Độc Cô Chiến Thần
Chương 52 : Chỉnh đốn lính hầu (1).
Trong một đại điện nào đó ở hoàng cung đế quốc Áo Đặc Mạn, một chiếc bản đồ địa hình lập thể dài 10 m, ngang 5-6 m, chiếm một chỗ lớn ở giữa đại điện.
Nguyên soái Tả Đặc Lạp đang cầm một cây roi dài cả mét, trên bản đồ địa hình chỉ mấy chỗ.
- Căn cứ tình báo cho biết, Tự do liên minh ở chỗ này bố trí quân đoàn vương bài số 13, ở chỗ này bố trí quân đoàn số 9, số 10, số 11, còn quân đoàn số 12 bố trí ở chỗ này.
Từ bố trí như vậy mà xem ra, chỉ e bọn họ chuẩn bị lấy quân đoàn 13 là chủ lực, đột phá phòng tuyến quân ta, ba quân đoàn hậu phương khuếch trương củng cố thành quả, cuối cùng quân đoàn 12 lại trở thành đội dự bị chờ chữa cháy.
Mà quân Đế quốc chúng ta tại chính diện bố trí 5 quân đoàn, sắp thành hàng răng cưa, bất cứ một quân đoàn nào lọt vào công kích, đều có thể nhận sự trợ giúp từ quân đoàn gần nhất.
Tự do liên minh lần này bố trí có trật tự như thế? Lẽ nào bọn họ xác định quân đoàn 13 có thể đột phá phòng tuyến quân đoàn chúng ta? Còn nữa, hiện giờ chúng ta là bên phòng thủ, các quân đoàn hiện đều điều lên tiền tuyến, không lưu lại đội hậu bị, có phải không được thỏa đáng lắm?
Một lão nhân thân hình gầy yếu, mặc áo bào hoa lệ, đưa ra nghi vấn này.
Da của lão tuy đã không còn bóng láng, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh hữu thần, căn bản không phải lão nhân 70 tuổi có được.
Lão nhân này, chính là Thừa tướng của Đế quốc Áo Đặc Mạn quản lý chánh vụ Đế quốc và Hội nghị Ngự tiền công tước Ni Khoa Nhĩ
Áo Luân Đặc Tư.
- Xin yên tâm, thừa tướng đại nhân, phiên hiệu 5 quân đoàn quân của ta bố trí ở Ngân Bộ, phân biệt là quân đoàn số 3, số 6, số 9, số 12, số 15.
Lời này của Tả Đặc Lạp vừa nói ra, thừa tướng Đế quốc cùng mấy trọng thần có tư cách tham dự Hội nghị ngự tiền này, đều mỉm cười gật đầu, không lên tiếng chất vấn nữa.
- Đối phương vì sao trong lần chiến đấu này đưa vào ít quân đoàn như vậy? Chiến đấu đã lâu rồi, cho tới giờ vẫn thiếu đi 7 quân đoàn... Có phải tự do liên minh có âm mưu gì không?
Một giọng nói trẻ tuổi vang lên, đây là một người thanh niên mặc phục sức hoàng tộc, bộ dáng anh tuấn thành thục, tuổi chừng 20-30, đứng ở giữa mọi người giơ tay cất lời.
Nghe nói vậy, nguyên soái Tả Đặc Lạp nháy mắt sang người bên cạnh, đây là một trung niên nhân dáng dấp bình thường nếu đứng ở giữa một đám người cũng sẽ không có ai chú ý tới hắn, lại chính là Bộ trưởng tình báo của Đế quốc bá tước Đột Lại Nhĩ Khố Tả, hắn cúi đầu chào với thanh niên kia.
-Thái tử Duy Nhân điện hạ, căn cứ tin tình báo chúng ta thấy, bởi trên mặt kinh tế của Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc tăng mạnh, lợi nhuận mỏ bạc ở Ngân Đô cũng không rõ ràng, cho nên tầng lớp cao của Tự do liên minh, cũng không dự tính tiêu hao lượng lớn sinh mạng và tiền tài để tranh đoạt mỏ bạc kia, nếu như không phải bận tâm ý kiến của quý tộc tầng thấp và dân chúng, sợ rằng chiến tranh Ngân Đô lần này căn bản cũng không nổ ra...
Cho nên chỉ cần đánh bại 5 quân đoàn này của bên Tự do liên minh, Đế quốc xem như thu được thắng lợi trong cuộc chiến tranh Ngân Đô liên tục hai lần chưa từng có trong lịch sử.
- Cái gì? Ta làm sao lại không biết?
Thái tử điện hạ này tên là Duy Cương
Lại Nhĩ Cáp Đặc có vẻ giật mình, chỉ là nói ra lời này xong, hắn rất nhanh ngậm miệng lại, bởi hắn phát hiện mọi người ở đây cũng không có thần tình bất ngờ nào, chuyện này giống như chỉ có mỗi mình hắn không biết.
Trong lòng hắn không khỏi căm tức một trận.
Chính hắn nói thế nào đi nữa, cũng có một phần tư cách tham gia Hội nghị ngự tiền, tin tình báo trọng yếu như vậy, lại không hề thông báo cho hắn?
Nhưng nghĩ tới mình thế cô lực bạc, hắn chỉ có thể âm thầm cắn răng nhẫn nại.
Mọi người ở đây đều chú ý tới thần sắc của thái tử, nhưng không có ai để tâm tới chuyện này, vẫn tiếp tục thảo luận.
Thế giới này, chỉ coi trọng thực lực.
Duy Nhân là thái tử cao quý, nhưng chỉ bởi thân phận hắn là hoàng tử trưởng mà thôi.
Mẫu thân hắn chỉ là một cung nữ, trưởng hoàng tử Duy Nhân, chỉ là do hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi nổi xuân tình manh động, không cẩn thận lưu lại thành quả, có thể nói ngoại trừ thân phận thái tử ra, Duy Nhân căn bản không có bất cứ chỗ dựa nào vững chắc.
Mà Đế quốc Áo Đặc Mạn tuy có tập quán lập trưởng hoàng tử làm thái tử, nhưng thái tử không nhất định là hoàng đế tương lai của Đế quốc, giống như hoàng đế bệ hạ hiện tại, năm đó chỉ là một hoàng tử đứng hàng thứ 5 mà thôi.
Tuy hiện nay hoàng đế bệ hạ thường xuyên vì bệnh thoái triều, nhưng Đế quốc từ trước tới nay, cũng chỉ có duy nhất 1 hoàng tử lên làm hoàng đế.
Năm nay hoàng đế bệ hạ đã 50 tuổi, trai gái có 56 người, cùng tuổi cũng có mấy nhóm, hoàng tử trưởng thành có 13 người, hầu như đều xuất thân từ quý tộc hiển hách.
Dưới tình huống như vậy, gia đình mẹ thái tử Duy Nhân chỉ là một bình dân, có thể có tiền đồ gì? Chỗ dựa của Đế quốc chính là quý tộc kia mà.
Thái tử cố chịu đựng sự coi thường của mọi người, cắt đứt lời mọi người đang thảo luận.
- Thừa tướng đại nhân, kỳ hạn quyền khai thác mỏ bạc, hẳn cũng đã tới cuối kỳ rồi chứ?
Tuy rằng không để ý tới thái tử này, nhưng biểu hiện lễ phép hẳn phải có, cho nên thừa tướng cung kính trả lời:
- Đúng vậy, điện hạ, quyền khai thác Ngân Đô của nước ta, đều là lúc chiến tranh bùng nổ thì tự động đến kỳ hạn, mà sau thắng lợi thì sẽ tiếp tục lại.
Thừa tướng cười híp mắt nhìn thái tử, không chỉ hắn biết nguyên nhân thái tử hỏi như vậy, bất cứ một người nào ở đây đều biết vì sao thái tử lại hỏi vấn đề này.
Thái tử cắn răng, muốn nói lại thôi, thấy bộ dạng này của thái tử, trong lòng thừa tướng thở dài.
Thực sự là vô dụng mà, cũng không dám mở miệng tranh thủ lợi ích cho mình, thảo nào luôn bị người khác khinh thường... Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng thừa tướng vẫn lễ phép mở lời.
- Nếu như thái tử điện hạ cũng muốn thu lấy quyền khai thác Ngân Đô, như vậy chờ khi quân ta thắng lợi, thái tử tìm đến hạ thần đi.
- A! Cám ơn cữu công!
Thái tử mừng rỡ hành lễ với thừa tướng, hưng phấn đến nỗi ngay cả xưng hô họ hàng cũng gọi ra.
Có thể không cao hứng sao? Ngoại trừ vài trang viên hoàng đế ban cho, Duy Nhân căn bản không có tài nguyên nào khác.
Lần trước khi Đế quốc giành được quyền khống chế Ngân Đô, hắn còn nhỏ tuổi, căn bản không hiểu những chuyện này, cũng không có người nào giúp hắn. Những hoàng tử có chỗ dựa vững chắc, từ sớm đã có người giúp bọn hắn thu lấy quyền khai thác quặng mỏ rồi.
Điều kỳ quái nhất là, năm đó mấy người còn đang trong bụng mẹ, ngay cả trai gái còn chưa biết, còn chưa ra đời cũng đã thu được quyền quản lý mỏ.
Giống như muội muội thứ 15, nàng thân là công chúa, nhưng hậu đài phía sau tài phú so với mấy hoàng tử hợp lại còn kém hơn, càng không cần nói thái tử hắn là kẻ nghèo nhất trong hoàng thất.
Ngoại trừ nguyên soái Tả Đặc Lạp ra, những người khác nghe thừa tướng hứa hẹn, sắc mặt đều biến đổi.
Trong những trọng thần Đế quốc này, ngoại trừ thừa tướng là đệ đệ của mẹ hoàng đế hiện nay ra, cùng với nguyên soái đại nhân bản thân cũng có huyết mạch hoàng thất, người nào không phải là người thân phía ngoại của một vị hoàng tử nào đó?
Nếu thái tử thu được quyền khai thác mỏ, tài phú khẳng định sẽ tăng cao, vậy thế lực khẳng định cũng tăng mạnh.
Hơn nữa thừa tướng đại nhân chẳng lẽ không tiếp tục bảo trì trung lập? Nếu nói như vậy, thì phiền phức rồi.
Ánh mắt Thái tử nóng bỏng, nhìn chằm chằm thừa tướng, nếu như nhận được sự ủng hộ của cữu công này, vậy cái ghế thái tử của hắn yên ổn rồi!
Lúc này, một tiếng ho khan làm tỉnh giấc mộng viễn vông của hắn, nguyên soái lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người.
- Tiếp tục bàn công việc.
Bị ánh mắt kia đảo qua, trong lòng mọi người đang mang đủ mọi tâm tư lập tức chợt tỉnh lại, nghe nguyên soái bố trí.
Tuy rằng Thái tử biểu hiện đang tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ miên man.
Nếu như nhận được thừa tướng ủng hộ, có 6-7 thành cơ hội; nếu như được nguyên soái ủng hộ, vậy sẽ là 10 thành tuyệt đối!
Đáng tiếc nguyên soái này đối với bất cứ hoàng tử nào cũng không nhiều lời, hết sức lạnh nhạt, không biết phụ hoàng vì sao tín nhiệm lão như vậy? Quân đội toàn quốc hầu như đều nắm trong tay lão, nếu như lão có lòng nổi loạn mà nói, chẳng phải không ai có thể khống chế được lão sao? Nên biết lão cũng có huyết mạch hoàng tộc như mình mà!
Nghĩ vậy, trong lòng Hoàng tử chấn động, cẩn thận lén liếc sang nguyên soái, nhìn bộ dạng hăng hái của nguyên soái, hắn đem nỗi lo lắng này đặt trong lòng.
Duy Nhân không dám đề xuất nỗi lo lắng này cho bất kỳ ai, dù sao nguyên soái là biểu tượng sự trung thành, một khi để người khác biết nỗi lo âu của mình, không chỉ sẽ đắc tội với quân đội, càng trở thành nhược điểm để các hoàng tử khác chèn ép mình.
Đoàn người Khang Tư bước vào thảo nguyên phi nước đại ba ngày liền, cuối cùng cũng dừng lại nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, đồng thời cũng bắt đầu có tâm tình thưởng thức phong cảnh thảo nguyên.
Chặng dường này, không biết là đại thảo nguyên hoang vắng, hay là vận khí tốt, căn bản không gặp một mục dân nào. Các loại sinh vật nguy hiểm như sói hoang thấy một đội người lớn như vậy, càng sớm chạy mất.
Đương nhiên, đám người Khang Tư cũng không thể xem thường, phái trinh sát ra cả bốn phương tám hướng, ban ngày phạm vi trinh sát là 10 cây số, ban đêm giới hạn là 2 cây số. Việc này cũng hết cách, chạy quá xa thì sợ không về được, mà gần quá thì vô ích.
Trên phiến thảo nguyên bằng phẳng này, tùy tiện nhìn ra xa một chút cũng có thể phát hiện tình huống ngoài một cây số. Nên biết, đội ngũ này gần cả trăm chiếc xe ngựa, mấy nghìn chiến mã, cực kỳ dễ phát hiện.
Khang Tư sau khi đi vào thảo nguyên, tâm tình lại thư thản thoải mái, đó là một loại cảm giác khó hiểu, làm cho tấm lòng trở nên rộng rãi, tuy rằng bầu trời sao cũng làm cho hắn có cảm giác đồng dạng, nhưng sao trời quá xa xôi, mà thảo nguyên lại gần như vậy, hoàn toàn là một loại cảm thụ kỳ diệu.
Chỉ là loại cảm giác này, Khang Tư cũng không hưởng thụ được lâu, liền bị Âu Khắc đã hoàn chỉnh việc kiểm kê chiến lợi phẩm tìm tới cửa, báo cáo với Khang Tư.
- Trưởng quan, chiến đấu lần trước tổng cộng thu được 2622 đầu chiến mã, trong đó chết tàn phế 581 con, bị thương 345 con, còn lại đều là chiến mã hoàn hảo, ngựa chết và tàn phế đều bị hậu cần xẻ thịt xông khói rồi.
Trung đội kỵ binh nguyên là muốn mỗi người trang bị 3 đầu chiến mã, nhưng nghĩ đến bọn lính hầu đều là kỵ binh ưu tú, hơn nữa các trung đội bộ binh khác đều có thể trở thành kỵ binh, cho nên thuộc hạ đáp ứng bọn họ mỗi người cưỡi 2 con, như vậy chúng ta chỉ còn lại chừng 10 con ngựa rỗi mà thôi.
Âu Khắc mặc trang phục dân du mục, bọn người Khang Tư cũng vậy, ở đại thảo nguyên này mặc quân phục Đế quốc không khác gì muốn chết, hiện giờ bọn họ đang ngụy trang thành thương nhân đây.
Khang Tư gật đầu, người trong trung đội kỵ binh này, thậm chí còn vì chuyện trang bị có hai ngựa cỡi mà gây nháo loạn hắn cũng biết.
Cũng không trách bọn họ, đường đường kỵ binh chính quy Đế quốc, nhưng chỉ có một ngựa, mà các kỵ binh du mục kia ít nhất cũng là hai ngựa, cũng có khi ba bốn ngựa, so ra mà nghĩ kỵ binh Đế quốc đáng thương muốn khóc.
Vốn có ý muốn cưỡi một lúc 2-3 con ngựa cho thỏa nguyện, nhưng không nghĩ tới là không đủ chia. Mỗi tên lính hầu hai ngựa cũng được đi, dù sao bọn họ cũng là kỵ binh ưu tú, nhưng các bộ binh khác cưỡi ngựa làm gì mà không đi bộ chứ? Bọn họ là bộ binh cơ mà!
Đương nhiên, trung đội kỵ binh không dám tạo phản, chỉ là cằn nhằn mà thôi, dù sao Khang Tư nắm trong tay 5 thân vệ, 25 lính hậu cần, 800 lính hầu cùng 4 cái trung đội bán tàn phế, trung đội kỵ binh này còn 125 người, căn bản không có tư cách chống lại Khang Tư.
- Thu được mã đao 1456 thanh, cung 1251 cái, tên 300 bộ, đã lấy ra những bộ còn dùng được trang bị cho quân lính hầu, những cái khác đều giao cho binh hậu cần sửa chữa.
Âu Khắc nói.
- Lương thực vật tư đủ dùng chứ?
Khang Tư hỏi.
- Lương thực chúng ta mang đến, cũng đủ cho mấy người chúng ta ăn 2-3 năm, phi thường sung túc, chỉ là hiện tại lính hầu đều là cung kỵ, tên không đủ dùng nữa, bình quân chia ra mỗi người tối đa chỉ có 4 bộ 80 cây tên mà thôi.
Trên thảo nguyên hầu như không có cách thu được vũ khí kim loại, một khi dùng hết tên cũng chỉ có thể cận chiến, đến lúc đó gặp phải Mục Kỳ binh thì cực kỳ nguy hiểm.
Vẻ mặt Âu Khắc lo lắng.
Ở trên thảo nguyên mà thiếu vũ khí tầm xa, quả thật là chịu chết, Mục Kỳ binh không cần tới gần, là đã có thể giết sạch bọn họ.
Khang Tư suy nghĩ một chút.
- Có thể nung chảy những mã đao thu được, xong rèn thành mũi tên được không?
Âu Khắc cười khổ lắc đầu,
- Binh sỹ hậu cần đại đội chỉ biết mài, lắp ráp, chỉnh sửa... những công tác đơn giản này mà thôi, không biết làm chuyện rèn đúc, dù là họ biết đi nữa, đại đội chúng ta cũng không có công cụ cho thợ rèn mà.
Khang Tư không nói gì nữa, mà Tương Văn lại cho là đương nhiên nói:
- Nơi các Mục Kỳ tụ tập trên thảo nguyên hẳn là có thợ rèn chứ? Chúng ta tìm một nơi ít người, bắt lấy thợ rèn nơi đó là được rồi?
Âu Khắc lại lắc đầu:
- Đừng quên, hiện giờ Phi Mục Kỳ Minh dẫn theo trăm vạn đại quân đánh Đế quốc, tiêu hao quân giới là phi thường kinh khủng, thợ rèn trên toàn đại thảo nguyên sợ rằng đều đã tòng quân rồi.
- Công cụ cũng không có khả năng mang đi hết đâu? Thế nào cũng sẽ phải lưu lại 1-2 kiện, đoạt lấy công cụ này là được rồi?
- Phi Mục Kỳ Minh vật tư nghèo nàn, thợ rèn cực kỳ quý báu, công cụ kiếm cơm của thợ rèn lại bỏ ở nhà sao? Đương nhiên là mang theo bên mình rồi.
Âu Khắc trả lời bất đắc dĩ, Tương Văn thấy vậy muốn mở miệng, nhưng không biết nói thế nào mới tốt.
Biết bản thân không có cách nào giải quyết vấn đề này, Khang Tư đem nó thảy qua một bên tạm thời không lo lắng nữa, tiếp theo hắn nhìn đám lính hầu an tĩnh gò bó lạ kỳ, không khỏi lắc đầu, đứng dậy đi về phía họ.
Tương Văn đi theo phía sau Khang Tư cau mày nói:
- Những lính hầu này thật sự bị nô lệ hóa quá mức rồi, lúc nghỉ ngơi chỉ biết ngây ngốc chờ trong đội ngũ, không giống binh sĩ Đế quốc chúng ta tán loạn xung quanh như vậy.
Tuy rằng biết nghe lời, nhưng nhìn thế nào cũng làm cho người ta thấy không được tự nhiên, quả thật giống như một đám người chết vậy, để bọn họ uể oải vô hồn như thế đi tác chiến, sợ nháy mắt đã bị người ta chém chết rồi.
- Ha ha, như vậy không hay sao? Hiện giờ bọn chúng có hơn 800 người, so với đại đội chúng ta còn nhiều hơn kia, hơn nữa đều trang bị ngựa và vũ khí, nếu là bọn chúng giống như quân nhân Đế quốc chúng ta, hiện giờ chúng ta đã xong đời rồi.
Âu Khắc cười nói.
- Hừ, dù sao nhìn bọn chúng cũng không vừa mắt!
Tương Văn nhíu nhíu mày.
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
780 chương
4 chương
848 chương
31 chương
642 chương
239 chương
39 chương