Độc Cô Chiến Thần
Chương 262 : Sở Hữu Địa Đồ (P1)
Khang Tư bởi vì chuyện trung thành mà bị ngây người một chút, khiến cho An Tái Kháng nhìn đến. An Tái Kháng lại nghĩ rằng Khang Tư muốn nói đến vấn đề Lôi gia cùng Đông Nam ngũ tỉnh phản bội, không khỏi trực tiếp đề nghị:
- Đại ca! Huynh vì sao ở Tuyết quốc hoang vắng này? Cho dù là Đông Nam ngũ tỉnh và bán đảo Phi Ba không có cũng chả sao cả!
Bằng vào những thương đoàn của chúng ta, chỉ càn cố gắng khống chế vài bến cảng, khống chế được một góc Duy Nhĩ Đặc. Đại ca trực tiếp đổ bộ lên Duy Nhĩ Đặc, chiếm toàn bộ Duy Nhĩ Đặc cũng không phải là việc khó. Có Duy Nhĩ Đặc, đất nước lớn nhất thiên hạ này, cái gì đế quốc, cái gì Sơn Việt, cái gì thảo nguyên. Toàn bộ đều không là gì hết! Đến lúc đó nắm giữ đất nước giàu nhất thiên hạ, thật sự là muốn đánh ai thì đánh, ở nơi này tuyệt đối là lãng phí thời gian!
An Tái Kháng cực kỳ kích động. Trong mắt hắn xem ra Khang Tư đợi ở Tuyết quốc này căn bản là lãng phí tính mạng, cũng lãng phí một thân năng lực chiến đấu mạnh mẽ của Khang Tư.
Dựa vào năng lực của đại ca cùng sự ủng hộ của đất nước mạnh nhất, việc thống nhất thiên hạ cũng không phải việc khó.
"Ách! Thống nhất thiên hạ? "
An Tái Kháng đột nhiên sững sờ. Bản thân mình thế nào lại nghĩ như vậy? Tuy nhiên nếu thật sự có được Duy Nhĩ Đặc, vậy chuyện thống nhất thiên hạ cũng không phải là giấc mộng.
Bởi vì hiện tại thiên hạ đều loạn thành một đoàn, chỉ có Duy Nhĩ Đặc mới giữ nguyên sự ổn định phồn vinh!
Thật không biết đám người của Duy Nhĩ Đặc muốn làm gì. Một thời cơ tốt để thống nhất thiên hạ như vậy không ngờ căn bản không thèm để ý, ngược lại chuyên tâm dựa vào thời cơ thiên hạ hỗn loạn mà liều mạng kiếm tiền.
Chờ khi đất nước bị người chiếm, kiếm tiền có nhiều thế nào cũng có tác dụng quái gì!
Vừa nghĩ đến đám người cầm quyền Duy Nhĩ Đặc đều là như vậy, An Tái Kháng không khỏi cảm thấy được cơ hội này thật sự là khó có được, hai mắt hắn tỏa sáng nhìn Khang Tư.
Trời ạ! Đại ca của mình thực sự có thể trở thành nhân vật đầu tiên thống nhất thiên hạ từ trước tới nay!
Khang Tư không lâm vào trạng thái điên cuồng giống như An Tái Kháng. Hắn trợn mắt há mồm nhìn An Tái Kháng, thậm chí có chút nghi ngờ có phải An Tái Kháng phát sốt hay không. -
Chiếm lĩnh Liên minh Duy Nhĩ Đặc?
Chuyện mà đế quốc thời kỳ thịnh vượng nhất cũng không làm được, Tam đệ của hắn không ngờ dám dễ dàng nói ra, không phải hắn phát sốt thì chắc mình nghe lầm rồi. (Phần trên là do Virgo-huyenao dịch=>Thanks bạn nhiều! )
Chăm chú nhìn vào Khang Tư, An Tái Kháng rất nhanh phát hiện trên mặt Khang Tư nào là buồn cười, mê hoặc, lo âu các loại thần sắc, điều này khiến cho An Tái Kháng rất nhanh từ trong ảo tưởng tỉnh lại.
Hắn cũng biết Khang Tư vì sao lộ ra thần sắc như vậy, cho nên có chút không vui nói:
- Đại ca! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đang mộng tưởng hão huyền sao?
Khang Tư có chút ngượng ngùng nói:
- Không phải vậy, lời ngươi nói khiến ta cảm thấy có chút phóng đại, ngươi ngẫm lại đi, đó là Liên minh Duy Nhĩ Đặc nha, theo lời ngươi nói thật dễ dàng giống như là đánh một tiểu bộ lạc vậy.
Bị Khang Tư gội một bát nước lạnh, tâm trạng An Tái Kháng cũng có chút khôi phục lại, nhưng khiến hắn buông tha cho giấc mộng rất lớn như thế, cũng không thể nào nguyện ý được.
An Tái Kháng nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn khẳng định nói:
- Đại ca! Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, chiếm được toàn bộ Liên minh Duy Nhĩ Đặc có lẽ rất khó khăn, nhưng chiếm được hơn nửa giang sơn Duy Nhĩ Đặc cũng không phải không có khả năng.
- Ồ! Nói nghe một chút.
Khang Tư thấy An Tái Kháng khẳng định như thế, cũng cảm thấy hứng thú.
An Tái Kháng không có lập tức giải thích, ngược lại từ trong lồng ngực lấy ra một tấm da dê.
Hắn vừa trải tấm da dê lên trên bàn, vừa đắc ý nói:
- Đại ca! Đây chính là bảo vật vô giá, đệ phải bỏ ra lợi nhuận của toàn bộ thương đoàn trong một tháng mới có được đó, đây chính là bản đồ thế giới hoàn thiện nhất hiện nay!
Nghe được là bản đồ thế giới, Khang Tư lập tức cúi người về phía trước quan sát. Thứ này tuy rằng các quốc gia đều có một bản như vậy, nhưng bình thường chỉ có quốc gia mình là coi như được vẽ chính xác, địa phương khác thì vô cùng thê thảm.
Phải nói là, bản đồ thế giới chính xác thật sự vẫn do Duy Nhĩ Đặc sản xuất.
Những thương nhân trải rộng khắp thế giới đó hầu như tất cả đều là gián điệp, khi có cơ hội, sẽ ghi nhớ lại toàn bộ những tư liệu về địa hình, thực vật, khoáng sản, phong tục tập quán vân vân... Trên đường mà mình đi qua.
Sau khi bọn họ trở lại Duy Nhĩ Đặc, không phải dùng mấy thứ này đi đổi tiền, mà là trao đổi tư liệu với những người khác, cho nên người có tâm tại Duy Nhĩ Đặc tự nhiên có thể có được bản đồ thế giới tỉ mỉ.
Khang Tư vừa thấy bản đồ rộng hai đến ba mét vuông này được mở ra, phát hiện trên bản đồ này chẳng những phân chia các quốc gia, mà còn dùng những chữ nhỏ để biểu thị các địa phương cùng tài nguyên mà mỗi quốc gia có.
Mà chỗ tinh xảo nhất của bản đồ này, chính là hai quốc gia Áo Đặc Mạn đế quốc cùng Liên minh Duy Nhĩ Đặc, đều tỉ mĩ đến cấp bậc quận huyện rồi.
Có thể nói cầm tấm bản đồ này, hoàn toàn có thể biết tình hình phân bố tài nguyên của đế quốc cùng Duy Nhĩ Đặc.
Mà các quốc gia khác, tuy rằng không có chia nhỏ như vậy, nhưng thành thị quan trọng cùng những con đường giao thông chủ yếu đều được miêu tả ra đây, chỉ cần dựa vào bản đồ này cũng đã có thể hành quân tác chiến, cho nên dù tổn hao trên ngàn vạn lần kim tệ cũng đáng giá.
An Tái Kháng chỉ một ngón tay trên bản đồ rồi nói:
- Đại ca huynh xem, hai bến cảng thành thị mà chúng ta khống chế là hai cái góc rất khuất, có thể nói nếu không phải hai bến cảng thành thị này còn có chút đặc sản địa phương, thì hai bến cảng này gần như bị hoang phế, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì chúng ta dễ dàng khống chế hai bến cảng này như thế.
- Ồ? Bến cảng này kề sát với rừng rậm Mạn Tư Đặc, tại sao sinh ý lại tiêu điều chứ?
Khang Tư có chút nghi hoặc chỉ vào điểm rừng rậm Mạn Tư Đặc trên bản đồ nói:
- Sản phẩm của một rừng rậm là phi thường dồi dào, thương nhân Duy Nhĩ Đặc hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội khai phá rừng rậm nha!
- Khụ! Đại ca huynh không biết rồi, nơi Duy Nhĩ Đặc tiếp giáp với rừng rập Mạn Đặc Tư kia cũng giống như phía tiếp giáp với bán đảo Phi Ba vậy, không phải vách núi treo leo, thì là đầm lầy ngập tràn độc khí, xem như đó là một đường biên giới lãnh thổ trời sinh.
Bằng không, dựa theo Liên minh Duy Nhĩ Đặc tham lam trước kia, sớm đã chiếm lấy rừng rậm Mạn Tư Đặc, còn cần gì phải thông qua đế quốc mới tiến đến thu mua lâm sản của rừng rậm Mạn Tư Đặc nữa chứ.
Nói xong, An Tái Kháng còn chỉ một chút điểm tiếp giáp giữa hai nơi trên bản đồ, vẽ ra một đường kẻ đen.
Khang Tư nhìn chằm chằm đường kẻ đen kia nói:
- Như vậy xem ra, đầm lầy cũng không phải không thể đi qua, chẳng lẽ Liên minh Duy Nhĩ Đặc không ai đi dò đường sao?
Nếu có thể tìm được đường qua, chính mình thậm chí không cần đi theo đường biển xa xôi, có thể trực tiếp từ Lâm Tuyết xuyên qua rừng rậm Mạn Tư Đặc đâm thẳng vùng phương Bắc Duy Nhĩ Đặc rồi.
An Tái Kháng lắc đầu nói:
- Đương nhiên là có phái người đi dò đường, bởi vì nơi này một khi đả thông, là có thể xuyên qua rừng rậm chạy thẳng tới Tuyết quốc, mà không cần phải đi vòng ngàn dặm đường biển theo Tuyết Long Giang mới qua được, hoàn toàn có thể chế tạo một còn đương hoàng kim, thương nhân Duy Nhĩ Đặc làm sao bỏ qua một cơ hội như vậy chứ?
Hơn nữa quan trọng nhất là, từng có động vật sống trong rừng rậm Mạn Tư Đặc xuất hiện ở phương Bắc Duy Nhĩ Đặc, cho nên con đường đi qua an toàn quả thật tồn tại.
Chỉ là, cho đến tận ngày hôm nay, bất kể là người được phái đi từ bên phía Duy Nhĩ Đặc hay là đi từ phía Mạn Tư Đặc, dù sao cũng không ai có thể tìm được con đường an toàn này, hoàn toàn là phái đi bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Nghe nói những người này lợi hại nhất cũng chỉ đi vào đầm lầy được mấy trăm bước, sau đó còn chưa kịp tiếp tục tiến bước, đã bị độc khí độc chết, cho nên căn bản không ai có thể biết trong đầm lầy này có hay không có con đường an toàn, trừ khi có người vũ lực cường hãn lại không ngại độc khí, mới có thể tìm được con đường an toàn trong đó.
Khang Tư nghe thế, lông mày nhướng lên.
Trong số thủ hạ của mình không phải có một nhân tuyển thích hợp như vậy sao?
Phải biết là, Giáp Linh kia là mật vệ có tấm thân bất tử, không cần hô hấp cũng không cần ăn uống, có khi giống người bình thường chỉ ở lớp da bọc ngoài, tuyệt đối sẽ không để ý đến khí độc nguy hại.
Ừ, chờ mình chiếm được rừng rậm Mạn Tư Đặc, sẽ phái Giáp Linh đi điều tra một chút.
Khang Tư bị bản đồ của An Tái Kháng hấp dẫn, theo bản năng liền muốn mở rộng diện tích lãnh địa mình.
Không có biện pháp, bất cứ một thủ lĩnh nào nhìn thấy khối đất đai khổng lồ bày ra trước mặt mình như thế, mà lãnh địa của mình so với khối đất đai này chỉ lớn như một con kiến, đều sẽ không tự chủ được nghĩ tới khuếch trương.
Nếu không như vậy, rừng rậm Mạn Tư Đặc vốn không ai để ý tới lại lập tức bị Khang Tư nhìn trúng.
- Đại ca! Chỉ cần không có con đường an toàn, khu vực này cho dù là bỏ đi, chúng ta cũng không cần phải xen vào.
Dựa theo sự khuếch trương của thương đoàn chúng ta hiện tại, nếu muốn khống chế một bến cảng thành thị, phỏng chừng cần thời gian ba năm chúng ta mới có thể làm được.
Hơn nữa trong lúc đó còn phải không khai phá những thành thị bến cảng đó thêm bất cứ sản phẩm mới nào, cũng tức là dưới tình huống bảo trì hiện trạng, chúng ta mới có khả năng trong ba năm đồng loạt chiếm cứ bắc bộ Duy Nhĩ Đặc.
Nếu những địa phương này đột nhiên xuất hiện một đặc sản hoặc khoáng vật trân quý nào đó, vậy lúc đó phát triển lên mấy lần cũng có thể.
An Tái Kháng vừa nói, vừa lấy tay vòng một vòng nơi bắc bộ Duy Nhĩ Đặc.
- Mười bến cảng thành thị xung quanh có cái gì đáng chú ý?
Khang Tư theo bản năng hỏi, hỏi xong không khỏi phát hiện, thì ra bản thân mình cũng là người dã tâm bừng bừng đấy chứ, vừa thấy An Tái Kháng nói có cơ hội chiếm Duy Nhĩ Đặc, chính mình không ngờ cũng động tâm.
An Tái Kháng cũng thấy được sự chuyển biến của Khang Tư, không khỏi cười nói:
- Những bến cảng thành thị phía bắc Duy Nhĩ Đặc này đều bởi nằm phía cực bắc, hướng bắc không thể lưu hành, hướng tây là đất liền Duy Nhĩ Đặc, hướng đông lại là biển rộng mênh mông mờ mịt, những bến cảng đó vị trí địa lý không tốt, lại không có hàng hóa có thể sinh lãi lớn, tất cả những con thuyền đi qua Đông đại lục căn bản không dừng lại những nơi này.
Bời vậy, những bến cảng này muốn kiếm tiền, cũng chỉ có thể xuôi về hướng nam, mới có khả năng hưởng thụ lợi nhuận do vận chuyển đường biển mang lại. Nhưng hướng nam thì phải đi qua những bến cảng thành thị vốn có của Duy Nhĩ Đặc, đại ca cũng biết, giữa các bến cảng thành thị Duy Nhĩ Đặc cũng không hòa thuận, cho nên bị kiểm soát rất thảm. Thậm chí một số thương đoàn bị bức bách phải đi theo đường lục địa, mà những thương đoàn dám vận chuyển theo đường biển thì chỉ có kinh doanh hàng hóa đại chúng như lương thực hay gỗ mà thôi.
Nói đến đây, An Tái Kháng đột nhiên rất tự đắc cười nói:
- Tuy nhiên đại ca cũng đừng thấy những thành thị phương bắc đích xác rất nghèo khổ, nhưng cũng bởi vì bọn họ làm không ra hàng hóa sinh ý cao, chỉ có thể chuyên tâm với những mặt hàng tiêu dùng như lương thực, gỗ, cho nên cho dù bắc bộ không thể so với kho lúa lớn trung bộ, nhưng cũng là khô lúa đầy đất rồi.
Càng quan trọng hơn là, bởi vì vật liệu gỗ phong phú, cho nên bắc bộ mới có xưởng đóng tàu, tay rằng cũng không thể so với khu xưởng đóng tàu tinh hoa, nhưng so với xưởng đóng tàu ở đế quốc chúng ta thì còn tốt hơn rất nhiều đó.
Còn nữa, bởi vì nơi đó dầy đặc nông trường cùng rừng cây trồng, cho nên tráng đinh cũng là rất nhiều.
Nghe đến đó, Khang Tư lập tức hiểu được vì nguyên nhân gì mà An Tái Kháng còn có thể nguyện ý xuống tay khống chế những địa phương rách nát của Duy Nhĩ Đặc đó.
Đầu tiên, nơi đó không phải bến cảng tinh hoa, sẽ không gặp nhiều lực cản đã có thể khống chế được.
Thứ hai chính là mười nông điền cùng xưởng đóng tàu kia.
Thứ ba lại là bởi những tráng đinh này.
Chỉ cần đại quân đổ bộ, lương thực, tráng đinh, chiến thuyền đều có thể chiêu mộ ngay tại chỗ, căn bản không cần ngàn dăm xa xôi đưa lại nơi này.
Cho nên Khang Tư gật gật đầu:
- Nói như vậy, khống chế những bến cảng đó cũng không tồi, tuy nhiên đệ nói phải vận binh đến nơi này, làm sao thông qua nhiều bến cảng Duy Nhĩ Đặc tuần tra như thế? Trong nhiều bến cảng như vậy, chỉ cần một nơi xuất hiện vấn đề, vậy những binh lính được vận chuyển này chẳng khác nào dê đưa vào miệng hổ.
Nói tới đây, Khang Tư không khỏi nhíu máy.
An Tái Kháng sửng sốt một chút, cũng có chút buồn rầu phiền não nói:
- Chuyện phiền toái như thế, chúng ta chỉ có thể mỗi lần vận chuyển một nhóm nhỏ nhân thủ bố trí vào giữa nông trường cùng lâm trường, chờ sau khi lực lượng tập trung mới có khả năng phát động. Hoặc là thành lập một hạm đội, đi đánh đông đại lục trước, sau đó mới đột nhiên đổ bộ lại nơi này.
Khang Tư có chút thất vọng lắc đầu:
- Hạm đội là không có khả năng, hải quân Duy Nhĩ Đặc sẽ không dễ dàng để hạm đội đi qua hải vực do bọn họ quản lý.
Điều động nhân thủ với quy mô nhỏ thật ra cũng không khả thi, bởi muốn tập kết được đại quân, vậy cũng không phải mất một hai năm là có thể làm được, hơn nữa thường thường nếu phái nhân thủ, không thể khiến cho những bến cảng đó bởi vì nguyên nhân chúng ta mà xuất hiện phồn vinh giả dối.
Biểu hiện giả này vừa ra, những thương nhân từ những bến cảng khác khẳng định sẽ chạy tới, mà đến lúc đó khẳng định chúng ta có thể bị hấp thụ ánh sáng, như vậy sự tình đã có thể sụp đổ rồi.
An Tái Kháng buồn rầu gõ gõ đầu nói:
- Đại ca! Là ta suy nghĩ chưa thấu đáo, khiến đại ca thất vọng rồi. Ta còn đang suy nghĩ kế sách rõ ràng như thế, tại sao các quốc gia khác không thử dùng một chút, thì ra cho dù ngươi dùng đế quốc chiếm vài bến cảng, cũng không có cách nào khác đưa đại quân lên trên nha.
Nói tới đây, An Tái Kháng đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ vào bến cảng cùng tiếp giáp với Duy Nhĩ Đặc và đế quốc nói:
- Đại ca! Không bằng chúng ta thay đổi kế hoạch, khống chế cái bến cảng này đi?
Khang Tư cười lắc đầu:
- Không cần vội vàng như thế, Duy Nhĩ Đặc cũng không phải tốt như ngươi tưởng, hơn nữa ngươi cũng không dùng được kế hoạch thay đổi đó.
Trái ngược với bến cảng không thể độc chiếm này, ta càng cảm thấy hứng thú với những bến cảng phương bắc hơn, chẳng những dễ dàng khống chế, hơn nữa không khiến người khác chú ý.
An Tái Kháng vừa nghe không thể độc chiếm liền hiểu được tại sao lại thế.
Bến cảng đó tiếp giáp đế quốc, những thương đoàn làm ăn với người ở đế quốc gần như đều bố trí nhân thủ trên bến cảng đó, ngươi cho dù phái một trăm thương đoàn tới cũng không có khả năng khống chế được.
An Tái Kháng tâm tình có chút uể oải nghe được Khang Tư vẫn chấp hành kế hoạch của mình lúc trước, không khỏi nhắc nhở:
- Nhưng đại ca! Chiếm những bến cảng như vậy đối với chúng ta có nhiều hơn cũng không có chỗ tốt gì mà, nếu không thể tập kết đại quân, chúng ta làm sao đánh hạ thành thị tinh hoa của Duy Nhĩ Đặc?
Khang Tư lắc đầu cười nói:
- Tính tình của đệ không ngờ vẫn nóng nảy, hiện tại chúng ta thương thảo là làm thế nào chiếm lĩnh những đại quốc đứng đầu thiên hạ, nghe khẩu khí của đệ, cứ như hai ba năm là có thể chiếm hết mấy đại quốc đứng đầu thiên hạ này vậy, sự tình sao có thể đơn giản như vậy được.
Hơn nữa, chỉ cần đệ chân chính khống chế nhiều bến cảng như vậy, cho dù bên này không cần chuyển binh đổ bộ hỗ trợ, chỉ cần dựa vào dân cư cùng vật chất của những bến cảng đó cũng đủ để cắt đất làm vua rồi, sau đó còn để ý làm thế nào vận binh tấn công nữa sao?
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Khang Tư như thế, An Tái Kháng có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, thần tình ngạc nhiên vui mừng nhìn Khang Tư.
- Đại ca! Chẳng lẽ huynh có biện pháp tìm được con đường an toàn đi thông rừng rậm Mạn Tư Đặc sao?
Khang Tư cười lắc đầu:
- Ta không có cách nào cả.
An Tái Kháng căn bản không để ý, vẫn nhìn chằm chằm Khang Tư như trước, khiến cho Khang Tư đành phải bất đắc dĩ nói ra:
- Ta tuy rằng không có cách gì, nhưng là với hắn có thể có biện pháp.
Giáp Linh, ngươi nguyện ý đi điều tra con đường an toàn nối giữa rừng rậm Mạn Tư Đặc với Duy Nhĩ Đặc không?
Giáp Linh "vù" một cái hiện thân trước mặt An Tái Kháng, thần sắc có chút do dự nói:
- Chủ thượng! Nhiệm vụ của ta là bảo hộ ngài mà!
Khang Tư cười nói:
- Ha ha! Tin rằng An Tái Kháng điều đến đây không ít mật vệ, nhân thủ bảo hộ an toàn sẽ không thiếu, mà thảo luận vừa rồi ngươi cũng nghe được, biết rõ tầm quan trọng của con đường này, cho nên mới phải phiền ngươi đi điều tra một chuyến.
Giáp Linh vừa được Khang Tư khen, cái mũi cũng phồng lên, lập tức vỗ ngực nói:
- Xin chủ thượng yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được còn đường an toàn!
Khang Tư đột nhiên rất khẩn trương nói:
- Nhớ kỹ, là con đường an toàn, cũng chính là địa phương mà người thường có thể đi qua, tuyệt đối không muốn tìm những nơi mà chỉ có ngươi mới có khả năng đi qua.
- Rõ! Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Giáp Linh hành lễ rồi biến mất.
Khang Tư căn bản không biết chính nhắc nhở lần này của mình, sẽ vô duyên vô cớ khiến cho vùng đất tiếp giao tiếp giữa Duy Nhĩ Đặc với rừng rậm Mạn Tư Đặc không hiểu vì sao mất tích một số đông người.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
14 chương
18 chương