Độc Cô Chiến Thần
Chương 69 : Vùng đất phong hoang vu.
Kiệt Lạp Đặc trong lòng lo âu, đi đi lại lại trong phòng, mặc dù đã nói rõ điều kiện với Cách Tư: chỉ cần lấy được bản đồ, đảm bảo mình sẽ được điều vào sư đoàn địa phương, mấy tháng sau, mình có thể có cấp bậc Thượng úy. Vinh hoa phú quý đang chờ đợi mình, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lấy được bản đồ.
Đây là điều kiện phi thường khó khăn, bởi vì bản đồ này được Khang Tư ngày đêm mang theo trên người, muốn từ trên người Khang Tư trộm lấy bản đồ? Thật sự không dám nghĩ tới!
Không nói Khang Tư thực lực mạnh mẽ, mà chỉ một đầu hắc lang luôn ở bên mình Khang Tư cũng đã có thể tảo trừ tất cả mưu đồ bất chính. Kiệt Lạp Đặc hiện đang cố suy nghĩ tìm biện pháp đến nhức cả đầu, xem xem có thể lấy cớ gì để có thể tiếp xúc với bản đồ. Tuy nhiên không thể bộc lộ ý đồ của mình, nếu không lập tức sẽ trở thành tử địch của chiến sĩ toàn quân, bởi vì chẳng khác gì mình lấy đi chiến công của bọn họ.
Chẳng qua cái công lao lấy được bản đồ cũng không thuộc về binh sĩ. Chỉ có tầng lớp từ Tiểu đội trưởng trở lên mới có thể có ý kiến với mình.
Nhưng chỉ chừng đó cũng đã đủ phiền toái. Hết thảy những điều đó đều nói lên rằng: Tuyệt đối không thể để cho ai biết chuyện mình lấy bản đồ, nếu không mình không thể rời đi nữa bước.
Xem ra vẫn chưa có biện pháp.
Kiệt Lạp Đặc không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể ở trước mặt Khang Tư chờ đợi vận khí.
Khi trở lại doanh trại, Kiệt Lạp Đặc lại phát hiện bên cạnh Khang Tư có chút kỳ quái: ngoại trừ mấy Tiểu đội trưởng của mình hoàn toàn không thấy Trưởng quan đế quốc nào khác, mà người tại đây cũng không phải cảnh vệ của Khang Tư, chỉ có bọn phu trưởng lính hầu. Càng lạ là còn có một tên tù binh mục kỳ nhỏ gầy đét.
Bọn Tiểu đội trưởng quân đế quốc có chuyện gì vậy? Theo như mấy hôm trước thì bọn họ luôn ở bên cạnh Khang Tư mà?
Kiệt lạp Đặc vừa chào hỏi mọi người vừa tự hỏi mình.
Đúng lúc này, Uy Kiệt vội vàng chạy vào kêu to:
- Đại nhân, ta nghe được gần đây có suối nước nóng, chúng ta đi tắm nước nóng đi. Đã lâu rồi chúng ta chưa được tắm nước nóng đấy.
Nghe được "có suối nước nóng" mọi người đều sáng mắt lên. Đặc biệt là Tương Văn hai mắt loé sáng như sao.
Nước suối ôn tuyền có thể bảo dưỡng làn da láng mịn mà.
Lưu Bân nghe nói mắt cũng loé sáng, sau đó không biết nhớ tới cái gì, rất nhanh ảm đạm xuống.
Không biết có chuyện gì xảy ra, mà Lưu Bân những ngày qua không rửa mặt, nhất quyết giữ lại trạng thái cơ thể.
- A ha, ta nhớ không lầm thì nước suối ôn tuyền có thể tiêu trừ mệt nhọc, làm cho cơ thể được một phen thống khoái. Hãy nghỉ ngơi cho tốt một phen mới được.
Âu Khắc híp mắt mỉm cười lên tiếng.
Kiệt Lạp Đặc vội vàng hùa theo:
- Đúng vậy, đã lâu rồi không có tắm nước nóng, lần này nhất định phải hưởng thụ một phen cho thoải mái.
Nghe mọi người tán thưởng suối nước nóng, những người chưa từng tắm qua nước nóng đều lộ vẻ mặt đầy khát vọng. Còn hắc lang cũng vãnh tai, híp mắt lắng nghe, xem ra nó cũng rất hứng thú đối với suối nước nóng đây.
Đối với những chuyện nhỏ nhặt này, Khang Tư thấy mọi người đều khát vọng, đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Vừa thấy Khang Tư đồng ý, Kiệt Lạp Đặc lập tức nhảy dựng lên hô:
- Ta đi kêu các huynh đệ.
Vừa nói, hắn vừa chạy đi nhanh như gió. Thần Phật phù hộ, cơ hội này không thể để qua.
Thấy mọi người đứng lên đi ra, Lưu Bân rụt rè nói:
- Ta... ta không đi.
- Sao lại không đi? Tắm suối nước nóng rất tốt đấy! Chẳng lẽ ngươi thẹn thùng? Ta không sợ, ngươi sợ cái gì? Có gì xấu hổ đâu? Tương Văn không hiểu, hỏi.
Nghe Tương Văn hỏi, Lưu Bân mặt đỏ bừng lắc đầu không nói. Khang Tư cười xoà, không nói gì, dẫn mọi người đi.
Tương Văn thấy không cách nào lôi Lưu Bân đi, không thể làm gì khác hơn là thở dài buông tha. Lưu Bân nhìn thấy bên mình thoáng cái không còn người nào, ánh mắt hắn ảm đạm nhìn theo, nói thầm một mình:
- Nào phải là ta không muốn đâu! Ôi, tắm suối nước nóng ai mà không thích, nhưng mà... rồi lắc lắc đầu, xoay người đi vào.
Thấy Kiệt Lạc Đặc từ trong lều Khang Tư chạy ra.
Một Tiểu đội trưởng sắc mặt quái dị cười nói:
- Không phải chứ? Kiệt Lạp Đặc? Hiện tại chúng ta đã giải trừ chiến bị, thối lui ra khỏi chiến trường, sao ngươi vẫn phục tòng mệnh lệnh của Thiếu uý Khang Tư như vậy?
Tiểu đội trưởng bên cạnh cũng chen vào:
- Đúng vậy, thời chiến Thiếu úy Khang Tư là cấp trên của chúng ta, hiện tại Thiếu úy Khang Tư chỉ là một sĩ quan hậu cần, hắn chỉ có thể chỉ huy hai mươi lăm binh sĩ hậu cần mà thôi, chúng ta là những chiến đấu binh có thể không phục tòng mệnh lệnh mà!
Nghe nói như thế cùng thấy thần sắc của các Tiểu đội trưởng, Kiệt Lạp Đặc trong lòng thấy vui sướng. Đúng vậy, dựa theo quy củ, hiện giờ đã thoát khỏi chiến trường, đồng thời có quân đội bạn bảo hộ, quyền lực cao nhất tạm thời của Trưởng quan Khang Tư không còn nữa. Bây giờ hắn chỉ là Trưởng quan hậu cần mà thôi.
Nhưng mà đám người này cũng quá đáng đi! Không nói mấy tháng ở thảo nguyên chiến đấu cùng nhau kết hạ tình nghĩa, mà lúc còn ở đại đội thứ năm bọn họ không phải là cũng đã được Khang Tư làm cho tâm phục khẩu phục sao? Vì sao bây giờ an toàn rồi, lại trở mặt nhanh vậy?
Thấy các Tiểu đội trưởng như có như không sửa sang lại quân hàm của mình, Kiệt Lạp Đặc chợt hiểu ra, lòng tự mắng: "Đáng chết, ta còn tưởng rằng đám người này vẫn còn tốt hơn ta. Thoát khỏi chiến trường là trở mặt không nhận người rồi! Thì ra bọn họ cho rằng sau khi đã lập công thăng quan, có thể thoát khỏi quan hệ với Khang Tư! Thế nhưng cũng khó trách bọn họ nghĩ như vậy, dù sao bọn họ cũng là binh sĩ chiến đấu, một khi đã thăng quan tuyệt đối không có trực tiếp quan hệ với ngành hậu cần. Bọn họ chắc không nghĩ đến nếu không có Khang Tư dẫn dắt làm sao có thể ung dung vượt qua Thảo nguyên để có thể lập công thăng quan đây? Không có Lăng Tư chắc chắn mọi người không thể sống còn để đến được nơi này."
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Kiệt Lạp Đặc đang chuẩn bị bán đứng Khang Tư, chắc chắn sẽ không đi khuyên can các đồng liêu của mình.
- Không nói những thứ này, nói cho các ngươi biết giờ ta định đi tắm suối nước nóng, các ngươi có đi hay không?
Kiệt Lạp Đặc cười nói, hắn rất giảo hoạt đem chuyện này trở thành quyết định của mình.
- Tắm suối ôn tuyền? Dĩ nhiên đi rồi! Nhưng mà nơi này có suối nước nóng không?
Các Tiểu đội trưởng hưng phấn kêu lên. Hiện giờ trong lúc ngồi đợi xác nhận thân phận, hoàn toàn không có việc gì làm, cho nên có thể đi tắm nước nóng là thú tiêu khiển tốt nhất còn gì!
- Hà, không phải lại phải có Thiếu uý Khang Tư dẫn chúng ta đi tắm suối mới được sao?
Một Tiểu đội trưởng thấy tên lính hầu bên kia nhướng mắt lên nhìn, lên tiếng hỏi.
- Thiếu úy Khang Tư là Trưởng quan cao nhất ở đây, không có hắn dẫn dắt, chúng ta làm sao có thể đi ra ngoài doanh trại đây?
Kiệt Lạp Đặc hỏi ngược lại.
Nghe nói thế vốn bọn Tiểu đội trưởng định lên tiếng mình cũng muốn đi chợt sầm mặt lại, không nguyện ý bất động ngồi chờ, còn định kêu gọi mọi người.
Một gã Tiểu đội trưởng muốn đi lại không tình nguyện, thấp giọng hùng hùng hổ hổ:
- Đáng chết, không nghĩ tới tới nơi này rồi, cũng còn phải nghe lệnh chỉ huy của một Thiếu úy hậu cần!
- Hà, huynh đệ, nói nhỏ một chút. Nên nhớ rằng: kỵ mã, vật tư mà chúng ta đang dùng đều là do Thiếu uý Khang Tư đánh cuộc đành được. Dựa theo quy định những đồ này đều là tài sản của Thiếu uý Khang Tư cả đó!
- Chớ quên hiện tại chúng ta ăn cũng không phải là quân lương.
Mặc dù nhìn những tên khốn ăn cháo đá bát này không vừa mắt. Kiệt Lạp Đặc vẫn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Bọn Tiểu đội trưởng thoáng sửng sờ đứng ngẩn người, nhìn sang chiến mã bên cạnh, nhìn vào doanh trại rộng lớn chứa đựng vô số xe ngựa kếch xù. Bọn chúng hờ hững lên ngựa. Mấy Tiểu đội trưởng khác vốn không muốn đi cũng nhảy lên ngựa.
Kiệt Lạp Đặc nhìn nhóm Tiểu đội trưởng phóng đi, không khỏi cười thầm: "Đám ti tiện các ngươi thực là một đám vong ân phụ nghĩa!".
Khang Tư đến gặp viên Thiếu uý phụ trách bọn họ nói rõ ý muốn dẫn mọi người đi tắm. Biết rõ ý đồ của bọn họ, viên Thiếu uý thở phào nhẹ nhỏm, lập tức đồng ý. Đồng thời để tỏ rõ lòng tốt của mình, Thiếu uý phái ra một tiểu đội kỵ binh làm hướng đạo.
Kỳ thật Thiếu úy đã sớm xác nhận thân phận của Khang Tư, biết được nhân tình thế sự của hắn, cũng hiểu tại sao thân phận của Khang Tư vẫn không được giải đáp. Về điểm này, gã Thiếu úy biết không nên xen vào việc của người khác.
Viên Thiếu úy tất nhiên không sợ đám người Khang Tư chạy trốn: Thứ nhất, binh khí của bọn họ tất cả đều bị giữ lại; thứ hai, hơn một trăm năm mươi xe ngựa lớn chứa đầy vật liệu cùng năm, sáu ngàn con tuấn mã, vẫn còn trong doanh trại. Đây chính là một số lớn tài phú, không tin Khang Tư có thể dễ dàng từ bỏ.
Phải biết rằng số vật tư này có giá trị hơn nhiều so với ngàn người đó.
Tình cảm của tiểu đội dẫn đường đối với binh đội của Khang Tư rất tốt. Họ đã biết được thân phận của đơn vị Khang Tư, vã lại đơn vị này chẳng những không làm tiêu hao lương thực của họ mà còn cho họ được hưởng những mỹ vị thuộc về đại thảo nguyên. Nếu không làm ảnh hưởng đến lợi ích, mà có thể đem đến nhiều chỗ tốt thì tại sao không thể tạo nên một mối quan hệ tốt chứ?
Tiểu đội hướng đạo dẫn dắt đoàn người Lăng Tiêu đi tới một nơi sương khói mịt mù, mùi lưu hoàng thoang thoảng xông vào mũi. Đây đúng là dòng suối nước nóng rồi!
Dòng ôn tuyền này được tạo thành từ các hồ nhỏ đường kính khoảng ba, bốn thước, số lượng rất nhiều ít nhất tới mấy trăm cái.
Bởi vì đây là nơi biên cảnh, hoàn cảnh cũng không được tốt, nên dòng suối này cũng không bị khai phá. Lúc này đoàn người đi đến lập tức chia thành từng nhóm xuống ngâm mình trong nước nóng.
Không biết có phải do tập quán không mà bọn lính hầu chọn các hồ bên ngoài để tắm. Binh sĩ đế quốc tập trung lại một chỗ. Các tiểu đội trưởng và bọn thân vệ của Lăng Tư thì vào các hồ bên trong. Tương Văn không khách khí chiếm lấy một hồ nước trong góc, đồng thời kéo Lôi Đặc, Lôi Khải, Âu Khắc và Uy Kiệt bốn người vào những hồ ở phía trước để chặn những ánh mắt vô tình hướng về phía bên này.
Khang Tư dẫn Kiệt Lạc Đặc cùng các Tiểu đội trưởng tắm cùng một chổ.
Gã Tiểu đội trưởng quân địa phương cảm thấy có cái gì đó không đúng: Khang Tư hình như vẫn quản lý các Tiểu đội trưởng kia. Lại thấy Kiệt Lạc Đặc tỏ ra ân cần quá đáng, thậm chí có cảm giác như một tên tay sai, bởi vì không ngờ hắn lại đi giúp mọi người thu dọn y phục. Nhìn sự mau mắn của y, gã Tiểu đội trưởng thậm chí cho rằng y là một binh sĩ cần vụ.
Phần lớn mọi người đều không chú ý, trong lúc Kiệt Lạp Đặc thu dọn y phục, y nhanh chóng móc từ trong ngực ra một cuốn da dê nhét vào một bộ y phục rồi nhanh chóng lấy từ trong bộ y phục đó một cuốn da dê khác nhét vào trong ngực mình.
Hắn không có phát hiện, lúc hắn lấy cuốn da dê, hắc lang bên cạnh Khang Tư nhìn chằm chằm vào hắn rồi cất tiếng gầm nhẹ, bất quá được Khang Tư sờ sờ lên đầu, hắc lang ngẩng đầu lên nhìn thấy Khang Tư cũng đang nhìn Kiệt Lạp Đặc liền nhắm mắt lại coi như chưa nhìn thấy gì.
Kiệt Lạp Đặc không biết hành vi của mình đã sớm rơi vào mắt Khang Tư, hắn làm như không có gì xảy ra, cỡi quần áo nhảy xuống suối, hoà cùng mọi người.
Được ngâm trong dòng suối nóng, được hưởng thụ thiên đường của thảo nguyên, mọi người không chừa ai đều thích ý rên rỉ. Sau một hồi tắm táp thoả thích, sung sướng, mọi người tinh thần trở nên sảng khoái, rối rít đứng lên mặc quần áo vào.
Len lén theo dõi Khang Tư, Kiệt Lạp Đặc thấy Khang Tư không kiểm tra quần áo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc trở về hắn không còn đi bên cạnh Khang Tư nữa mà nhanh chóng phi ngựa phóng lên phía trước.
Bởi vì Kiệt Lạp Đặc đi ở phía trước nên hắn không nhìn thấy: Khi lên đường đi về được một đoạn, Khang Tư, dưới sự che chắn của nhóm thân vệ, móc từ trong ngực ra một cuộn da dê thấm nước. Tương Văn bộ mặt đỏ bừng nhìn thấy tò mò hỏi:
- Đại nhân, ngài lấy bản đồ ra làm gì? Sao lại bị ướt cả thế?
Uy Kiệt nghe thấy lập tức khẩn trương:
- Chao ôi! Lập tức đem nó hong khô ngay, bản đồ này trị giá tiền vạn đấy!
Vừa nói vừa giơ tay tới định cầm lấy bản đồ.
Âu Khắc đánh vào tay Uy Kiệt một cái, trợn mắt nhìn Uy Kiệt lên tiếng:
- Bản đồ da dê được in ấn đặc biệt, không bị nước làm hỏng.
Uy Kiệt cũng biết cử chỉ của mình vừa rồi có chút không ổn, thật đáng bị đánh, bèn cười khúc khích cau mày làm mặt quỷ với Tương Văn. Khang Tư không nói gì, đưa cuộn da dê cho Âu Khắc.
Âu Khắc có chút nghi ngờ nhìn Khang Tư, rồi mở cuộn da dê ra, hắn còn chưa kịp nói gì, Tương Văn tò mò nhìn vào kinh ngạc kêu lên:
- A, sao lại trắng trơn thế này?
Nghe tiếng Tương Văn kinh hô, mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn lại.
Ở phía trước Kiệt Lạp Đặc cũng nghe thấy liền cũng quay đầu lại, nhìn thấy Khang Tư cầm trong tay một thứ giống như cuộn da dê, nhịn không được trong lòng hắn run lên, vội vàng vung roi quất ngựa phóng đi. Âu Khắc vội vàng bảo Tương Văn câm miệng, nhìn Khang Tư, lo lắng hỏi:
- Đại nhân, cái này...
Khang Tư mắt nhìn về phía trước, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường:
- Bản đồ bị đổi rồi.
Tương Văn, Uy Kiệt nghe thấy thế, tóc tai dựng đứng, hé miệng định kinh hô, nhưng lại bị Âu Khắc quát khẽ:
- Câm miệng!
Bọn họ vội vàng đè nén thanh âm xuống không dám cất tiếng.
- Đại nhân, bản đồ này là vừa mới bị đổi?
Âu Khắc thần sắc ngưng trọng hỏi. Tương Văn, Uy Kiệt thấy Khang Tư gật đầu, cố sức đè nén ý muốn hét lên, bọn họ không phải không biết, bản đồ nhất định bị đổi khi cởi quần áo xuống tắm, mà người động thủ không cần nói cũng biết, chính là một tên Tiểu đội trưởng nào đó tắm cùng Khang Tư đại nhân.
- Bọn bộ đội địa phương đáng chết, khó trách bọn chúng không chịu thừa nhận thân phận của chúng ta, chính là để tìm cơ hội cướp đoạt công lao của chúng ta đây.
Tương Văn nghiến răng nói. Bọn họ đều cho rằng chính tên Tiểu đội trưởng của tiểu đội dẫn đường hạ thủ.
Uy Kiệt giơ roi định giục ngựa xông lên nói phải trái với bọn chúng, Khang Tư nhìn thấy liền giơ tay cản lại. Uy Kiệt ấm ức muốn hỏi, liền nghe Khang Tư nói:
- Không phải bọn họ.
Tương Văn, Uy Kiệt, Âu Khắc ngẩn người, vẻ mặt không dám tin tưởng, trong lòng cảm thấy căm giận ngút trời. Không phải là bọn bộ đội địa phương, Vậy thì chính là những người đã cùng mình đồng sinh cộng tử vượt qua vạn dặm thảo nguyên: Tiểu đội trưởng đế quốc quân.
Bọn Âu Khắc tuyệt đối không hoài nghi lời của Khang Tư bởi vậy bọn họ mới đau lòng hơn, không ngờ có người không thành thật lại đi cướp đoạt công lao như vậy!
- Đại nhân, tên khốn vong ân bội nghĩa khốn kiếp này, ta liều mạng với nó!
Uy Kiệt nuốt chút máu đang trào lên gầm nhẹ.
Hắn hiện tại hận không thể đem tên kia ra cắn xé. "Không ngờ lại có kẻ vong ân bội nghĩa! Mà như thế cũng không sao, nhưng lại dám can đảm cướp đi công lao của đại nhân."
Âu Khắc đã nói với hắn, tấm bản đồ này cực kỳ quan trọng, một khi giao lên trên quân hàm cấp tá của Đại nhân khẳng định không thể thiếu.
Khang Tư lắc đầu không có lên tiếng, Âu Khắc suy nghĩ một hồi rồi vỗ vỗ vào vai Uy Kiệt nói:
- Thôi, coi như không có tấm bản đồ này đi!
Uy Kiệt và Tương Văn đều không dám tin tưởng trừng mắt, thậm chí Khang Tư cũng có chút nghi ngờ nhìn Âu Khắc, mới vừa rồi còn rất kích động, thế nào thoáng cái đã thay đổi?
Khang Tư đối với bản đồ cũng không chú ý lắm, đó là bởi vì thứ nhất hắn căn bản không thèm để ý đối với việc dùng bản đồ có thể đạt được bao nhiêu chiến công, thứ hai hắn có cao cấp chế đồ sư Lưu Bân, sau này nếu muốn, có thể chế luyện ra một tấm bản đồ khác.
Có thể có người cho rằng Khang Tư không có ý thức đối với sự an nguy của đế quốc. Một tấm bản đồ trọng yếu như vậy mà cũng chẳng quan tâm!
Chẳng qua ngẫm lại, Khang Tư chỉ vì muốn báo thù cho người nhà mới gia nhập quân đội, hơn nữa hắn xuất thân là cô nhi, ở Khi Hồng Quốc hắn bán mạng nhiều năm như vậy cũng không thừa nhận quốc gia, hiện giờ mới ở đây hơn một năm, làm sao đã có suy nghĩ cho quốc gia này được?
Cho nên việc này đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng!
Về phần vì người nhà báo thù, mặc dù biết cừu nhân là Song đao đường của Sơn Việt Tộc Minh Quốc, nhưng hắn chỉ là một sĩ quan Thiếu úy nho nhỏ, làm sao có biện pháp chạy đến Sơn Việt Quốc tìm kẻ chủ chốt của Sơn Nhạc đoàn báo thù đây?
Chỉ sợ vừa mới thoát ly khỏi đội ngũ đã bị xử tử vì tội đào ngũ, cho nên chỉ có thể từ từ đợi chờ mà thôi.
Âu Khắc thở dài nói:
- Ta không phải không tức giận, nhưng không thể tưởng tượng được một Tiểu đội trưởng nhỏ nhoi, tại sao lại có thể bỏ qua việc cùng chúng ta vượt qua bao sinh tử mạo hiểm lập nên bao chiến công mà lại đi đánh cắp bản đồ, việc có thể dẫn đến tội chết? Phải biết rằng có Khang Tư đại nhân với cấp bậc Thiếu úy ở đây, một tên thượng sĩ tuyệt đối không có quyền nộp bản đồ lên trên để đổi lấy chiến công cho chính hắn. Hơn nữa chỉ cần đại nhân đem bản đồ nộp lên, chiến công tưởng thưởng cũng tuyệt đối không ít đối với cấp dưới bọn hắn. Vậy thì tại sao hắn lại mạo hiểm đi đánh cắp bản đồ chứ?
Tương Văn cùng Uy Kiệt nghe nói như thế cũng sửng sờ.
Tương Văn gõ gõ lên đầu mình, mà Uy Kiệt thì gãi đầu nhăn mày khổ sở suy nghĩ: "Đúng vậy, một bên không có chút chỗ tốt nào. một bên có nhiều chổ tốt hơn. Vì sao lại phải lựa chọn chỗ không có chút nào tốt kia?" Thật là nhức đầu, căn bản bọn hắn vẫn không hiểu đối phương tại sao phải làm như vậy?
- Có người có chức quyền cao hậu thuẫn hắn.
Khang Tư nhẹ nhàng thở dài nói.
Nghe thấy thế Tương Văn, Uy Kiệt lập tức hiểu ra.
Âu Khắc cũng gật đầu nói:
-Đúng vậy, sau lưng hắn có một người có thể dùng tấm bản đồ này thu được công huân lớn.
- Nhưng là, đế quốc không phải đã có quy định mạo nhận chiến công là tội chết sao?
Tương Văn có chút nghi ngờ hỏi.
- Quy định thì cũng có quy định, nhưng không phải là qui định cho những người quyền quý. Nếu không phải như vậy, ngươi cho rằng một vương gia bởi vì phạm luật mà bị xét nhà diệt tộc sao? Chuyện này ở đâu cũng giống nhau cả.
Âu Khắc thở dài nói.
Uy Kiệt vẫn không thể lĩnh hội được cái qui tắc hắc ám này, hắn tức giận nói:
- Cho dù là như vậy, chẳng lẽ bọn chúng không sợ chúng ta truyền tin ra ngoài?
- Tức cười, hắn mà lại sợ lời của những người bình dân chúng ta truyền ra ư? Hắn không phải là người quyền quý sao? Hắn có khả năng cắt đứt mọi con đường kháng cáo của chúng ta, phản công trở lại. Hơn thế thậm chí có thể giết chúng ta diệt khẩu.
Âu Khắc cười lạnh nói.
- Diệt khẩu?!
Tương Văn cùng Uy Kiệt thất kinh.
- A ha, không cần lo lắng như vậy, nếu kẻ quyền quý kia không trực tiếp hướng đại nhân yêu cầu, mà thích dùng thủ đoạn mua chuộc người đến lấy trộm, chứng tỏ hắn còn có điều băn khoăn, vì vậy sẽ không dám dùng thủ đoạn diệt khẩu đâu.
Hơn nữa kẻ quyền quý kia, hoàn toàn có thể dùng bản đồ tổ chức một thương đoàn mạo hiểm tiến vào thảo nguyên, gian khổ bịa ra một lý do, rồi báo chiến công lên trên, sau đó cùng đấu lý với chúng ta. Khi đó ngươi cho là người ta sẽ tin tưởng ai đây? Chúng ta dám làm ầm ỷ chắc chắn sẽ chỉ được mấy cái bạt tai. Cho nên, ta đề nghị, coi như chúng ta chưa từng có bản đồ, hơn nữa từ nay về sau không được nhắc đến bản đồ nữa.
Âu Khắc cười khổ nói.
Tương Văn và Uy Kiệt đều cắn môi, cố nén không để mình tức giận hét lên. Chỉ có Khang Tư vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy thần thái của Khang Tư như vậy, Âu Khắc có chút run sợ trong lòng, cẩn thận khuyên nhủ:
- Đại nhân, chuyện này cứ như vậy cho qua cũng khỏe!
Âu Khắc phi thường lo lắng Khang Tư tìm bọn quyền quý kia gây phiền toái. Mặc dù bây giờ còn chưa biết nhưng tin tưởng thời gian không lâu nữa thân phận quyền quý của Khang Tư sẽ được xác nhận.
Âu Khắc không phải là lo lắng cho mình và những người bên mình, họ chẳng qua đều là người hầu, sinh tử không có gì quan trọng. Hắn chính là lo lắng cho Khang Tư, sợ Khang Tư không biết nặng nhẹ đắc tội với bọn quyền quý, đây chính là kết quả xấu nhất vậy.
Khang Tư cười cười:
- Yên tâm đi, ta không có để chuyện này trong lòng đâu, chuyện bị chiếm đoạt chiến công ta đã gặp nhiều rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
Nghĩ đến chuyện cũ, Khang Tư nhịn không được cảm khái một hồi. Nếu không phải gặp cơ duyên xảo hợp, mình hiện tại sợ rằng vẫn còn ở Khi Hồng Quốc làm một gã chiến sĩ bộ binh nho nhỏ luôn luôn đẫm máu chiến đấu ở tuyến đầu.
Nghe nói như thế, bọn Tương Văn không hiểu, nhưng Âu Khắc lại cảm thán: thì ra là vậy, khó trách đại nhân cường hãn như thế, nhiều năm không nghe thấy tiếng tăm, hiện tại chỉ là một gã Thiếu úy nho nhỏ, chuyện bị quyền quý chiếm đoạt chiến công cũng là chuyện đã gặp nhiều.
Tương Văn, Uy Kiệt đối với việc bị người cướp đoạt công lao, phi thường bất phục, nhưng bọn hắn cũng hiểu, một Thiếu úy vì chuyện cướp đoạt chiến công dám đắc tội với một người quyền quý, sẽ mang đến hậu quả gì!
Hiểu được điều này bọn họ cũng không lên tiếng nữa, chỉ là từ nay cảm tình của họ đối với binh sĩ đế quốc đã rơi xuống tận cùng, bên họ chỉ còn các lính hầu thành thật là còn tình cảm.
Kiệt Lạp Đặc run như cầy sấy vừa chạy vừa ngoái nhìn phía sau, chỉ cần có tiếng gió động hắn lại giục ngựa chạy như điên, một đường thẳng tới doanh trại của bộ đội địa phương.
Hắn thuỷ chung cũng không biết tại sao, Khang Tư rõ ràng đã phát hiện bản đồ đã bị thay đổi, hơn nữa mình chính là người đã chạm đến y phục của hắn, như vậy người bị hiềm nghi nhiều nhất chính là mình, nhưng tại sao hắn lại không đi tìm mình?
Chẳng lẽ hắn định thả mồi để câu cá lớn?
Chẳng qua chắc chắn hắn sẽ bị cá lớn kéo xuống nước thôi!
Nhìn thấy Cách Tư đứng chờ trước cửa doanh trại, tâm tình của Kiệt Lạp Đặc lập tức ổn định lại. Lập tức hướng Cách Tư ra dấu tay báo hiệu thành công.
Nhìn thấy ám hiệu, Cách Tư nở nụ cười tươi, tiến lên một bước ngăn cản đội ngũ, hắng giọng nói:
- Thượng sĩ Kiệt Lạp Đặc, bổn quan nhận lệnh mời Thượng sĩ lên gặp Trưởng quan.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, Tương Văn, Uy Kiệt, Âu Khắc sắc mặt đại biến, bọn họ vốn không nghĩ tới, phản đồ không ngờ lại là Kiệt Lạp Đặc.
Uy Kiệt nhịn không được định xông lên, nhưng bị Âu Khắc giục ngựa chặn lại, Tương Văn cũng vội vàng kéo Uy Kiệt lại, nhìn thấy vậy, Lôi Đặc, Lôi Khải sửng sốt không biết chuyện gì xảy ra. Mà lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung chú ý lên Kiệt Lạp Đặc ở phía trước.
Bọn lính hầu cũng không lưu tâm chút nào, nhưng binh sĩ đế quốc đều sửng sờ: Trưởng quan? Cái gì Trưởng quan? Tại sao không thể nói rõ người mời là ai? Có chuyện gì vậy?
Bộ hạ trực thuộc Kiệt Lạp Đặc vội vã chạy lên, chuẩn bị bảo vệ cho Trưởng quan của mình
Các Tiểu đội trưởng khác mặc dù cũng không biết người mời Kiệt Lạp Đặc là ai, nhưng có thể phái một sĩ quan cùng một đội hộ vệ đi mời, nhất định phải là một Sĩ quan cao cấp rồi. Nghĩ đến đây đều thầm ghen tỵ trong lòng: "Mẹ kiếp, mới đây còn phách lối đi dạy đạo lý cho chúng ta, vậy mà chỉ chớp mắt đã đi nịnh bợ quan trên rồi, thật là con bà nó! Thần cũng là hắn, ma cũng là hắn."
Kiệt Lạp Đặc chỉ gật gật đầu rồi giơ tay ngăn cản đám bộ hạ, sau đó không chào tạm biệt bất cứ người nào, giơ roi giục ngựa hướng nhóm người Cách Tư phóng nhanh lại.
Thấy thế, chẳng những bộ hạ trực thuộc của hắn choáng váng, mà mọi người ở đây cũng đều bất mãn. Không ai biết rằng Kiệt Lạp Đặc lúc này đang rất khổ sở, lo lắng, hắn không dám ở thêm bên Khang Tư một giây nào nữa, chỉ cần Khang Tư cho mọi người biết chuyện, tuyệt đối mình sẽ bị mọi người khinh bỉ đến chết.
Không thừa dịp sớm rời đi, không phải là quá ngu dại ư? Về phần bộ hạ của mình, cũng không nên để cho bọn chúng biết mình đã làm gì.
Nhóm người Kiệt Lạp Đặc chạy như điên về phía trước, qua một thời gian liền tiến vào một thảo nguyên mịt mờ nằm giữa hai tỉnh Văn Tây, Văn Bắc. Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, Kiệt Lạp Đặc bỗng cảm thấy tâm trạng có chút không thoải mái. Bất quá nghĩ đến vinh hoa phú quí sắp đến, hắn cảm thấy hưng phấn hẳn lên.
Vừa lúc, Cách Tư tiến đến cười nói:
- Huynh đệ, không nghĩ tới ngươi lợi hại như thế, vừa ra tay là xong ngay, ha ha, bản đồ này một khi được đưa lên, ngươi chắc chắn là một Thượng úy rồi, đến lúc đó ta phải gọi ngươi là Trưởng quan đó.
Kiệt Lạp Đặc cười cười không có lên tiếng, hắn hiện tại đang rất tự đắc. Trong mắt Cách Tư lóe lên một ánh ganh tỵ, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười nói:
- Đúng rồi, ta còn chưa từng thấy qua bản đồ là như thế nào, có thể cho ta khai mở nhãn giới hay không?
Kiệt Lạp Đặc cau mày, nhưng vẫn rút tấm bản đồ từ trong lòng ngực, hai tay mở ra, ý bảo Cách Tư cứ như vậy nhìn xem.
Hắn làm như vậy là sợ Cách Tư đoạt bản đồ đi, cấp trên sẽ không biết ai là người đưa bản đồ tới.
Cách Tư cẩn thận xem xét, lúc này sắc trời có chút ảm đạm, ánh sáng không đủ, bản đồ có vẻ mơ mơ hồ hồ. Tuy nhiên mặc dù không thể xác định đây có phải là bản đồ thảo nguyên hay không, nhưng có thể xác định đây chính là một tấm bản đồ.
Kiệt Lạp Đặc cuộn tấm bản đồ lại chuẩn bị cất đi, Cách Tư đột nhiên hướng Kiệt Lạp Đặc nở một nụ cười quái dị, Kiệt Lạp Đặc sững sờ, một dự cảm xấu vừa mới xuất hiện thì đã thấy sau lưng mình lạnh toát: một lưỡi dao sắc bén đâm vào!
Kiệt Lạp Đặc không dám tin, Cách Tư không ngờ lại giết mình, chẳng lẽ là vì muốn chiếm đoạt bản đồ?
Vậy tại sao hắn dám ở trước mặt đội kỵ binh giết chết mình?
Nhìn thấy thần sắc của Kiệt lạp Đặc như vậy, Cách Tư vừa đưa tay đoạt lấy cuốn da dê vừa mỉm cười nói:
- Thật xin lỗi! A, vì vinh hoa phú quý của huynh đệ chúng ta, hy vọng huynh đệ ngươi không nên oán trách ta. Ta cũng không có biện pháp, phải biết rằng đây chính là lệnh của cấp trên, dù sao chúng ta cũng không dám trực tiếp ra tay với đại nhân Khang Tư. Không có tên khốn ngươi giúp đỡ, chúng ta cũng không có cách nào gây khó dễ cho đại nhân Khang Tư.
Hì hì, lại nói, nếu như ngươi tuyệt đối trung thành với đại nhân Khang Tư, dựa vào chiến công lấy được bản đồ, địa vị của ngươi thời gian tới nhất định sẽ cao hơn ta nhiều, thật là đáng tiếc cho ngươi.
Vừa nói Cách Tư vừa quơ quơ cuộn da dê.
Kiệt Lạp Đặc khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Cách Tư, bọn quyền quý kia không ngờ lại không dám ra tay với Khang Tư? Không ngờ mình lại bị diệt khẩu?
Mình thật đúng là ngu ngốc mà!
Lòng vô cùng hối hận khiến hắn phun ra một vòi máu rồi ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Cách Tư lập tức nhảy xuống ngựa, phân công mấy kỵ binh đi ra phía ngoài cảnh giới, số còn lại xuống ngựa cùng hắn lấy ra dụng cụ, đào một cái hố thật to. Mấy người cùng nhau lật con ngựa lên, lấy yên cương, dây cương, móng sắt cùng quần áo của Kiệt Lạp Đặc tập trung lại. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, liền phóng hoả thiêu đốt sạch thành tro bụi. Thấy không còn gì, Cách Tư một bước nhảy đến bên cạnh thi thể trần truồng của Kiệt Lạp Đặc cười nói:
- Nếu như không phải đốt cháy thi thể thì mùi vị rất rõ ràng, rất chậm tiêu tan, ngươi tuyệt đối sẽ không được lưu lại toàn thây, coi như ngươi may mắn.
Nói xong rút dao nhằm mặt Kiệt Lạp Đặc chém mấy nhát, rồi tung một cước đá thi thể hắn xuống hố.
Mấy kỵ binh lập tức xúc đất lấp bằng. Sau đó xả thịt con ngựa, quay chín chia cho mọi người cùng ăn. Cách Tư ăn no, "ợ" một tiếng, lên ngựa, dẫn mọi người chạy đi.
Người ngoài đi qua đây thấy có mùi thơm của thịt nướng cùng xương cốt của ngựa ở trên đất sẽ cho là có một nhóm mục dân đi qua đây nghỉ ăn bữa tối, Không ai nghĩ tới, ở dưới đất có một quân nhân đế quốc đang nằm, mang theo vô tận hối hận, chết không nhắm mắt.
Trở lại lữ đoàn, Cách Tư trước tiên đem cuộn da dê hai tay dâng lên cho Lữ đoàn trưởng sư đoàn Văn Tây thứ nhất. Trong lòng Cách Tư rất khẩn trương, bởi vì hắn đã giết Kiệt Lạp Đặc diệt khẩu, nên lo lắng mình cũng sẽ bị diệt khẩu theo.
Đến khi thấy Lữ đoàn trưởng tiếp lấy cuộn da dê, mặt không chút thay đổi phất tay một cái cho mình lui ra, lúc này Cách Tư mới "nuốt trái tim vừa mới nhảy đến cổ họng trở về bụng".
Phải biết rằng Lữ đoàn trưởng thích nhất là mỉm cười giết người. Hiện tại nhìn bộ dáng Lữ đoàn trưởng, xem ra việc mình bán bạn cầu vinh đổi lấy những ngày được thoải mái, sắp đến rồi.
Thế nhưng hắn xoay người đi chưa được mấy bước, cảm giác được một cơn lạnh lẽo xuất hiện tại xương sống, Cách Tư ngay lập tức biết rằng: mình cũng không thoát khỏi kết quả bị diệt khẩu.
Cách Tư chỉ kịp kêu lên một tiếng:
- Mẹ kiếp!
Liền mất đi hết thảy ý thức.
Lữ đoàn trưởng cũng không nhìn cây đao đang cắm trên thi thể nằm dưới đất, đưa cuộn da dê cho cảnh vệ nói:
- Lấy khoái mã, trong thời gian ngắn nhất đem giao vật này cho chủ nhân.
Tên thân vệ không hỏi lại nửa lời, tiếp lấy cuộn da dê, cũng không hành lễ cứ như vậy xoay người rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
780 chương
4 chương
848 chương
31 chương
642 chương
239 chương
39 chương