Độc Cô Chiến Thần

Chương 242 : Sau trời phạt. (3)

Tuy rằng trừ hoàng đế bệ hạ, trong lòng tất cả quan viên đều không thoải mái cho lắm, nhưng không ai hé răng, chỉ có Nguyên soái đại nhân, có vẻ suy tư mấy giây sau đó quỳ xuống nói: - Vi thần tuân mệnh! - Trẫm không phải đã nói, Nguyên soái đại nhân cùng Thừa tướng đại nhân khi triều kiến không cần quỳ lạy sao? Nguyên soái mau mau đứng lên đi. Hoàng đế bệ hạ cố áp chế vẻ đắc ý, bày ra bộ dáng một vị vua hiền đức nói. Tuy nhiên hắn vừa nói xong còn gật đầu ra hiệu cho viên nội quan đưa cho Nguyên soái chiếu chỉ đã sớm viết sẵn, động tác này lại đã vạch trần khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của hắn. Thừa tướng ở một bên nhắm mắt dưỡng thần: "Chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý, cho dù bảo Nguyên soái đi tìm chết, Nguyên soái cũng sẽ cam chịu số mệnh... Tuy nhiên, nếu chiêu này dùng trên người lão hủ... Hừ hừ! Nếu không phải thấy trong tay Thái Tử ngươi không có bao nhiêu thế lực, ai lại tuyển ngươi làm hoàng đế chứ! Hiện tại đề bạt được một số người, liền tưởng rằng chính mình đã khống chế thế cục, bắt đầu có mới nới cũ. Hừ! Lão hủ cũng không phải là hạng người ngu trung như Nguyên soái, chỉ cần trước sau còn nắm trong tay đế đô, đầu phục ai không được?" Nghĩ vậy Thừa tướng không khỏi cười thầm đưa tay vuốt hàm râu. Tại Đế đô hoàng đế bệ hạ làm hơi quá đáng, cho phép Nguyên soái chuẩn bị vài ngày xử lý việc nhà, sau đó phái một ngàn tên hộ vệ cung đình, đồng thời liên lạc một số thương nhân Duy Nhĩ Đặc yểm trợ, khởi hành đi hành tỉnh Đông Nam. Đế đô bên này, tuy rằng thế cục địa phương có vẻ an cư lạc nghiệp, không có vấn đề gì, nhưng nhìn trên toàn diện, trời phạt qua đi di chứng đã bắt đầu hoàn toàn bùng nổ. Vì thực vật, các thế lực cát cứ bên trong đế quốc, đều hướng tới các thế lực lân cận khởi động chiến tranh, trước mắt vì để tranh đoạt lương thực, cũng vì để tiêu hao dân số bất kể nam đinh già yếu cứ như vậy gom lại tống lên chiến trường làm vật hi sinh. Những nam đinh già yếu đó hoặc là bị bắt bất đắc dĩ, hoặc là vì để sớm ngày đầu thai, cũng có thể vì người nhà của mình, dù sao bọn họ cũng quên chuyện sống chết cùng với vật hi sinh của địch quân vốn không có chút thù hận nào lại cùng lăn xả vào nhau tiến hành chiến đấu sinh tử. Chiến tranh kịch liệt phi thường, sinh mệnh con người như cỏ rác, xác chết nằm la liệt như rạ ngoài đồng. Các thế lực đều sử dụng thủ đoạn phải nói là cực kỳ độc ác tàn nhẫn, mà một vài thế lực mềm lòng nhẹ dạ thì đuổi dân chạy nạn đi không dùng, làm như mắt không thấy tâm không phiền. Dân chúng chạy nạn bị đuổi đi đó, hoặc là trốn vào rừng già núi sâu, hoặc là đầu nhập vào thổ phỉ các nơi, tham dự cướp bóc dân chạy nạn khác làm lẽ sống, tống nỗi thống khổ của mình lên người những người khác. Nhưng những cơ hội này phải còn là tráng đinh mới có điều kiện thực hiện; còn như người già yếu cùng phụ nữ và trẻ em, trừ các nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp trở thành đồ chơi của giới quyền quý, những người khác chỉ có thể đau khổ vùng vẫy giữa thời buổi loạn lạc này để không bị ăn tươi nuốt sống. Mà các quốc gia xung quanh đế quốc, tuy rằng trong quốc nội bọn họ cũng có náo động, nhưng ai xui khiến làm chi bên cạnh lại tồn tại đế quốc yếu ớt mà béo bở như vậy, cho nên đều thừa cơ hội cướp đoạt tài nguyên của đế quốc để sống qua kiếp nạn lần này, tất cả thế lực lớn nhỏ của các quốc gia xung quanh đều điều động binh mã nhằm thẳng tới đế quốc. ------------------------- Mà ngay tại thời điểm chiến tranh bùng nổ khắp nơi trên đại lục, tình hình Tuyết quốc phương bắc vẫn giống như trước đây. Cứ rập khuôn như cũ hôm nay ngươi đánh ta, ngày mai ta đánh ngươi, hôm nay quân phong đánh kẻ phản nghịch, ngày mai phong thần làm phản quân phong; bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một đám đạo tặc công thành chiếm đất; bất cứ lúc nào cũng có thể có tuyên cáo một đoàn lính đánh thuê nào đó được quý tộc nào đó thừa nhận. Tuy rằng hỗn loạn không chịu nổi, nhưng quả thật cũng y hệt như trước kia. Băng Diệu công quốc. Tại Bá tước lĩnh Bỉ Khắc. Bá tước Bỉ Khắc đang vì minh hữu của mình đột nhiên qua đời mà cảm khái thế sự vô thường, thì thành Bỉ Khắc dưới trướng của hắn đã giống như ngày xưa: các thương khách ra vào không dứt. Theo đó Bá tước lĩnh Bỉ Khắc đã ổn định lại, cùng với tuyết bắt đầu tan, hoạt động buôn bán cũng càng ngày càng hưng thịnh. Lúc này, một đoàn thương nhân đông đúc lại có vẻ yên lặng quá mức, gần như không có người nào nói chuyện. Thương đoàn trông thật rất quái dị, đám đông theo sát xe ngựa chậm rãi đi tới cửa phía đông thành Bỉ Khắc. Không có biện pháp, thương đoàn bản địa đều biết rõ, khi ra vào thì phải đóng thuế nhập thành, thu nhập ít thật đáng thương, nhưng hiện tại thương đoàn bên ngoài đến đây có thể kiếm được một chút. - Này! Đi đâu đó? Kiểm tra đi! Mấy tên lính gác cổng lập tức nhảy ra chặn thương đội này lại. Nhìn ánh mắt gian xảo của bọn họ là biết, thấy những chiếc xe ngựa vừa lớn lại vừa chở nặng, đám người thương đội trước sau tuy rằng quần áo ngẫu nhiên giống nhau, nhưng mặt mày mỗi người đều hồng hào, thể trạng cường tráng. Ông chủ thương đội này đãi ngộ nhân viên cao dữ nha! Cho nên nhìn thấy con dê béo lớn như vậy, bọn họ cũng lười thu tiền đồng của dân chúng bình thường tất cả đều phất tay cho qua. Một gã coi ngựa đi đầu trước thương đội dùng ánh mắt rất quái dị nhìn lướt qua mấy tên lính gác cổng, sau đó bộ dáng như đầu lĩnh, vung tay lên quát to: - Giết! Hắn vừa dứt lời, những tên tráng hán phía sau hắn, thậm chí có người đi riêng lẻ đợi sẳn ở cửa thành chờ tiến vào hoặc là đã vào bên trong, đột nhiên tất cả đều rút ra lưỡi dao sắc bén, đánh về phía bọn lính gác cổng. Lính gác cổng đầu tiên là cả kinh, nhưng bọn chúng dù gì cũng xuất thân là quân chính quy, một gã chỉ huy cầm lấy cái còi chuẩn bị thổi, mặt khác mấy tên lính nhanh chóng cử trường thương lên phản kháng. Tuy nhiên "vèo vèo" vài tiếng, mấy tên lính gác cổng lập tức bị cung tên bắn chết ngay tại chỗ, mà đám người đánh về phía bọn họ cũng không có dừng lại, xông thẳng tới cổng thành khống chế chỗ ra vào đó. Cùng lúc đó, trên các xe ngựa của thương đội, nhanh chóng nhảy xuống mấy trăm tên binh sĩ mặc khôi giáp, tay cầm đao sắc bén. Chỉ cần thấy bọn hắn xuống xe lặng yên không một tiếng động, tập kết thành đội ngũ một cách nhanh chóng dị thường, thì biết đều là binh sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Xếp thành đội ngũ chỉnh trang xong, đột nhiên mấy tên tráng hán không biết từ đâu chợt hiện ra, nhanh chóng đi tới trước mỗi hàng, sau đó khoa tay múa chân vài cái, lập tức đều tự mang theo một hàng binh sĩ xông vào bên trong thành. Dân chúng và thương nhân tại cổng thành, đầu tiên chỉ ngây ngốc đứng xem náo nhiệt, một hồi lâu mới chợt tỉnh lại: cảnh náo nhiệt này không phải mình có thể xem được! Thế là "ầm" một tiếng, lập tức hô cha gọi con bỏ chạy tản ra bốn phía. Mà ở thời điểm cửa đông thành xảy ra hiện trạng ấy, mấy mặt cửa thành khác của thành Bỉ Khắc, cũng đều có một đoàn thương đội cùng xảy ra chuyện y hệt. Lính gác cổng bị giải quyết, cổng thành bị khống chế, hơn nữa từng cửa thành đều xông vào mấy trăm binh sĩ. Đám binh sĩ quen đường quen xá nhằm thẳng tới các bộ ngành trọng yếu trong thành, hơn nữa theo đám binh sĩ này đi vào, không ngờ nhanh chóng tăng thêm quân số đợi đến khi bọn chúng đến mục tiêu quân số đã lên hơn một ngàn người. Mấy ngàn quân tinh nhuệ trang bị võ trang trải qua huấn luyện, rất nhanh đã chiếm được các điểm trọng yếu trong thành Bỉ Khắc. Sau đó dưới sự trợ giúp của hội nghị thành Bỉ Khắc nhanh chóng ổn định thành Bỉ Khắc. Nói cách khác chỉ trong nháy mắt như vậy, thành Bỉ Khắc thật vất vả mới trở lại dưới trướng Bá tước Bỉ Khắc, lại thoát khỏi vòng tay của Bá tước Bỉ Khắc. Mà Bá tước Bỉ Khắc cũng mãi đến khi lá cờ gấm kim hoàn tung bay phất phơ trên lầu thành Bỉ Khắc, hắn mới biết thành Bỉ Khắc đã đổi chủ. - Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thành Bỉ Khắc như thế nào bất ngờ treo lên nhiều cờ xí như vậy? Binh sĩ ta bố trí ở trong thành rốt cuộc ra sao rồi? Bá tước Bỉ Khắc giậm chân gầm lên. Không trách hắn kích động như thế, vì thành Bỉ Khắc, đúng là hắn đã trả giá thật lớn cả về phí tổn và một thời gian thật dài mới chiếm được nơi này vào tay. Không nghĩ tới cờ Bá tước của mình mới treo lên thời gian không bao lâu, đã bị thay bằng lá cờ mặt kim hoàn này! Hơn nữa chính mình hoàn toàn không biết chuyện xảy ra thế nào! Hắn không có chửi má nó cũng coi như là có "văn hóa" lắm rồi. - Đại nhân! Đã nhận được tin tình báo: lá cờ kim hoàn này tạo thành từ ba mươi kim tệ của tổ chức Liên minh thương nghiệp Băng Diệu công quốc. Mỗi cái kim tệ đều đại biểu cho một thương đoàn hiển hách! Lão nhân kia vội vàng báo lên tin tức mới nhất. - Thì ra bọn họ chính là Liên minh thương nghiệp nổi tiếng đó! Tuy nhiên bọn họ vì cái gì muốn chiếm đoạt thành thị của ta? Bản tước nhớ rõ chưa hề đắc tội với bọn họ mà! Bá tước có điểm nghi hoặc hỏi. - Đại nhân! Phỏng chừng là chuyện ngài dùng bang Tuyết Lang tính kế hội nghị Bỉ Khắc đã bị bọn họ biết, cho nên mới... Lão nhân có phần dè dặt nhắc nhở. Bá tước biến sắc, tiếp theo lộ thần sắc dữ tợn nói: - Nói như vậy, trước kia thành Bỉ Khắc này chính là do cái gì Liên minh thương nghiệp đó khống chế ư? Một tổ chức do thượng đoàn tạo thành không ngờ lại vọng tưởng khống chế chính quyền, điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ bọn họ muốn đuổi quý tộc chúng ta xuống đài à! Thân là một thành viên quý tộc, bản tước tuyệt đối không cho phép chuyện này xuất hiện! Mau truyền tin tức này khắp toàn bộ công quốc cho ta! Bản tước phải cho bọn chúng biết, quyền lợi của quý tộc không phải đám thương nhân chết tiệt đó có thể thao túng được! Lão nhân biết Bá tước đã nổi giận. Mặc kệ nói thế nào, quý tộc là tầng lớp thống trị của Tuyết quốc điều ấy là không cho phép bị người hủy bỏ. Hiện tại tổ chức Liên minh thương đoàn, không ngờ dám công khai tiến hành công kích quý tộc, cướp đoạt địa bàn của quý tộc, điều này cho thấy thương đoàn không cam chịu chỉ là một tổ chức thương nhân, mà đã manh nha có dấu hiệu muốn giành lấy chính quyền! Gặp phải chuyện có liên quan đến toàn bộ giai cấp quý tộc, đương nhiên phải triệu tập nhân mã khai chiến. - Lập tức triệu tập nhân mã cho ta! Bản tước thật muốn xem thử Liên minh thương nghiệp chết tiệt này có bao nhiêu năng lực. Bá tước tức giận không thôi tiếp tục nói. Mà lão nhân cũng không có khuyên can, hiện tại trừ vũ lực ra, không có biện pháp nào khác có thể tiêu trừ nỗi sỉ nhục quý tộc bị thương nhân đánh bại này. Dưới sự kích động phẫn nộ của Bá tước Bỉ Khắc, tin tức thành Bỉ Khắc bị Liên minh thương nghiệp đánh chiếm lập tức truyền đi khắp bốn phương tám hướng. Toàn bộ quý tộc nhận được tin đều nổi cơn thịnh nộ, đều rối rít gia tăng theo dõi các thương đoàn trên lãnh địa của mình. Một số quý tộc nghèo nàn thậm chí bắt đầu điên cuồng trưng thu thuế buôn bán riêng biệt, một vài quý tộc phát rồ lại chẳng kiêng dè trắng trợn hãm hại thương nhân. Những hành động này vừa xảy ra, toàn bộ Băng Diệu công quốc đều rơi vào cảnh hỗn loạn, bởi vì thương nhân cũng không phải là người bình thường, mà là kẻ có tiền. Bọn họ đối mặt với cường quyền đương nhiên phải dùng lực lượng bên mình phản kháng. Cứ như vậy đánh qua đánh lại, vết rạn nứt giữa quý tộc và thương nhân càng ngày càng thêm sâu. Có thể nói quý tộc cùng thương nhân đấu đá nhau, đối với một số đông người không có lợi, duy nhất chỉ có các đoàn lính đánh thuê được chỗ tốt, đồng thời mượn cơ hội "đục nước béo cò" phát triển thịnh vượng chính mình. Thời điểm tin tức rơi vào tay Tử tước Cáp Nhĩ, Tử tước Cáp Nhĩ vừa xem xong, không ngờ lại thông báo cho thương nhân cảnh giác, ngay cả thương nghị cùng thủ hạ dưới tay cũng phất tay bỏ qua, chỉ làm một chuyện vứt qua một bên.