuyển, cho nên...
Những lời nói của bọn thân vệ khiến Âu Khắc gật đầu không dứt, trong lòng thật là vui mừng: "Mặc dù mình cũng không phải là nhân tài tuyệt đỉnh, hơn nữa những tên thân vệ này hiện tại mình bồi dưỡng cũng không thể nói đặc biệt lợi hại. Nhưng bất kể nói thế nào, bằng vào năng lực hiện tại của bọn họ, đã có thể trợ giúp mình quản lý tốt lãnh địa cho Khang Tư đại nhân rồi. Còn như sau này trong đám bọn họ có xuất hiện nhân tài tuyệt đỉnh hay không, vậy thì không cách nào đoán trước được."
Trong lãnh địa của Khang Tư nhờ có nhiều tráng đinh tù binh gần cả ngàn tên, nên tốc độ xây dựng được tăng nhanh. Đến khi Âu Khắc mang theo lượng lớn hàng hóa trở về tới, thì doanh trại bằng gỗ thô sơ trước kia, đã hoàn toàn thay đổi không kém gì một thành trấn. Nếu như không phải mặt đất vẫn còn bùn đất, tường thành vẫn bằng gỗ, vậy thì chẳng khác gì thành trấn.
Cả trung đội hộ vệ được Khải Nhĩ Đặc phái theo, còn chưa có tới gần lãnh địa đã bị Âu Khắc thưởng kim tệ đuổi đi. Mà Âu Khắc thật không nghĩ tới từ bọn chúng sự thay đổi của lãnh địa Khang Tư cứ như vậy nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Bên trong phủ lãnh chủ đã trở nên có chút hoành tráng, Âu Khắc báo cáo tình hình chuyến đi tỉnh cho Khang Tư, cuối cùng mới lên tiếng:
- Đại nhân, ngài nghĩ như vậy có được không?
Nghĩ mình đem nội vụ bán cái cho gã thân vệ này, chính mình lại dẫn tù binh và lính hầu tham gia xây dựng, Khang Tư bật cười nói:
- Ừ, Ngươi làm rất tốt! Về phần bến cảng, sau khi ngươi lên đường, Lưu Bân đã dẫn người khởi công xây dựng rồi. Mặc dù ta chưa có đi xem thử thế nào, nhưng phỏng chừng hai ngày nữa thì có thể khôi phục nguyên trạng.
- Ồ! Không nghĩ tới Lưu Bân còn có như vậy...
Âu Khắc nói đến đây, đột nhiên hai mắt lóe sáng nói:
- Đại nhân, có phải Lưu Bân rất thành thạo việc xây dựng bến cảng hay không?
- Cái này... nếu hắn dám đưa ra yêu cầu chịu trách nhiệm xây dựng bến cảng, theo lý mà nói hẳn là có năng lực với việc này chăng?
Khang Tư cũng không xác định.
- Đại nhân! Xin mời Lưu Bân ra đây, thuộc hạ muốn hỏi hắn một vài vấn đề. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
Âu Khắc vội vàng nói.
Khang Tư mặc dù cảm thấy khó hiểu với yêu cầu này, nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho thân vệ đi tìm người.
Rất nhanh Lưu Bân và Tương Văn hai người cùng đi vào phủ lãnh chủ, Lưu Bân vừa mới lên tiếng vấn an Khang Tư, Tương Văn đã hét lên:
- Đại nhân! Lưu Bân thật lợi hại! Bến cảng giao cho hắn xây dựng rất xinh đẹp! Cho tới bây giờ tôi cũng không có nghĩ tới chỉ dùng gỗ mà có thể làm ra được bến cảng đẹp như vậy!
Khang Tư cùng Âu Khắc đều có chút lơ là: bến cảng bằng gỗ thì dù có xinh đẹp đến mức nào đi nữa, không phải chỉ là mấy cây cột, mấy tấm ván tạo thành hay sao?
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi thấy trong mắt Lưu Bân hiện lên vẻ ngượng ngùng, Âu Khắc vội nói:
- Vậy phải đi thưởng thức kiệt tác của Lưu Bân tiên sinh một chút mới được. Ngài thấy sao, đại nhân?
Khang Tư cũng gật đầu phụ họa theo, dù sao hắn cũng không phải là hạng người bất cận nhân tình.
- Lưu Bân! Không biết ngươi có nắm được về phương diện đóng tàu và hàng hải hay không?
Âu Khắc không đợi Lưu Bân hỏi cho gọi hắn tới làm gì, đã lên tiếng hỏi thẳng.
- Đóng tàu? Hàng hải?
Lưu Bân lắc lắc đầu nghi hoặc:
- Tôi chỉ là có chút tâm đắc trên phương diện hội họa và kiến trúc, còn đóng tàu và hàng hải cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Nói đến đây, bỗng nhiên Tương Văn xen miệng nói:
- Âu Khắc đại thúc là muốn tự mình đóng tàu để hoạt động buôn lậu à?
Âu Khắc trợn mắt nói:
- Không được sao? Dựa vào người khác dù sao cũng không bền chắc bằng của mình làm ra? Chỉ cần chúng ta có thuyền của mình lại chiếm giữ bến cảng, còn sợ không thể kiếm ra tiền sao? Hơn nữa ở chỗ chúng ta nhiều cây cối, cổ thụ hai người ôm cũng không ít, không tự mình đóng tàu quả thực quá đáng tiếc! Ta tin tưởng chỉ cần kiếm một số thợ mộc thì nhất định có thể đóng được tàu thuyền rồi.
Tương Văn nghiêng đầu nghi ngờ nói:
- Có đơn giản như vậy không? Nghe nói phải có thợ chuyên môn đóng tàu mới được đấy! Nếu chỉ dựa vào những thợ mộc của chúng ta, sợ rằng chỉ có thể làm được thuyền nhỏ đánh cá trên sông. Dù sao bọn họ chỉ là thợ mộc mà không phải thợ đóng tàu.
- Chúng ta có thể đi chiêu mộ thợ đóng tàu mà!
Uy Kiệt nghe tin vừa chạy tới lập tức xen vào nói.
Tương Văn đối với Uy Kiệt thực không giống với những người khác, đưa tay gõ đầu hắn mắng:
- Ngu ngốc! Những thợ đóng tàu đều là bảo bối của các bến cảng, chúng ta dựa vào cái gì chiêu mộ được bọn họ tới đây chứ!
Lưu Bân trầm ngâm một hồi lên tiếng:
- Chúng ta cũng không nhất định phải làm xưởng đóng tàu, chỉ cần một số thợ có thể sửa chữa tàu thuyền là được. Như vậy mới có đủ điều kiện mời thợ đóng tàu tới. Dù sao hiện nay đóng tàu thuyền còn không bằng mua thuyền.
Nói đến đây, Lưu Bân phát hiện Khang Tư đang rất hứng thú lắng nghe, có chút hưng phấn tiếp tục nói:
- Chỉ có điều nếu như thật sự cần thợ đóng tàu thuyền cao cấp cũng không khó khăn lắm: vùng duyên hải của bán đảo Phi Ba có rất nhiều thợ đóng thuyền. Bởi vì các thế lực giao chiến lẫn nhau, nhất định sẽ có nhiều thợ đóng thuyền trở thành tù binh, chúng ta tìm mua bọn họ không phải là được sao?
Đang lúc mọi người trầm trồ ý kiến hay này, bất chợt Âu Khắc vỗ mạnh vào đầu, ảo não kêu lên:
- Ta đúng là một con lừa ngu ngốc! Từ tỉnh thành đến đây hai chuyến, vì sao cũng không nhớ phải kêu gọi dân phu tới chứ!
Trừ Khang Tư những người khác đều sửng sốt, sau đó cùng nhau ảo não cúi đầu.
Khang Tư cười cười:
- Không sao, chỉ cần xây dựng cơ sở, phòng ngự cho thật tốt, nhất định sẽ hấp dẫn dân chúng tới đây.
Đừng xem bộ dáng bề ngoài của Khang Tư dường như không thèm quan tâm tới, nhưng thật ra trong lòng hắn đang tự khiển trách mình: "Dù gì mình cũng từng làm Trưởng quan hậu cần, vậy mà đến ngay cả điểm then chốt của một lãnh địa cũng quên mất! Vì sao ban đầu không nghĩ tới chuyện phải kêu gọi dân phu chứ? Điều cơ bản nhất của lãnh địa là phát rừng, trồng trọt, phu lao động những thứ này đều phải cần dân phu để làm mà, chẳng lẽ mình lôi những chiến sĩ ra làm thay dân phu sao? Điều này thật đúng là quá lãng phí!"
Âu Khắc có chút lo lắng nói:
- Nếu vậy để tôi đi tỉnh thành một chuyến nữa, phát ra thông báo cần chiêu mộ dân phu? Chuyện này làm càng sớm càng tốt đấy.
Tương Văn hơi chần chừ nhắc nhở:
- Đại thúc, hiện nay chỗ chúng ta không có khai khẩn đất đai, không có xưởng gỗ, không có thuyền câu, có thể nói thôn trấn này ngoại trừ quân sự hóa cái gì cũng không có, bọn dân phu đó có nguyện ý tới đây không chứ? Phải biết rằng trừ khi có lệnh của hoàng đế bệ hạ hoặc Hội nghị ngự tiền, bất luận kẻ nào cũng không thể tự ý bắt buộc dân chúng di dời chỗ ở!
Nghe Tương Văn nói, Âu Khắc và Khang Tư đều ngẩn người, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần mời chào một câu dân phu sẽ tới đây. Chẳng qua không ai nghĩ tới ở nơi hẻo lánh nghèo nàn như thế này, có gì để thu hút những dân phu kia tới chứ?
Đang lúc mọi người khổ sở trầm tư suy nghĩ phải làm gì, Lưu Bân lần nữa lên tiếng nói:
- Không biết chúng ta có thể mua những tù binh từ bán đảo Phi Ba tới làm dân phu được không? Ở Đông đại lục bên kia có tập tục là tù binh không bị xử tử thì trở thành nô lệ bán đi, có lẽ tập tục của Tây đại lục bên này cũng không khác bao nhiêu đâu?
- Ở bên này có tục lệ tù binh có nhiều tiền có thể nộp tiền chuộc để được trả tự do.
Âu Khắc mới vừa nói đến đây, vỗ đùi kêu lên:
- Đúng rồi! Bán đảo Phi Ba cũng rất nghèo túng, đại đa số binh lính bị bắt làm tù binh đều không thể chuộc mình trở về, chúng ta có thể ra tay từ chỗ này đấy.
Tất cả mọi người đều đồng ý với biện pháp này, chỉ có Tương Văn cau mày hỏi:
- Tiền vốn lấy đâu ra bây giờ?
Một tù binh ít nhất có thể bán hai kim tệ, hơn nữa mua tù binh về còn phải lo thức ăn, công cụ, lều trại các thứ... đó cũng cần một số tiền lớn nha. Mặc dù hiện tại có mấy mươi vạn kim tệ tồn kho, nhưng đụng đâu cũng tiền, không cẩn thận cứ tiêu xài như nước thì chẳng mấy lúc là hết sạch.
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
780 chương
4 chương
848 chương
31 chương
642 chương
239 chương
39 chương