Độc Cô Chiến Thần
Chương 47 : Cơm nắm và canh.
Binh sĩ tiêu hết kim tệ, chỉ còn cách ở yên một chỗ, khổ sở chờ đợi ngày phát lương tháng sau.
Không muốn những binh sĩ này nhàn rỗi vô sự, Khang Tư nhân cơ hội lấy tư cách sĩ quan tối cao, lệnh cho mấy tên Tiểu đội trưởng bắt đầu dẫn đội huấn luyện. Đồng thời ra quy định, cứ cách 7 ngày kiểm tra, đội nào biểu hiện tốt nhất, hôm đó được thưởng cho 5 vò rượu, cũng thả sức mà ăn no. Đồng thời đội biểu hiện kém cỏi nhất, đày bọn họ 7 ngày làm công vụ.
Những binh sĩ đã quen với những ngày dài cơm khô trà nhạt, vừa nghe biểu hiện tốt có thể ăn mỹ thực, uống mỹ tửu, lập tức ngao ngao gào rống chảy nước miếng ròng ròng.
Bọn họ cũng rất rõ, Khang Tư giữ lại đủ thứ của đầu bếp trong thương đoàn, gà dê bò vịt cái gì cũng có, số lượng chủng loại đều rất phong phú, hắc hắc, ráng chịu đựng 7 ngày là có một bữa ăn sướng bụng rồi.
Những tên sĩ quan đồng thời bị mỹ thực hấp dẫn, lại càng vì khen thưởng phía sau mà động tâm.
Hắc hắc, chỉ cần mình đứng đầu, thì có thể sớm hưởng thụ cuộc sống sĩ quan cấp Úy. Nhìn Thiếu úy mình cũng có 5 thân vệ, thoải mái biết bao nhiêu!
Mấy tên sĩ quan đối đầu nhau càng cầu khấn mình đoạt hạng nhất, kẻ thù hạng chót, như vậy có thể hưởng thụ đối phương phục vụ rồi, ha ha, vừa nghĩ đã muốn cười to.
Cứ như vậy, Khang Tư ra lệnh một tiếng, 25 tiểu đội lập tức như hổ con khoe móng vuốt, ngao ngao muốn xông ra ngoài, bắt đầu liều cả sức bú sữa mẹ ra mà huấn luyện.
Khang Tư không có chuyện làm vốn cũng muốn theo huấn luyện, nhưng bị Âu Khắc cản lại:
- Trưởng quan, chuyện ngài thu mua chiến mã và vũ khí, rất nhanh sẽ bị liên đội biết, ngài nên chọn vài con tuấn mã tặng cho chủ quan liên đội, kéo gần quan hệ với nhau. Tạo được quan hệ tốt, nói không chừng sớm được phát vật tư nữa đấy.
Nghe nói như thế, Khang Tư im lặng gật đầu, ra hiệu cho Âu Khắc sớm đi chuẩn bị.
Hiện tại bên người Khang Tư không có người khác, Âu Khắc đi làm việc, Uy Kiệt tiếp tục dò thám tin tức, Tương Văn đang ở nhà bếp mới dựng sắp xếp đống thực phẩm đa dạng, còn hai người Lôi Đặc, Lôi Khải lại hoàn toàn chìm đắm trong huấn luyện tăng cường võ lực.
Nhìn quân doanh trống rỗng, Khang Tư khẽ thở dài một hơi, từ khi mình đi tới đại đội này, lần đầu tiên có thể ở riêng một mình.
Ngày đầu tiên thì là phát lương, vài ngày sau là dẫn đội hậu cần kiểm kê vật tư chỉnh lý sổ sách vân vân, tiếp theo là chuyện thương đoàn. Bảy ngày qua hầu như ngày đêm không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều có việc vặt tìm tới cửa, chuyện này cũng hết cách thôi, ai bảo mình là sĩ quan cấp Úy duy nhất toàn đại đội chứ.
Hiện giờ dù nhìn như toàn bộ đại đội đều nằm trong tay mình khống chế, nhưng chỉ cần những sĩ quan kia trở về một người, vậy thì mình nên ngoan ngoãn trở về chuyên tâm làm Trưởng quan hậu cần đi. Chỉ là việc này cũng không có gì, có một Trưởng quan xuất hiện càng tốt, như vậy thì mình cũng không cần lo lắng trời tối trời sáng lúc nào thì tiến công, không cần lo binh sĩ thiếu huấn luyện, cũng không cần vắt hết óc nghĩ biện pháp thu thập vật tư, trực tiếp tìm Trưởng quan hỏi là được.
Trước đây tổng quản đại quân, chỉ cần quan tâm một chút lương thực cùng vũ khí có đủ hay không là được rồi, hiện tại mới biết được thì ra hậu cần còn có nhiều chuyện phiền toái như vậy, ăn, mặc, ở, đi lại đều dựa vào bộ hậu cần phải quan tâm. Không những phải chuẩn bị lương thực nước uống cho người, còn phải ra sức chuẩn bị vận chuyển thức ăn nước uống cho chiến mã, càng phải lo tới số lượng dụng cụ ăn uống, số lượng đồ dùng nhà bếp, tiến độ sửa chữa trang thiết bị, linh kiện trang bị tồn kho cần thay thế , số lượng thuốc men dùng cho toàn quân.
Chi tiết hơn thì còn phải chuẩn bị cái kim, nút áo, giày vớ, khăn mặt, xà phòng, dao cạo, mấy thứ sinh hoạt ngày thường không thể thiếu, quả thực so với bà chủ nội trợ gia đình còn mệt hơn, chạy vạy giành nhu yếu phẩm có khi còn hơn cả bộ đội tác chiến.
Khang Tư nghĩ như vậy, không khỏi buồn cười, kỳ thật làm ở bộ hậu cần cũng không tệ, ít nhất mỗi ngày việc bề bộn rất nhiều, lại rất phong phú, chính mình đối với mấy việc rườm ra này cũng không có cảm giác phiền phức lắm.
Đang suy nghĩ, Âu Khắc lần thứ hai bước vào báo cáo:
- Trưởng quan, đã chọn được 20 con tuấn mã, là 20 đầu ngựa tốt nhất trong đàn trăm con.
Mà Uy Kiệt sớm chú ý tới hành động của Âu Khắc, đã sớm lôi theo hai huynh đệ Lôi Đặc Lôi Khải cùng Tương Văn tới quân doanh, bọn họ chuẩn bị theo ra ngoài.
- Cùng tính vào con ngựa của ta, ngươi và Uy Kiệt thêm hai người trong đội hậu cần nữa, theo ta dẫn ngựa tới thị trấn, mang tất cả kim tệ theo. Tương Văn và Lôi Đặc, Lôi Khải ở lại nơi này.
Khang Tư vừa cầm lấy bội đao để ở bên cạnh, vừa ra lệnh.
Âu Khắc vốn định khuyên can, dù sao ngựa của Trưởng quan cũng không cùng một đẳng cấp với mấy con ngựa khác, nhưng mà nghĩ lại đưa thứ như vậy mới càng có được chỗ tốt, nên cũng không hé môi nữa.
Dù sao ở gần thảo nguyên, loại ngựa nào mà không kiếm được?
Còn như "tất cả kim tệ", nghe thì như là nhiều lắm, kỳ thật bên thương đoàn Thanh Lâu đưa cho Khang Tư cũng chỉ có 100 đồng mà thôi.
Tương Văn vốn vẻ mặt không tình nguyện, nhưng Âu Khắc len lén ghé vào tai hắn nói một câu:
- Trưởng quan sợ những binh lính hiểu lầm hắn sẽ không trở lại nữa, cho nên mới lưu các ngươi lại.
Hắn liền hớn hở tiếp nhận mệnh lệnh của Khang Tư, bởi hiện giờ mình lại chính là đại biểu của Trưởng quan.
Nhóm Khang Tư 13 người, 21 con tuấn mã, 4 chiếc xe ngựa lớn trống rỗng, cứ như vậy ra khỏi đại bản doanh.
Binh sĩ xung quanh nhìn một màn này, trong lòng không khỏi nói thầm: Gã Trưởng quan Thiếu úy này sẽ không như những Trưởng quan khác, một đi không trở lại nữa chứ?
Tuy rằng thấy Tương Văn, Lôi Đặc, Lôi Khải đều lưu lại, lòng có chút bám víu, nhưng lo lắng vẫn cứ còn đó.
Huấn luyện tuy vẫn duy trì liên tục, nhưng sỹ khí đã giảm xuống, tất cả mọi người đều có vẻ qua loa cho xong.
Lần này trở lại thành không giống như trước phải cẩn thận dò hướng, chỉ sợ lạc đường, đi qua một lần thì sẽ không quên nữa, Khang Tư bằng radar siêu cấp, dẫn đầu cả đội đi thẳng một đường.
Không biết có phải vì đi đường thuận lợi, hay là vì xe rỗng ngựa khỏe hơn nhiều, dù sao thì lộ trình phải đi 2 ngày mới tới, Khang Tư chỉ tốn 1 ngày đêm đã đặt chân vào thị trấn.
Lần này sau khi Khang Tư vào thành, dưới trợ giúp của Âu Khắc và Uy Kiệt, Trưởng quan liên đội ở thị trấn, kể cả mấy Trưởng quan 5 đại đội, mỗi người được tặng một con tuấn mã, đầu ngựa của Khang Tư đương nhiên là thuộc về Liên đội trưởng rồi. Tiếp theo là thông qua tên Thiếu tá tham mưu, xin giúp mời các Trưởng quan tham gia yến hội.
Khang Tư và Âu Khắc nghĩ, ở cái địa phương nho nhỏ này tổ chức một lần yến hội, 100 kim tệ là đủ dùng rồi.
Vuốt ve con tuấn mã của Khang Tư, tên Liên đội trưởng béo phì cười nói với Thiếu tá tham mưu tới báo cáo chuyện yến hội:
- Tuy rằng mấy con ngựa này không đáng mấy đồng, nhưng cũng coi như là tâm ý của hắn, xem ra tên Thiếu úy này cũng còn rất biết tình thú. Nếu người ta hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, chúng ta cũng không làm khó hắn quá, dù sao cũng là đồng liêu mà, nói cho mọi người, lần yến hội này để cho ta mặt mũi, tất cả đều phải đến.
- Vâng, cũng chỉ có người lòng dạ rộng rãi như ngài mời không tính toán với hắn.
Gã Thiếu tá cười nói vỗ mông ngựa, tiếp theo làm như nhớ tới cái gì, nói:
- Đúng rồi, đại nhân, tên Thiếu úy kia còn đề nghị nếu như có khả năng, tốt nhất nên trích cấp một chút vật tư bổ sung, hắn nói biên cảnh có chút không yên ổn.
- Ha ha, không yên ổn? Không yên ổn hắn đưa nhiều ngựa như vậy tới làm gì? Không phải chỉ muốn lấy thêm chút vật tư thôi sao.
Liên đội trưởng cười nói.
- Vậy từ chối hắn?
Gã Thiếu tá hỏi.
Liên đội trưởng lắc đầu nói:
- Nói cho Trưởng hậu cần liên đội một tiếng, để hắn trích một nhóm vật tư cấp cho tên Thiếu úy kia, bảo hắn hào phóng một chút, đừng tính toán chi li như trước kia. Nên biết hiện tại chúng ta cũng đủ mập rồi, rơi vãi chút dầu nước xuống dưới, cũng sẽ không đau lòng chút nào. Ít nhất chúng ta ăn thịt, cũng nên để bên dưới uống chút canh chứ.
- Đại nhân anh minh. Chỉ là hiện giờ đại đội 5 chỉ có hắn là quân hàm lớn nhất, có phải nên gọi một tên Trung úy trong đám Trưởng quan kia về tọa trấn không?
Gã Thiếu tá nhắc nhở nói.
Liên đội trưởng cười nói:
- Ngươi có thể gọi ai trở lại? Thời khắc bây giờ, ai nghe ngươi gọi chứ, mặc kệ ngươi có phải Thiếu tá hay không. Còn nữa, một cái đại đội 25 tiểu đội, 25 Tiểu đội trưởng tư tưởng khác nhau, hơn nữa hắn là quan hậu cần, mấy tên bộ đội tác chiến kia sẽ không bán mạng cho hắn, đây là tập tính ngạo khí của bộ đội tác chiến, căn bản không cần lo hắn bằng cái quân hàm Thiếu úy khống chế một cái đại đội, ngươi lo nhiều quá. Dù là hắn khống chế được toàn đại đội thì thế nào? Chẳng lẽ còn dám tạo phản sao?
Gã Thiếu tá vừa nghĩ đúng là vậy, liền cười theo gật đầu:
- Phải, phải, là thuộc hạ lo lắng quá nhiều.
Có Liên đội trưởng yêu cầu, mấy chủ quan kia đều nể mặt tham gia yến hội Khang Tư tổ chức, không thì dù Khang Tư tặng lễ, bọn họ cũng sẽ không tham gia yến tiệc do một tên Thiếu úy tổ chức.
Lần này Khang Tư cũng không bị lạnh nhạt, từng chủ quan đều chạm cốc với hắn, đồng thời cũng rất ác ý dùng quân hàm, bức bách Khang Tư một chén lại một chén, hy vọng thấy Khang Tư xấu mặt.
Mà Âu Khắc trốn một bên lại xanh cả mặt, cũng không phải vì Khang Tư bị chuốc rượu, hắn lo lắng là có đủ tiền tính hay không, dù sao mấy chủ quan kia chọn đều là rượu ngon cả.
Chỉ là mấy tên chủ quan này càng ép Khang Tư uống rượu lại càng giật mình, cuối cùng đều buông tha dự tính xem Khang Tư xấu mặt.
Bởi Khang Tư uống nhiều rượu như vậy vào bụng, ngoại trừ bụng ngày càng tròn ra, nào ngờ lại không có bất cứ chút men say nào.
Mà Khang Tư lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy, cũng lúc này mới biết được: chính mình hình như có lực miễn dịch với cồn.
Không trách Khang Tư cũng không rõ chính bản thân mình, trước đây lúc lưu lạc, ăn còn không đủ no, càng đừng nói uống rượu. Mà lúc làm binh sĩ, cả ngày không phải giết người thì là luyện võ, không uống rượu. Sau trở thành Trưởng quan, không biết vì sao chính mình lại phụ trách mọi mặt, đến lúc này, còn có ai sẽ bức hắn uống rượu chứ? Khang Tư đối với rượu không có hứng thú, tối đa cũng chỉ nhấp môi cho xong việc, cho nên hắn cũng không biết chính mình lại lợi hại như vậy.
Yến hội rất nhanh kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.
Khang Tư nhìn một kim tệ trong tay Âu Khắc mà đờ ra.
- Trưởng quan, chúng ta còn thiếu tửu lâu 30 kim tệ tiền rượu, kim tệ này là lần trước ngài cho thuộc hạ, hiện giờ...
Những lời này của Âu Khắc, càng khiến Khang Tư ngây người.
Khang Tư đẩy trả lại đồng kim tệ, hắn còn tưởng đây là 100 kim tệ tốn hao xong còn sót lại đây chứ.
Âu Khắc cũng biết một đồng kim tệ này cũng không có ích gì, nhíu mày nói:
- Trưởng quan, có cần để lại mấy thớt ngựa bán lấy tiền không? Không nói không có tiền trả, dù là chúng ta sinh hoạt hằng ngày cũng đã trắc trở rồi.
Hắn cũng không nghĩ những con ngựa này đều là tài chính đại đội chi trả, quy thuộc tài sản đại đội, mà không phải là vật phẩm cá nhân muốn đổi thành tiền là đổi ngay được.
- Vừa rồi Trưởng quan hậu cần liên đội bảo ta ngày mai tới lĩnh một nhóm vật tư, hẳn cũng có thể đủ ứng phó được.
Khang Tư nói, hắn càng trực tiếp, chuyển ý niệm đặt trên mặt vật tư, cũng không chú ý những thứ đó đều là vật tư đại đội, chính hắn cũng không có tư cách sử dụng.
Nghe nói vậy, Âu Khắc lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Hắc, vậy thì tốt rồi, thuộc hạ còn sợ thật bị lão bản tửu quán đuổi tới trấn Khố Long chứ.
Đối với chuyện chẳng biết phân biệt công tư rõ ràng, Khang Tư không có để tâm, Âu Khắc không lưu ý, những binh lính hậu cần Khang Tư mang theo cũng không có lưu ý, những Trưởng quan khác càng không có khả năng để ý.
Chỉ cần ngươi không có khấu trừ quân lương, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo bộ đội tác chiến vật tư sung túc, phía trên sẽ không quản ngươi sử dụng vật tư dư thừa thế nào. Cho nên những Trưởng quan suy nghĩ giống như Khang Tư chỗ nào cũng có, toàn thế giới đều là như vậy.
Ngày thứ hai, dưới Âu Khắc hối thúc, bọn người Khang Tư sáng sớm đã tới nha môn hậu cần liên đội.
Trưởng quan hậu cần liên đội lần này có vẻ phi thường hào phóng, thoáng cái cấp đầy 60 chiếc xe ngựa. Đương nhiên, cũng nói rõ ràng cho Khang Tư, trợ cấp cả năm nay đều ở chỗ này, nếu còn muốn tiếp tế nữa, sang năm rồi nói.
Khang Tư cũng không suy nghĩ lời này có phải ám chỉ mình "nội trong năm nay không cần về nữa", trực tiếp kéo Âu Khắc đang bị kích động cùng binh lính hậu cần đi vào tiếp thu vật tư.
- Trưởng quan, không ngờ liên đội lại hào phóng như thế! Cấp đủ ba vạn kim tệ! Khấu trừ ba tháng lương bổng quân đội, tài chính đại đội còn lại gần 1 vạn 6 ngàn kim tệ!
Âu Khắc hưng phấn nói, nhưng mà lập tức nghĩ tới cái gì, nhíu mày nói:
- Trưởng quan, việc này có điểm quái dị, án theo lẽ thường, tài chính đều tập trung trong tay sư đoàn quản lý, chỉ vào mỗi tháng mới chuyển lương bổng bộ đội cùng với tài chính quân doanh, căn bản không có khả năng thoáng cái trích ra một lượng lớn tài chính cho bộ đội thuộc hạ, liên đội chúng ta làm sao có khả năng được nhiều như vậy...
Lời còn chưa nói xong, Âu Khắc liền ngậm miệng lại.
Hắn nhớ tới chuyện trong trấn Khố Nội phát hiện mỏ vàng, như vậy xem ra tài chính liên đội 5, thậm chí còn nhiều hơn cả lữ đoàn? Cũng không biết liên đội 5 sử dụng biện pháp gì, nắm được mỏ vàng trong tay, không bị phía trên thu lại.
Khang Tư không lưu ý việc này, ngược lại kiểm tra hỏi:
- Lương thực quân phục vũ khí có bao nhiêu?
Một Đội trưởng hậu cần kiểm kê vội nói:
- 500 bao lương thực, 1000 bộ quân phục, khảm đao, mã đao, trường thương, cung tiễn vũ khí 500 bộ, dây cung, yên ngựa các loại phụ kiện 300 bộ. Không tính lương thực, những vật tư này đã đủ cho đại đội chúng ta sử dụng đến cuối năm rồi.
Khang Tư gật đầu thoả mãn, hắn không quan tâm chuyện lương thực cấp cho nhiều hay ít, dù sao hắn dùng ngựa đổi lấy 5000 bao lương thực, cũng đã đủ cho đại đội ăn mấy năm rồi.
Mà lúc Khang Tư dẫn đội ngũ rời khỏi trấn, gã Thiếu tá tham mưu kia mơ hồ nhắc nhở hắn, nội trong năm nay chuyện gì cũng có thể làm chủ, đừng luôn chạy về xin chỉ thị, gắng sức để qua năm rồi hãy nói.
Nghe như vậy, Khang Tư sửng sốt một chút.
Lời gã Thiếu tá như vậy có phải là nói, những Trưởng quan đại đội khác, ít nhất nội trong năm nay sẽ không trở về bộ đội nữa? Xem ra bọn họ đào mỏ vàng còn phải đến cuối năm mới dự định buông tay đây.
Thấy Trưởng quan hậu cần của mình mang theo rất nhiều vật tư trở về, binh sĩ đại đội 5 cuối cùng cũng yên lòng, nguyên vốn những Tiểu đội trưởng còn có ý kiến, thấy Khang Tư còn chưa tới một tháng lại đem về một lượng lớn vật tư, biết mặt mũi người này được lòng trên, chỉ còn nước sờ mũi, nhanh chóng thúc giục binh sĩ huấn luyện.
Khang Tư vận chuyển vật tư trở về, sau khi mang số vật tư kia chỉnh lý xong, cùng ngày cho gọi thân vệ của mình và những binh sĩ hậu cần tới.
- Bắt đầu từ ngày mai, ngoài luân lưu 5 người làm cơm cho toàn đại đội, 45 người còn lại đều phải theo huấn luyện tác chiến.
Lời này Khang Tư vừa nói ra, mấy Đội trưởng vội nhảy ra khuyên can:
- Trưởng quan, 5 người phụ trách thức ăn cho toàn đại đội, căn bản là không thể nào, bởi bọn họ coi như 1 người phụ trách cho hơn 120 người, làm từ sáng đến tối cũng không thể hoàn thành được!
Những binh lính hậu cần cũng khổ sở gật đầu, bảo bọn họ kiêm chức quân y hộ sĩ còn được, làm bộ đội tác chiến? Chỉ sợ một kích là tan tác, không thì sẽ còn gọi là lính hậu cần sao?
- Đây là vì tốt cho các ngươi, lên chiến trường, địch nhân mặc kệ các ngươi có phải là lính hậu cần hay không, giết lầm không bỏ sót, cho nên nhất định phải có năng lực tự bảo vệ mình. Tuy rằng 5 người phụ trách thức ăn cho toàn đại đội, lượng công việc rất lớn, nhưng các ngươi có thể làm ra lượng lớn cơm nắm, sau đó nấu một thùng canh thật lớn, cố gắng thái rau nhiều một chút, hẳn vẫn có thể hoàn thành được chứ.
Khang Tư nói.
Lời đầu những binh sĩ hậu cần cho rằng rất có lý, trước kia những binh sĩ hậu cần không có rèn luyện, lên chiến trường cũng chỉ là chịu chết. Hiện giờ có người huấn luyện mình, vậy rất hoan nghênh, nhưng nghe tới cuối câu, bọn họ liền choáng váng.
Cơm nắm và canh? Năm người cùng khổ cực một chút, vẫn có thể hoàn thành được thức ăn cho toàn đại đội, nhưng mà hai thứ này, những binh sĩ bán mạng kia chịu được sao?
Tương Văn đã có bản lãnh nấu bếp nói:
- Chúng ta có thể cho thịt gia cầm vào cơm nắm, còn xương gia cầm thì nấu canh, mỗi ngày đổi một loại gia cầm khác nhau, tin rằng những binh lính cũng có thể tiếp thụ được. Hơn nữa chúng ta sau 7 ngày kiểm tra thành tích xong sẽ cho toàn đại đội ăn thịt cá một bữa, như vậy bọn họ hẳn sẽ không có ý kiến gì.
Nghe vậy, những Đội trưởng vốn đang muốn phản đối, ngẫm lại được mất, không khỏi gật đầu.
Chỉ là Âu Khắc ở một bên hỏi:
- Nếu như tất cả mọi người đều được ăn bù, vậy người thắng làm sao thể hiện tư cách của bọn họ?
Tương Văn cười nói:
- Có thể để bọn họ tùy ý chọn thức ăn, sau đó do ta tự mình chuẩn bị, đây không phải tư cách kẻ chiến thắng sao?
Ba gã Đội trưởng lập tức gật đầu tán thành:
- Biện pháp của thân vệ Tương Văn rất tốt, những binh sĩ tuyệt đối phi thường thỏa mãn. Trưởng quan ngài không biết, mấy ngày nay mấy Tiểu đội trưởng đều chạy tới đại đội đòi ăn, chính là bởi tài nấu bếp của thân vệ Tương Văn thật quá cao siêu.
Khang Tư nhìn Tương Văn gật đầu tán dương, rồi nói:
- Cứ quyết định như vậy, Âu Khắc, Tương Văn, Uy Kiệt ba người, thay phiên hỗ trợ đội ngũ hậu cần, còn Lôi Đặc, Lôi Khải, toàn quá trình theo huấn luyện.
Đối với quyết định của Khang Tư, tất cả mọi người không có ý kiến, ai cũng không cho rằng để Lôi Đặc, Lôi Khải thêm vào giúp đội hậu cần, có thể giúp được chuyện tốt gì nữa không biết.
Tiểu Tam là binh nhất tiểu đội 1 trung đội 5, hắn là người địa phương, dựa vào quan hệ mới bước vào quân đội, mỗi tháng lương bổng 2 kim tệ là ao ước của tất cả người trong thôn, bởi vì chỉ cần 1 kim tệ đã đủ nuôi sống ba mẹ và năm đệ muội, cho nên hắn rất quý trọng tư cách quân nhân của mình, nên khi huấn luyện hắn là người chịu khó nhất.
Kỳ vọng lớn nhất của hắn chính là tham gia chiến đấu, sau đó lập công thăng quan. Vì sao hả, chính là lương bổng kia, giống như Thiếu úy Khang Tư, một tháng có tới 25 kim tệ đấy, so với mình gấp 12 lần, ngẫm lại đã chảy nước miếng rồi.
Hôm nay sáng sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu xong, Tiểu Tam xoa xoa bụng, chạy tới chỗ chia thức ăn biên chế của đội, chuẩn bị sung sướng ăn bữa sáng, không thì mình sẽ không chịu được huấn luyện tiếp theo nữa. Những người trong đội Tiểu Tam, cũng tụm 5 tụm 3 đi tới chia cơm, mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa chờ thức ăn tới.
Đúng lúc này, một binh lính hậu cần chạy tới hô:
- Mỗi tiểu đội phái ra ba người theo ta tới phòng bếp nhận bữa sáng.
Tiểu Tam đứng ở phía trước, lập tức cùng hai huynh đệ cùng tiểu đội vọt lên, những tiểu đội khác cũng phái ra nhân thủ.
Những huynh đệ phía sau cũng hoan hô:
- Oa, đội hậu cần cũng không mang được bữa sáng cho đại đội, còn phải thêm 15 người mang bữa sáng tới? Bữa sáng đại đội chúng ta khi nào trở nên phong phú như thế?
Tiểu Tam cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao, lại luôn thấy dáng cười của gã binh sĩ hậu cần kia rất cổ quái.
Rất nhanh, 15 huynh đệ Tiểu Tam mang theo vẻ cười khổ cùng binh sĩ hậu cần kia trở về, bọn họ mang về mỗi tiểu đội một cái thùng gỗ lớn, cùng với một cái túi vải trắng to vác trên vai.
Những binh sĩ đã đợi lâu xốc thùng gỗ và túi vải lên, kinh ngạc phát hiện bữa sáng của mình lại là cơm nắm và canh.
Binh sĩ hậu cần kia cũng không nhìn thần sắc thất vọng của bọn họ, chào xong rồi nói:
- Bữa sáng hôm nay có cơm nắm thịt gà cùng canh gà, còn nóng ăn nhanh, thiếu nhà bếp còn có. Ăn xong rồi, các tiểu đội cho người mang túi và thùng gỗ trả về, không thì buổi trưa sẽ không có cơm ăn.
Nói xong xoay người đi thẳng.
Nghe nói vậy những sĩ quan đều ngẩn người, lúc nào mà lính hậu cần lại ăn nói như vậy? Lại còn muốn đưa trở lại? Trước đây không phải bọn họ tới thu sao? Không lẽ bọn họ có lão đại lớn, đuôi cũng dài ra rồi.
Chỉ là không ai lại đắc tội với người làm thức ăn cho mình, mỗi người chỉ nhìn bóng lưng binh sĩ hậu cần kia luôn miệng nói không thành vấn đề.
Những binh lính lại không nghĩ nhiều như vậy, tuy bữa sáng chủng loại không nhiều lắm, nhưng cơm nắm có sợi thịt gà, canh cũng là canh xương gà nồng đậm, mùi vị rất ngon, chẳng những không có ý kiến, ngược lại còn rất vừa lòng.
Ăn xong điểm tâm, nghỉ ngơi một hồi, lúc những binh lính bắt đầu tập kết chuẩn bị huấn luyện, bọn họ giật mình phát hiện Thiếu úy hậu cần Khang Tư của mình, không ngờ lại dẫn theo mấy thân vệ cùng 20 tên lính hậu cần, trên người buộc bao cát gì đó, từ trong quân doanh chạy bộ ra.
Binh hậu cần cũng muốn huấn luyện?
Cái nghi vấn này rất nhanh được chứng thực khi bọn họ bắt đầu huấn luyện, những người kia sau khi chạy vài cây số, đang thở hổn hển, bắt đầu dưới dẫn dắt của Thiếu úy Khang Tư cả đội bắt đầu nâng đao hư phách.
Những binh sĩ này nhìn thấy đều cảm thấy kỳ quái.
Binh hậu cần tham gia huấn luyện làm gì? Lại không tới phiên những lính hậu cần bọn họ ra trận chém giết mà.
Nhưng mà Thiếu úy Khang Tư kia thân thể lại thật cường tráng, những người khác đều thở hổn hển rồi, hắn lại như người không có chuyện gì, nhưng bộ dáng huy đao kia, xem ra cũng đã luyện được một thời gian rồi. Những binh lính chỉ là nhìn thấy chuyện mới mẻ, dưới sự thúc giục mấy Tiểu đội trưởng, cũng không lưu ý nữa.
Giữa trưa lại là cơm nắm thịt canh, hơn nữa mùi vị không khác bữa sáng, cảm giác khẩu vị đã không còn dễ ăn như bữa sáng nữa.
Huấn luyện bữa chiều, bọn họ nhìn thấy binh sĩ hậu cần đã đổi huấn luyện, biến thành theo sau Thiếu úy Khang Tư chắp tay sau lưng nhảy nhót, nhìn đã muốn cười. Thiếu úy Khang Tư vẻ mặt lại nghiêm túc nói với những lính hậu cần kia, đây là cái gì nhảy cóc liên tục rèn sức bật.
Cũng không biết Thiếu úy Khang Tư học được từ chỗ nào phương pháp huấn luyện cổ quái như thế, cầu mong sẽ không mang phương pháp này mở rộng cho toàn đại đội, bởi vì như vậy thật là không dễ nhìn chút nào.
Tới buổi tối, lại là cơm nắm thịt canh, binh lính có chút nhíu mày, nhưng bọn họ cũng biết, phần lớn binh sĩ hậu cần bị Thiếu úy Khang Tư dày vò tới như vậy, có cơm ăn cũng đã không tệ rồi. -
Dù sao cũng không phải không ăn được, tùy tiện vài miếng điền đầy bao tử là được.
Còn những Tiểu đội trưởng quen ăn ngon, không nhịn được chạy tới nhà bếp đại đội, thế nhưng nhìn thấy Khang Tư cùng mấy thân vệ đều cũng ăn cơm nắm thịt canh, lập tức rụt cổ, tìm cớ bỏ chạy.
Vừa trở về liền tuyên dương, những binh lính vốn còn đang oán hận hậu cần làm việc không đàng hoàng lập tức im bặt, bọn họ cũng biết Trưởng quan cùng ăn giống như mình, tâm tình lập tức điều hòa không ít.
Ngày kế tiếp cũng vượt qua như thế.
Thức ăn mỗi bữa cũng là cơm nắm và canh, có khác nhau cũng chỉ là loại thịt, mỗi ngày khác biệt, tuy rằng chỉ có một kiểu, nhưng mỗi ngày mùi vị bất đồng, những binh sĩ cũng còn có thể tiếp thu được, đặc biệt là Trưởng quan duy nhất của đại đội Thiếu úy Khang Tư, cũng cùng loại thức ăn như mọi người, càng cảm thấy không có vấn đề gì.
Nhưng mà những binh sĩ đối với quá trình huấn luyện đội hậu cần lại thật giật mình. Tuy rằng huấn luyện thể lực và huấn luyện kỹ năng như nhau, nhưng phần tập nặng hơn rất nhiều. Huấn luyện thể lực thì có cái gì áo phụ trọng, nhảy cóc phụ trọng, đứng lên ngồi xuống cùng hít đất. Huấn luyện kỹ năng có chém đao, đâm thương, cưỡi ngựa, bắn cung.
Lúc tiến hành những bài huấn luyện này, bọn họ cũng không tranh giành trang bị với các tiểu đội khác, mà hoàn toàn sử dụng tồn kho của đại đội. Nên biết rằng mấy thứ này trong đại đội đều có rất nhiều, chỉ cần ngựa riêng của 5 Tiểu đội trưởng kỵ binh, cũng đã có 80 con, càng đừng nói những thứ khác như khảm đao, trường thương, cung tiễn nữa.
Nhưng mà bọn họ cũng dễ dàng nhận ra được, những binh lính hậu cần này tuy mọi thứ đều luyện, nhưng từng dạng đều tinh thông.
Cứ vậy qua vài ngay, bỗng nhiên một buổi tối, những binh lính nghe tiếng giết lợn đâm trâu, vốn những tiếng này trước nay cũng có, chỉ là không có lớn tiếng và kéo dài như vậy, so với trước kia giết vài con gia súc thì khẳng định hơn nhiều.
Mấy người lanh trí lập tức nghĩ đến, ngày mai chính là lúc kiểm tra thứ hạng huấn luyện các tiểu đội, việc này nhất định là chuẩn bị món ăn cho đội hạng nhất ngày mai.
Mấy ngày nay những binh sĩ đã ăn cơm nắm nhàm miệng rồi, lập tức hưng phấn sôi trào, tất cả thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải biểu hiện cho tốt.
Bữa sáng ngày hôm sau làm bọn họ phi thường thất vọng, vẫn hình dạng như cũ. Chỉ là nhìn thấy đội hậu cần không có huấn luyện, ngược lại ở nhà bếp lộ thiên trong quân doanh bận rộn không ngừng, nhìn đủ loại tài liệu chất đống, các binh sĩ đều rõ ràng, trưa nay phân thắng bại xong mới là đại tiệc.
Các Tiểu đội trưởng cũng là người cơ trí, từ sớm đã tập kết quân đội ngoài bãi đất trống, lẳng lặng chờ đợi Khang Tư đến.
Tuy rằng theo lý thuyết, một quan hậu cần không biết được bộ đội chúng ta tác chiến thế nào, nhưng đầu tiên Trưởng quan đại đội hiện giờ chỉ có hắn, thứ hai quyền hậu cần cũng bị hắn nắm trong tay, chỉ có mình cầu hắn, hắn nào có cầu mình chứ? Thứ ba chính là hắn thừa dịp trong quân không có Trưởng quan khác, nên thu lại cả đội hậu cần, hơn nữa thân vệ của hắn, nhân thủ chừng 30 người, nhiều hơn bất cứ một tiểu đội nào, nếu phương diện nào cũng không so được, vậy nên ngoan ngoãn nghe lệnh đi.
Khang Tư dẫn theo Lôi Đặc, Lôi Khải, Âu Khắc, Uy Kiệt bốn người đi tới, trong tay Âu Khắc cầm bút mực, còn Lôi Đặc, Lôi Khải hai vị này thì sau lưng đều đeo theo mấy túi đồ, Uy Kiệt lại vác theo hai cây gậy trúc bọc vải trắng.
Khang Tư quét mắt nhìn trận phương, sau đó quát lớn:
- Trung đội 1 trung đội 2 theo thứ tự trước sau xếp hàng bên phải, trung đội 3 trung đội 4 theo thứ tự trước sau xếp hàng bên trái, trung đội 5 xếp phía sau.
Lôi Đặc và Lôi Khải được Âu Khắc ra hiệu, lập tức lớn giọng lặp lại một lần nữa, hiện giờ bọn họ tạm thời thành thiết bị khoách âm hình người. Tuy rằng không hiểu vì sao Khang Tư lại làm loạn trận thế, nhưng các Tiểu đội trưởng vẫn nhanh chóng dẫn quân mình thay đổi vị trí.
Chờ bọn họ sắp xếp xong, Khang Tư lại hô:
- Trung đội 1 trung đội 2 quay phải.
Đồng thời lấy tay chỉ một hướng:
- Trung đội 3 trung đội 4 quay trái, trung đội 5 quay ra sau, bước thẳng tới 50 bước!
Binh lính máy móc nghe khẩu lệnh xoay người đi 50 bước, chờ nghe khẩu lệnh quay lại, mới phát hiện khoảng giữa đã có một bãi đất trống. Các sĩ quan lúc này mới cảm giác bội phục sâu sắc, vốn trận hình tốn hao một đoạn thời gian mới chỉnh ra, lại chỉ bằng mấy câu nói đã xong việc.
Khang Tư lúc này mới nhìn mọi người gật đầu nói:
- Các vị huynh đệ, ngày hôm nay là lần đầu tiên kiểm tra thành quả huấn luyện của mọi người, bởi các binh chủng trong các đội bất đồng, cho nên chỉ có thể kiểm định thao luyện bố trận.
Bản thân ta cho là, án theo biên chế 5 tiểu đội đồng thời thao luyện ở mảnh đất trống này, vậy sau đó do 25 Tiểu đội trưởng bỏ phiếu, từ đó lấy ra 1 tiểu đội được nhiều phiếu nhất cùng 1 tiểu đội ít phiếu nhất, cuối cùng do 5 đội ít phiếu và 5 đội nhiều phiếu so lại một lần, tuyển ra kết quả cuối cùng.
- Bây giờ mời 25 Tiểu đội trưởng bắt đầu.
Nói rồi ra hiệu hai người Lôi Đặc, Lôi Khải bỏ chiếc bao xuống.
25 Tiểu đội trưởng vẻ mặt đều cười khổ đi lên phía trên.
Bọn họ thật sự là bội phục Khang Tư có thể nghĩ ra biện pháp này, bất luận là ai hạng chót, đều không có khả năng trách hắn, bởi hắn căn bản không hề tham dự bỏ phiếu.
Có điều đây cũng là công chính nhất, để các Tiểu đội trưởng tự mình quyết định ai là giỏi nhất ai kém cỏi nhất, là giỏi nhất đương nhiên không nói gì, nếu như là tệ nhất thì sao? Ngay cả kháng nghị cũng không dám, bởi vậy sẽ đắc tội mọi người. Cẩn thận ngẫm lại, biện pháp này thật đúng là độc! Thật không biết đầu óc hắn làm sao mà to ra, lại có thể nghĩ ra biện pháp khiến mọi người không có lời nào dị nghị.
Quân lính đối với vấn đề này không nghĩ sâu như vậy, chỉ cho rằng như vậy rất công bằng, tốt là tốt, dở là dở, vừa xem là hiểu ngay, miễn được nhiều tranh chấp.
Mở túi, mấy Tiểu đội trưởng vừa nhìn lại càng thêm cười khổ, trên đó là những thẻ bài lớn phân biệt viết 1, 2, 3, 4, 5, để cho bọn họ ở tại chỗ giơ bảng bỏ phiếu.
Có cần phải làm lớn chuyện như vậy không chứ? Làm vậy ngay cả muốn giả vờ cũng không có cơ hội, các binh lính phía dưới đều nhìn nhất thanh nhị sở, làm xằng bậy sợ rằng không ai nhận hắn làm Tiểu đội trưởng nữa.
Độc! Thật là độc! Chính mình vẫn còn coi thường gã Trưởng quan hậu cần này quá rồi. Chỉ là mấy Tiểu đội trưởng này phát hiện những thẻ bài này chỉ có 20 bộ, làm sao lại thiếu 5 bộ chứ?
Khang Tư nhìn ra mối nghi hoặc của các Tiểu đội trưởng, cười nói:
- Tiểu đội không có các ngươi chỉ huy là không được, 5 vị Tiểu đội trưởng trung đội 1 trở về chuẩn bị trước đi.
Các Tiểu đội trưởng vừa nghe, lần thứ hai thầm mắng một tiếng độc, như vậy sẽ không thể tự mình bầu mình nữa, thiếu 1 phiếu ít một phiếu, nếu như biểu hiện kém chỉ sợ sẽ trắng phiếu nữa đây.
Chờ 5 tên Tiểu đội trưởng vừa trở lại đội, còn lại 20 Tiểu đội trưởng đã tự mình xếp thành một hình bán nguyệt, Khang Tư liền hô to với các binh sĩ:
- Trung đội 1 tiến vào trận!
Trung đội bị điểm danh, rõ ràng hỗn loạn một chút, nhưng mà 5 Tiểu đội trưởng và các Đội trưởng ra lệnh, đội ngũ lập tức an tĩnh lại.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
51 chương
1123 chương
532 chương
21 chương
746 chương
39 chương