Độc Cô Chiến Thần
Chương 18 : Bầu cử không ứng cử viên.
Lúc Khang Tư cưỡi ngựa chạy như bay tới trước cổng thành, những vệ binh phía trước đều đứng tránh sang bên nhường đường, rồi tươi cười đứng đợi Khang Tư xuất trình thẻ chứng minh. Nhưng Khang Tư không có dừng ngựa như trước đây, mà vội vã chạy qua. Chúng vệ binh nhìn bóng lưng Khang Tư ngơ ngác đến phát ngốc, trong tai bọn họ vẫn còn lưu lại ba tiếng áy náy mà Khang Tư nói lúc đi qua: "Thật xin lỗi".
Lúc Khang Tư trở về quân doanh, trời đã khuya. Người phát hiện Khang Tư là Y Đạt, hắn vẫn đứng ở cổng quân doanh chờ Khang Tư.
- Đại nhân, ngài trở về rồi.
Y Đạt vội vàng tiến lại nắm cương ngựa cho Khang Tư xuống.
Khang Tư cảm khái nhìn Y Đạt, tên đội trưởng thân binh này, không biết rằng mới rồi thiếu chút nữa hắn đã từ bỏ bọn họ. Khang Tư ở trong lòng thở dài một hơi sau khi nhảy xuống, đồng thời nói tiếng cám ơn.
- Đại nhân, các cấp Trưởng quan còn chưa có bổ nhiệm. Người bên quân bộ nói Công chúa có lệnh để đại nhân tự mình bổ nhiệm, chỉ cần giao danh sách cho bọn họ, bọn họ sẽ phát lại thư bổ nhiệm. Còn nữa, tất cả khôi giáp của binh sĩ đã cấp phát xong, nhưng biên chế vũ khí còn mời đại nhân tới quyết định...
Y Đạt vừa dắt ngựa theo sau, vừa báo cáo với Khang Tư.
- Y Đạt, ngươi tập trung toàn bộ người trong doanh trại đến sân thao luyện, ta có lời muốn nói.
Khang Tư đột nhiên thốt ra mệnh lệnh như vậy.
Y Đạt thoáng sửng sốt nhìn Khang Tư một chút, hắn nhận thấy tối nay Khang Tư thật không giống như buổi sáng. Nói như thế nào nhỉ? Trước kia bất kể mình tôn trọng Khang Tư như thế nào, nhưng nội tâm vẫn chỉ xem Khang Tư là một Trưởng quan mới chưa có kinh nghiệm. Nhưng lúc này nhìn khí thế của Khang Tư, lại cứ giống như một vị quan chỉ huy từng trải lâu năm, tại sao có thể như vậy chứ?
Y Đạt mặc dù rất lấy làm lạ, nhưng vẫn lập tức chấp hành mệnh lệnh của Khang Tư. Có điều vừa chạy hai bước, đột nhiên quay đầu, có chút chần chờ nói:
- Đại nhân, hiện tại bọn họ đang ăn cơm tối, có nên hay không...
- A, vậy thì chờ họ ăn xong sau đó tập hợp lại đi.
Khang Tư vừa nghe vội vàng đổi lời nói; "Ôi, xem ra mình còn chưa thật sự thích hợp làm một Quan chỉ huy."
- A... Đại nhân, ngài muốn tập hợp bọn họ có phải có chuyện trọng yếu phân phó hay không? Nếu như vậy, hay là triệu tập bọn họ lại đi?
Y Đạt nhìn thấy đại nhân lúc này thật giống như lại biến thành Trưởng quan mới thiếu kinh nghiệm.
Khang Tư khẽ cười:
- Không phải chuyện trọng yếu gì, chờ bọn họ ăn xong rồi gọi họ tập hợp đi.
Nói xong đi về hướng lều bạt của hắn.
- Đại nhân, ta đi dọn cơm tối cho ngài.
Y Đạt vừa nói vừa định rời đi.
- Cám ơn, ta ăn rồi.
Khang Tư đành nói dối, hiện tại hắn căn bản không nuốt trôi được bất kỳ món ăn gì.
- Y Đạt, sau này nếu có chuyện gì ta không chú ý tới, phiền ngươi nhắc nhở ta một chút. Giống như chuyện các huynh đệ vẫn còn đang ăn cơm tối vừa rồi, được không?
Khang Tư quay đầu lại nhìn Y Đạt, giọng nói đầy vẻ thành khẩn.
- Tuân lệnh.
Những thứ này vốn là trách nhiệm của thân binh, Y Đạt dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Cám ơn.
Khang Tư bên môi lộ ra vẻ mĩm cười.
Khang Tư đã quyết định gánh chịu trách nhiệm của mình, hắn không có kinh nghiệm dĩ nhiên phải nhờ mọi người nhắc nhở. Trong suy nghĩ của hắn, Quan chỉ huy là phải chú ý tới hết thảy chuyện xảy ra.
- Đây là việc thuộc hạ phải làm.
Y Đạt vội vàng đáp lời, hắn cảm nhận được nụ cười của vị Trưởng quan kia mang đầy ý vui mừng, vì sao vậy? Xem ra Trưởng quan đúng thật có chút khác với trước kia.
Đống lửa chiếu sáng cả doanh trại, binh sĩ tập trung đến sân thao luyện, tất cả đều nhìn về Khang Tư đứng ở trung tâm.
- Thật xin lỗi, khiến mọi người vừa cơm nước xong đã tập hợp ngay. Lần này là muốn cho mọi người đề cử ra năm người làm Thiên tướng, mười Liên đội trưởng, năm mươi Đại đội trưởng, một trăm Trung đội trưởng, năm trăm Tiểu đội trưởng. (Tới đây không hiểu sao biên chế Quân đội của Khi Hồng Quốc thay đổi, nên phải sửa theo từ đây. Chỉ giữ lại chức Phó tướng và Thiên tướng. Có lẽ đây là biên chế riêng của Khang Tư chăng?)
Đây chính là lời mở đầu của Khang Tư.
Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sờ nhìn Khang Tư. Tạc Lạp là một trong một trăm tên Tiểu đội trưởng, trước là thoáng ngây người giống như mọi người, nhưng lập tức liền lộ ra ánh mắt tán thuởng.
Y Đạt lại bị dọa cho hoảng sợ, từ trước tới nay hắn chưa từng nghe nói tới chuyện để binh sĩ đề cử ra Trưởng quan của mình, hắn không khỏi vội vàng tiến lên trước một bước, nói nhỏ với Khang Tư:
- Đại nhân, như vậy không tốt lắm đâu?
Khang Tư lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:
- Không có biện pháp, ta không hiểu rõ năng lực của thuộc hạ, hoàn toàn không biết bổ nhiệm ai làm quan quân mới phải, chỉ đành để cho bọn binh sĩ đề cử thôi.
Y Đạt thoáng ngẩn người, hắn biết khi Trưởng quan trở thành Thiên tướng, đều là dựa vào những tên Tiểu đội trưởng được quân bộ bổ nhiệm. Vốn còn chưa đến nỗi nào, nhưng hiện tại đột nhiên tăng nhiều tới bốn ngàn tên binh sĩ không có quan chỉ huy, vốn một trăm Tiểu đội trưởng cũng có thể tấn thăng lên được, nhưng chỉ có chức vị năm Thiên tướng, thì phải bổ nhiệm ai mới được chứ? Nhất định những kẻ không được bổ nhiệm sẽ có ý kiến?
Trưởng quan đem quyền quyết định này giao cho binh sĩ, cứ như vậy, những Tiểu đội trưởng không được lên làm Thiên tướng, cũng sẽ không oán trách Trưởng quan.
Không ngờ Trưởng quan tưởng như phớt lờ không quan tâm tới người khác, lại nghĩ ra phương pháp thấu tình đạt lý tuyệt vời như vậy.
Y Đạt thầm suy nghĩ, không khỏi càng thêm bội phục Khang Tư. Hắn không biết rằng, Khang Tư đúng thật sự không biết bổ nhiệm người nào, mà không phải là sợ đắc tội với những Tiểu đội trưởng kia.
Trong lòng Y Đạt đã hiểu rõ vấn đề sau khi xin ý kiến của Khang Tư, hắn vội vàng lên tiếng ngăn chặn bọn binh sĩ bắt đầu châu đầu ghé tai thì thầm với nhau:
- Mọi người yên lặng, đây chính là lúc các ngươi tự mình chọn ra Trưởng quan, những Trưởng quan này chính là người chỉ huy các ngươi vào sinh ra tử, cho nên nhất định phải chọn ra người tài năng vẹn toàn mới được!
- Tốt, bây giờ tiến hành bỏ phiếu không ứng viên, các ngươi hãy viết ra trong cảm nhận của các ngươi người nào có thể làm Thiên tướng, Liên đội trưởng, Đại đội trưởng, Trung đội trưởng và Tiểu đội trưởng. Thiên tướng và Liên đội trưởng thì cần viết ra tên tuổi theo số người ấn định, còn Đại, Trung, Tiểu đội trưởng các ngươi có thể viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu.
Những binh sĩ này đều là người trong thành, tuy rằng không thể có kiến thức sâu xa như những quý tộc kia, nhưng viết ra mấy tên người thì được. Trên phương diện này bọn họ giỏi hơn so với Khang Tư, cho nên bọn họ vừa nghe xong, reo lên một tiếng, vội chạy về tìm giấy bút tiến hành viết tên.
Khang Tư cảm thán nhìn Y Đạt, hắn cảm thấy Y Đạt thật thích hợp đảm nhiệm chức vị này hơn mình nhiều. Vừa rồi chẳng qua là hắn xin ý kiến của mình rồi làm, nhưng không ngờ Y Đạt lại nghĩ ra cách bỏ phiếu không có ứng cử viên.
Mình ban đầu còn định kêu bọn binh sĩ giơ tay đề cử, giờ nghĩ lại, nếu làm như vậy nhất định sẽ làm cho những tên không được chọn làm Trưởng quan, sẽ ghi nhớ thù hận bọn binh sĩ không giơ tay bỏ phiếu cho chúng.
"Ôi, xem ra ta thật đúng là không thích hợp làm Quan chỉ huy." Khang Tư cười khổ lắc đầu. Nếu như Công chúa đồng ý cho hắn trở thành binh sĩ, hắn nhất định phải làm bộ hạ của Y Đạt.
Không sai biệt lắm đến lúc hừng sáng, mới thu lại toàn bộ những trang giấy viết tên quan quân, kiểm phiếu tổng kết xong.
Công tác kiểm phiếu tổng kết đương nhiên là hai mươi tên thân binh kia đảm nhiệm. Tất cả bọn binh sĩ mặc dù một đêm không ngủ, nhưng tinh thần mỗi người đều sung túc đang nôn nóng chờ đợi đưa ra kết quả.
Kết quả khiến Y Đạt giật mình kinh hãi, không ngờ hắn lại được phiếu bầu rất cao gần như năm ngàn phiếu lựa chọn hắn làm Thiên tướng. Hắn bị dọa cho hoảng sợ vội vàng bất kể la lớn:
- Ta là đội trưởng đội thân binh, phải chịu trách nhiệm bảo vệ đại nhân, không thể đảm nhiệm chức Thiên tướng được. Đại nhân, xin ngài loại trừ chức vị cho ta.
Xem ra, Y Đạt trợ giúp Khang Tư quản lý quân đội, đã nhận được sự khen ngợi tin cậy của đông đảo binh sĩ.
Khang Tư cũng hiểu Y Đạt rất thích hợp để đảm nhiệm chức quan Thiên tướng, nhưng dù có đánh chết Y Đạt cũng không chịu đảm nhiệm. Khang Tư vì không có thói quen bắt buộc người khác nghe lệnh, không thể làm gì khác hơn là để Y Đạt như ý nguyện.
Một lần nữa chỉnh sửa tổng kết, không lâu sau có kết quả. Bổ nhiệm Thiên tướng như sau: Tạc Lạp, Cách Nạp, Mã Đa, Tư Đặc, Chiêm Mỗ Tư. Thì ra đều là tuyển chọn trong một trăm tên Tiểu đội trưởng. Còn mười Liên đội trưởng và năm mươi Đại đội trưởng, cũng là từ trong số Tiểu đội trưởng cũ chọn ra. Còn lại một trăm Trung đội trưởng và năm trăm Tiểu đội trưởng, đều chọn từ các binh sĩ tương đối có năng lực.
Mọi người đều rất hài lòng với kết quả này, nhất là các tân nhậm Trưởng quan lập tức được bọn binh sĩ bao quanh chúc mừng ầm ĩ.
Tạc Lạp đối với chuyện mình đảm nhiệm chức quan Thiên tướng, cũng không lộ ra vẻ cao hứng gì, trên nét mặt vẫn bình thản như cũ nhìn không ra vẻ mừng vui.
Hắn đi tới mấy bước giơ tay chào Khang Tư nói:
- Đại nhân, ty chức nghĩ rằng trong quân vẫn còn thiếu một Quan quân nhu và một Quan thư ký. Bởi vì quân bộ không có phái người tới đảm nhiệm, hy vọng đại nhân tạm thời bổ nhiệm người đảm đương.
Khang Tư lúc này mới nhớ tới, vội vàng hỏi:
- Vậy Thiên tướng đại nhân cho là người nào thích hợp?
Hắn đối với những thứ này thật sự là dốt đặc mơ mơ hồ hồ như người đi trong sương mù, không thể làm gì khác hơn là hỏi người khác.
- Ty chức đề cử đội trưởng thân binh Y Đạt đại nhân kiêm nhiệm hai chức vụ này. Bởi vì Y Đạt đại nhân đối với vật tư và binh sĩ của cả quân doanh, đều rất nắm chắc hiểu rõ như lòng bàn tay.
Xem ra năng lực quan sát của Tạc Lạp vẫn rất tốt. Quả thật Y Đạt đối với hai thứ này rất nắm chắc, dưới sự chỉ huy của hắn việc phân phối vũ khí khôi giáp đều tiến hành rất thuận lợi. )
Tạc Lạp đề cử, lập tức nhận được sự ủng hộ của các quan quân khác. Khang Tư quay đầu lại nhìn Y Đạt hỏi:
- Y Đạt, ngươi nguyện ý tạm thời kiêm nhiệm thêm hai chức vụ này không?
Y Đạt biết không có hai loại quan viên này tồn tại. Đội quân của Khang Tư không biết đến năm nào tháng nào mới có thể tiến hành biên chế và huấn luyện. Nhưng hắn một lòng vì Khang Tư, cũng không quản mình có thể vì thế mà quá cực khổ hay không, gật gật đầu đồng ý.
Khi trời hừng sáng chính là tiến hành biên chế các tổ quân đội, các sĩ quan cùng đi vào lều của Khang Tư tiến hành thảo luận.
Kết quả là: Thiên tướng Tạc Lạp chỉ huy quân tiên phong toàn quân trang bị trường thương.
Thiên tướng Cách Nạp và Thiên tướng Mã Đa phân biệt: chia chỉ huy hai đạo quân tả quân và hữu quân, toàn thể binh sĩ trang bị đao và thuẫn.
Thiên tướng Tư Đặc là trung quân, Chiêm Mỗ Tư là hậu quân, toàn bộ binh sĩ của hai đội quân này mỗi binh sĩ đồng thời trang bị hai loại vũ khí cung tên và trường kiếm.
Những chuyện này đều do các quan quân, hơn nữa chủ yếu là Tạc Lạp đưa ra. Khang Tư thì yên lặng ngồi ở ghế chủ tọa, chỉ lúc nào mọi người hỏi, hắn mới gật gật đầu biểu hiện đồng ý.
Lúc này hắn không biết gì để chen miệng vào, nhưng hắn cũng không phải là ngơ ngác ngồi không, mà tập trung tinh thần chăm chú nghe Tạc Lạp giải thích tác dụng của việc sắp xếp binh chủng và vũ khí như thế nào.
Thế mới biết, để binh sĩ đội cung tên ở khoảng cách gần cũng có đủ lực chiến đấu, vì thế mới trang bị thêm trường kiếm. Chuyện này ở trong quân doanh tại biên giới trước kia không có.
Nếu như đội quân cung tên có thể đột nhiên biến thành đội quân trường kiếm, như vậy địch nhân tới gần tập kích đội quân cung tên, nhất định phải chịu tổn thất rất lớn.
Khang Tư thường xuyên xông vào tuyến đầu dĩ nhiên biết rõ điểm này, hắn có một lần xông vào đội ngũ quân cung tên, hắn cảm giác khi đó mình như lão hổ lạc vào bầy dê.
Vì sao người khác không nghĩ tới điểm này vậy? Khang Tư vốn đã rất bội phục Tạc Lạp, lúc này Tạc Lạp được thăng cấp, hắn lại càng kính nể hơn.
Hắn nghĩ rằng Tạc Lạp nhất định không phải một người bình thường, còn như tại sao Tạc Lạp trở thành một tân binh thuộc hạ của mình, Khang Tư sẽ không đi hỏi, mỗi người hẳn là đều có bí mật của riêng mình.
Tạc Lạp cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đối với chuyện lớn chuyện nhỏ tất cả đều hết sức giảng giải cho Khang Tư. Hơn nữa còn nói sơ về cách điều động các binh chủng như thế nào, nguyên lý phối hợp như thế nào, mỗi một điều hắn đều lập đi lập lại mấy lần, cho đến khi ánh mắt của Khang Tư lộ ra vẻ hiểu rõ, hắn mới giảng giải tới điều khác.
Những quan quân khác đều là tân binh mới thăng lên, cho nên tất cả cũng đều ngồi nghe rất thân mật, hoàn toàn không thấy Tạc Lạp tỏ thái độ khó chịu hay cáu giận. Thế nhưng lúc này tất cả mọi người bất giác đều xem Tạc Lạp trở thành người đầu lĩnh của đám Thiên tướng mình, bởi vì năng lực quân sự của hắn, rõ ràng cao hơn mọi người rất nhiều.
Y Đạt không có tham gia hội nghị, Khang Tư ở trong quân doanh nên không cần bảo vệ. Lúc này hắn còn bận bịu hơn: Một mặt vừa bận bịu biên chế nhân viên binh sĩ của các đội quân đoàn đội, liên đội, đại đội, trung đội, tiểu đội, một mặt phải chạy đến quân bộ đệ trình danh sách các quan quân, đồng thời phải lo lương thực lo tiền lương...
May mà quân bộ vừa nghe là quân đội của Khang Tư, không nói một lời lập tức đem lương hướng các loại phát ra. Lúc này hắn mới thật thoải mái không như Quan quân nhu của các đội quân khác phải đợi chờ mỏi mòn ở quân bộ.
Hội nghị kết thúc, các quan quân đều đi ra ngoài xem biên chế của đội quân mình như thế nào, chỉ có Tạc Lạp ở lại trong trướng, lẳng lặng nhìn Khang Tư vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Khang Tư ngẩng đầu cười nói:
- Cám ơn ngài, Tạc Lạp đại nhân, giúp ta học được nhiều kiến thức quân sự như vậy.
Trên gương mặt nghiêm túc của Tạc Lạp cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Đại nhân, đây là điều tâm đắc của thuộc hạ, nếu như ngài không ngại, hãy xem thử xem.
Vừa nói, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển vở đưa cho Khang Tư. Y - www.
Khang Tư thoáng sửng sốt, nhưng vội vàng hai tay nhận lấy:
- Cám ơn ngài.
Tạc Lạp khi ra ngoài còn nói câu:
- Nếu có câu chữ nào không hiểu, ngài có thể hỏi Đại thần quan đại nhân, với trí tuệ của nàng, hẳn có thể giải đáp cho ngài.
Khang Tư ngẩn người đứng sửng tại chỗ, một lúc lâu Khang Tư mới lộ ra một nét cười khổ lắc đầu; hắn không có bất mãn đối với câu nói của Tạc Lạp, mà là cười khổ vì dưới tình huống Tạc Lạp đã biết mình không có năng lực chỉ huy, vẫn thừa nhận mình là Trưởng quan, hơn nữa còn tỉnh bơ dạy mình như không có gì.
Công chúa biết mình không có năng lực, vẫn bổ nhiệm mình làm Phó tướng, Đại thần quan cũng vậy, liền quyết định dạy mình học tập kiến thức quân sự, mà hiện tại tên thuộc hạ này cũng biết năng lực so với mình mạnh hơn cũng làm như vậy.
"Ta thật sự xứng đáng để mọi người kỳ vọng như vậy sao? Ta chỉ là một tên binh sĩ bình thường mà?" Khang Tư thở dài, mở quyển vở ra xem.
Lúc này hắn hơi nhớ tới Đại thần quan, hy vọng mình còn có cơ hội học tập với nàng.
Đang lúc nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền vào tiếng báo cáo của vệ binh:
- Đại thần quan đại nhân tới!
-o-o-o-
Bên ngoài Đại thần điện trong hoàng thành, Vương tử Tạp Nạp Tháp của Tử Tâm Quốc cỡi ngựa chạy tới, bên cạnh hắn có mấy quan văn võ tướng trẻ tuổi. Bọn họ vừa ước hẹn tới gặp Đại thần quan Y Ti Na.
Tạp Nạp Tháp nhìn gói lễ vật trang trí xinh đẹp trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười mê người. Hắn tin rằng Y Ti Na thấy lễ vật này nhất định sẽ rất ưa thích.
Đi tới cổng thần điện, sau khi xuống ngựa Tạp Nạp Tháp đang định bước lên bậc thềm, Mạc Lỗ đã xuống thềm tiếp đón, lộ ra nụ cười đầy áy náy:
- Thật xin lỗi các vị đại nhân, Đại thần quan đại nhân mới vừa đi không có ở nhà.
Mọi người nghe nói như thế đều thất vọng một hồi, những quan văn võ tướng trẻ tuổi kia đã có hơn một tháng rồi không gặp mặt Y Ti Na.
Thường ngày cũng do Y Ti Na bận dạy Khang Tư học tập không thể tiếp kiến; hôm nay thật không dễ mới có cơ hội Khang Tư đang bận bịu luyện binh, không rảnh tới học tập. Hơn nữa cùng đi với Tạp Nạp Tháp, tên Vương tử này từ trước đến nay chưa từng bị Y Ti Na từ chối tiếp kiến, cả bọn đều nghĩ rằng lần này nhất định có thể gặp mặt, không ngờ nàng lại vắng nhà?
- Y Ti Na đại nhân đi đâu? Bao giờ trở về? Chúng ta ở đây đợi Y Ti Na đại nhân hay sao?
Tạp Nạp Tháp hai câu trước là hỏi Mạc Lỗ, câu sau thì hỏi đám quan viên văn võ bên cạnh hắn.
Những quan viên kia dĩ nhiên đồng ý, dù sao cũng không có việc gì làm, đợi Y Ti Na trở về, càng biểu hiện thành ý của mình.
Mạc Lỗ cúi người hướng Tạp Nạp Tháp thi lễ:
- Điện hạ, Đại thần quan đại nhân đi quân doanh rồi, đại nhân không nói khi nào trở lại, nhưng có lẽ, sớm nhất cũng là lúc chiều tối mới về.
Tất cả mọi người cả kinh, quân doanh? Đại thần quan đại nhân đi quân doanh làm chi?
Riêng Tạp Nạp Tháp thì biết Mạc Lỗ nói quân doanh là chỉ quân doanh nào, ánh mắt hắn lóe ra một tia hàn quang, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản như cũ, dùng giọng hòa nhã hỏi:
- Ồ, quân doanh sao, ngươi biết Y Ti Na đại nhân đi quân doanh nào không? Đi nơi đó làm gì?
Mạc Lỗ biết rõ tính cách của chủ nhân, nghe giọng nói nhu hòa kia, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra, cho nên hắn vội vàng nói:
- Là đi quân doanh của Khang Tư đại nhân, Đại thần quan đi dạy Khang Tư đại nhân học tập.
Tạp Nạp Tháp vẫn giữ nụ cười, quay đầu lại nói:
- Ôi, nếu như vậy thì không có biện pháp, chúng ta trở về thôi.
Đám văn quan võ tướng kia khi nghe câu nói của Mạc Lỗ tất cả đều tái mặt, nhưng vẫn gượng cười nói:
- Phải, không có biện pháp, Y Ti Na đại nhân đi dạy học sinh của nàng, chúng ta đi thôi.
Nói xong mọi người lại lên ngựa, Tạp Nạp Tháp biết những người này trong bụng đều đầy oán khí. Bởi vì vừa rời thần điện không bao lâu, đã nghe thấy những lời đầy căm ghét của đám quan viên kia:
- Tên Khang Tư kia chẳng qua chỉ là một cô nhi mù chữ, Y Ti Na đại nhân tại sao lại tận tâm dạy hắn như vậy chứ?
- Phải, Khang Tư đang chuẩn bị ra chiến trường, mà vẫn đi quân doanh dạy hắn đọc sách viết chữ, thật không biết tại sao Y Ti Na đại nhân lại coi trọng hắn như vậy.
Tuy mọi người không nói ra nỗi thương tâm trong lòng mình, nhưng đều cho rằng Y Ti Na đại nhân vì tuân lệnh Công chúa, mới tận tụy dạy Khang Tư.
Trách công chúa thì không được, cho nên bọn họ đều lôi Khang Tư ra chửi mắng.
Tạp Nạp Tháp đang căm hận Khang Tư cũng âm thầm mừng rỡ, không nghĩ tới chỉ đơn giản như vậy lại tạo được thêm một đám địch nhân cho Khang Tư.
Đi tới ngã ba, Tạp Nạp Tháp lễ phép cáo biệt mọi người. Nhưng sau đó hắn vẫn đợi ở giữa đường không nhúc nhích, người hầu phía sau hắn không khỏi kỳ quái hỏi:
- Điện hạ, chúng ta đi đâu?
Tạp Nạp Tháp vẫn đợi đám quan viên kia đi khuất, mới cười nói:
- Tới phủ Đại tướng quân Cổ Lạp.
-o-o-o-
Khang Tư nghe báo Đại thần quan tới, vội vàng định ra ngoài nghênh đón.
Vừa mới đứng lên, cửa lều đã được một cánh tay ngọc vén lên, vẫn một thân mặc trường bào thần quan màu lam, Y Ti Na che mặt dẫn theo ả thị nữ xinh đẹp kia tiến vào.
Khang Tư vội vàng quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến đại nhân.
- Đứng lên đi, ta và ngài là thầy trò không cần phải hành đại lễ như thế.
Y Ti Na bình thản nói, cũng không khách sáo đi tới ghế ngồi xuống.
Ả thị nữ xinh đẹp kia cầm một cái bao đứng ở một bên.
Khang Tư đứng lên nhìn thẳng vào Y Ti Na.
Y Ti Na thấy ánh mắt của Khang Tư, nàng lập tức quay đầu đi, nhưng rất nhanh quay trở lại đối mặt nhìn Khang Tư.
- À, bây giờ ngài đã hết mê muội, có phải đã quyết định điều gì hay không?
Khang Tư gật đầu, trả lời:
- Chẳng qua thuộc hạ cho rằng, thân là quân nhân, thì phải tuân thủ và thi hành nghĩa vụ của quân nhân.
Y Ti Na nghe thế, trong mắt lộ ra một tia thần sắc thương cảm.
Nàng biết, Khang Tư lựa chọn là dựa vào sự an bài của số mệnh, tất cả phấn đấu đều là vì người khác, một nam nhân như vậy thì đến khi nào mới có thể vì chính hắn mà phấn đấu đây?
Y Ti Na trong lòng mặc dù đang thở dài, nhưng ánh mắt hoàn toàn không lộ ra.
- Ngày hôm qua ta đã nói với ngài, ta là giáo sư của ngài, cho nên trong lúc ngài còn đang huấn luyện ở trong nước, ta sẽ dạy ngài những kiến thức quân sự nhất định. Nhưng hãy nhớ kỹ, những điều này là binh thư trên sách vở, không thể đem áp dụng hoàn toàn trên chiến trường, mà phải tiến hành phân tích và vận dụng cho linh hoạt, có như vậy những hiểu biết đó mới trở thành kiến thức của chính ngài.
Nói xong, nàng nháy mắt ra hiệu cho ả thị nữ kia.
Thị nữ kia nhanh nhẹn tháo bao vải, lộ ra các sách vở và cuộn tranh bên trong. Nàng dường như biết ý của tiểu thư, cầm cuộn tranh trải lên bàn, còn cuốn vở trên bàn trước đó, Khang Tư sớm đã cất vào trong túi.
Y Ti Na chỉ bên cạnh nói,
- Tới đây ngồi đi, bây giờ ta sẽ giảng giải cho ngài một chút làm thế nào phân biệt một bản đồ, đây là năng lực mà Quan chỉ huy phải có.
Khang Tư giờ mới biết cuộn tranh kia là bản đồ. Mặc dù hắn đã từng nghe qua tồn tại một loại ghi chép hình thể của cả một vùng đất trên một trang giấy, nhưng chưa từng thấy qua.
Mặc dù Khang Tư rất muốn lập tức nhìn thử xem bản đồ rốt cuộc là thế nào, nhưng hắn vẫn kiềm chế hành lễ trước, sau đó mới ngồi ở bên phải Y Ti Na.
Hiện ra trước mắt hắn chính là một bức họa sông núi hết sức tỉ mỉ, trên một số địa phương đều có viết chữ, Khang Tư chỉ nhận ra mấy chữ, chính là ba chữ Khi Hồng Quốc kia.
Tâm tình Y Ti Na lúc này vừa kích động, vừa có chút ủ ê. Tối hôm qua nàng vừa mơ thấy Khang Tư, giờ này Khang Tư đã ngồi bên cạnh mình, khiến cho nàng cũng có chút mất tự nhiên. Nhưng dù sao nàng cũng không phải là một cô gái bình thường, một khi đã quyết định điều gì thì nhất định phải làm cho xong.
Nàng lặng lẽ hít một hơi thật sâu, gỡ khăn che mặt xuống, liếc mắt nhìn Khang Tư, sau đó chỉ lên bản đồ nói:
- Đây là bản đồ đại lục phương Tây của chúng ta, mỗi quốc gia đều có một bản, được sự đồng ý của Công chúa điện hạ mới có thể đem tới đây. Ngài nhìn đây, chỗ này chính là Khi Hồng Quốc quốc gia của chúng ta, đây là địch quốc Hắc Nham Quốc, nơi này là Tử Tâm Quốc...
Y Ti Na vừa nói vừa dùng ngón tay trắng noãn mềm mại chỉ chỉ trên bản đồ.
Thị nữ kia thấy Y Ti Na gỡ khăn che mặt xuống lộ ra gương mặt tuyệt sắc, nàng không khỏi lấy làm kinh hãi.
Nàng có chút khẩn trương nhìn tiểu thư, lại quay nhìn Khang Tư. Bởi vì nàng biết, tiểu thư chỉ ở trước mặt người thân cận mới gỡ bỏ khăn che mặt.
Tiểu thư tại sao lại gỡ bỏ khăn che mặt ở trước mặt Khang Tư chứ? Hắn là người thân của tiểu thư sao?
Ả thị nữ bất bình thay cho Y Ti Na, vì sau khi Y Ti Na cởi bỏ khăn che mặt, Khang Tư lại hoàn toàn không có lộ ra thần sắc kinh ngạc vì sắc đẹp của nàng. Hắn chỉ hơi sửng sờ, rồi lại cắm cúi vào tấm bản đồ, thật giống như bức bản đồ kia còn đẹp hơn dung mạo của tiểu thư.
Nhưng tiểu thư không che mặt, làm sao có thể giữ được thần thái tự nhiên để giảng dạy chứ? Phải biết rằng mấy năm này, tiểu thư không có thói quen để lộ mặt xuất hiện trước mặt nam nhân a. Chẳng lẽ...
Ả thị nữ kinh ngạc há hốc mồm, ánh mắt nhìn Khang Tư cũng có chút đổi khác.
Thế nhưng nàng nghĩ sai rồi.
Tiểu thư Y Ti Na gỡ khăn che mặt ở trước mặt Khang Tư, không là vì cái gì khác mà vì nàng nghĩ rằng làm như vậy ở trong lòng nàng mới chân chính thừa nhận Khang Tư là học sinh của mình.
- Đại lục phương Tây của chúng ta này, vì ngăn cách bởi vách núi cao và biển cả, chia làm năm khối đại lục. Đại lục Hi Nhĩ Đạt, cũng chính là vị trí đại lục chúng ta đang sống, tổng cộng chỉ có ba quốc gia là Khi Hồng Quốc, Hắc Nham Quốc và Tử Tâm Quốc.
Y Ti Na giải thích tỉ mỉ:
- Tiếp nối một đại lục khác là đại lục Ai Đặc Tư, muốn đi đến đó, phải thông qua hải cảng ở Tử Tâm Quốc, mới có thể tới được.
- Đại nhân, nước ta và Hắc Nham Quốc không phải chỉ cách đại lục Ai Đặc Tư một khu rừng rậm sao? Tại sao còn phải thông qua Tử Tâm Quốc vậy?
Dưới sự chỉ dạy của Y Ti Na, Khang Tư đại khái nắm được cách phân biệt sông núi trên bản đồ, vì thế khi hắn nghe Y Ti Na nói, liền chỉ vào khu rừng rậm phía bên kia biên giới của Khi Hồng Quốc và Hắc Nham Quốc hỏi.
Y Ti Na gật gật đầu tán thuởng. Nàng biết Khang Tư có một thói quen tốt, phàm là học tập lúc gặp phải chỗ không hiểu sẽ đưa ra câu hỏi.
Nàng giải thích:
- Trên bản đồ mặc dù vẽ một khu rừng rậm ngăn cách đại lục Hi Nhĩ Đạt và đại lục Ai Đặc Tư, nhưng bên phía chúng ta là một vách đá dốc đứng hiểm trở, dưới vách đá cao mấy ngàn trượng mới là rừng rậm. Khu rừng rậm kia là thuộc về đại lục Ai Đặc Tư, chúng ta căn bản không thể nào từ nơi này tới đại lục Ai Đặc Tư. Đó cũng là nguyên nhân vì sao cùng một khối đại lục lại có hai tên.
Khang Tư lộ ra vẻ thì ra là như thế, còn ả thị nữ lại bỉu môi khinh thường, bởi vì những chuyện này đa số người ở đại lục Hi Nhĩ Đạt đều biết, Khang Tư đại nhân này lại không biết? Trong đầu của tiểu nha này xưng hô với Khang Tư thêm hai chữ đại nhân, xem ra nàng thật sự sai lầm rồi.
- Những địa phương khác của đại lục trước không nói nữa, bây giờ chúng ta hãy nhìn chỗ ngài sắp đi thu phục.
Y Ti Na ra dấu bảo thị nữ đổi một tấm bản đồ khác, sau khi trải ra, Y Ti Na chỉ vào một vùng đất nói:
- Đây chính là vùng đất gần trăm vạn cây số vuông ngài sắp phải thu phục.
Nói đến đây, Y Ti Na thấy Khang Tư lộ ra vẻ mê muội, nàng hiểu Khang Tư chưa biết tính toán, nhưng hiện tại cũng không có thời gian dạy hắn những thứ này.
Thực tế là Y Ti Na muốn trong vòng một tháng, giúp Khang Tư hiểu rõ cơ bản về kiến thức quân sự, cho nên nàng tùy tiện giải thích một chút, rồi chuyên tâm giảng giải phong tục con người của vùng đất kia.
- Địa phương đó bởi vì chiến loạn mà dân chúng di dời đi, hiện giờ ước chừng còn năm trăm vạn người. Trừ một số quý tộc và phú thương có đất đai, những tá điền khác đều phục vụ bọn họ làm ruộng. Công chúa từng ra lệnh cho họ di dời vào nội địa, nhưng bọn họ luyến tiếc của cải ruộng vườn nên dứt khoát không muốn rời đi, đây là một nguyên nhân.
Một nguyên nhân khác, là bọn họ không bị bất cứ kẻ nào cai quản, hoàn toàn trở thành những kẻ nắm quyền ở đó. Tập hợp quyền lực và của cải bọn họ đương nhiên là không muốn rời đi. Căn cứ vào tin tình báo, bọn họ còn chuẩn bị hợp tác với bọn cường đạo, thành lập một quốc gia độc lập!
Khang Tư nghe nói như thế, không khỏi ngẩn người. Người bị hại và phạm nhân lại cùng một chiến tuyến? Vậy binh sĩ được phái đi tiêu diệt phỉ đồ, bảo vệ những người này thì phải làm sao đây?
Y Ti Na nghiêm túc nói:
- Thật ra đây mới là nguyên nhân thực sự làm cho toàn quân gần cả vạn binh sĩ bị tiêu diệt. Công chúa điện hạ bởi vì sợ chuyện này có thể sẽ khiến cho triều đình và dân chúng xao động, vì thế đã phong tỏa tin tức này.
Nhiệm vụ của ngài không những là tiêu diệt mười vạn phỉ đồ, mà còn phải tiêu diệt lực lượng võ trang của bọn quý tộc tài chủ có lòng phản phúc kia. Tóm lại, khi đến nơi đó, không nên tin tưởng bất cứ sự trợ giúp và hợp tác của người nào, bởi vì, nói không chừng bọn chúng chính là địch nhân!
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
120 chương
352 chương
25 chương
34 chương
30 chương
1545 chương