Độc Chiếm Thiều Hoa
Chương 10
Hắn vẫn mặc áo bào màu đen, cả người tối đen khiến người ta không thể lại gần.
Vậy mà lúc này hắn muốn cõng nàng.
Chân Đỗ Nhược không nhúc nhích, mắt thẳng tắp nhìn lưng hắn. Không còn là thiếu niên cao gầy, mấy năm nay hắn dần dần cao lớn hơn, bóng lưng cũng càng ngày càng anh tuấn. Đôi mắt dưới kim quan tảo sáng. Ma xui quỷ khiến nàng thế nhưng nghĩ muốn trèo lên, nhưng nghĩ đến tuổi của mình, hơi thẹn thùng, tuổi này mà vẫn bị người ta cõng, cho dù là Đỗ Lăng, nàng cũng không mặt mũi nào để hắn cõng.
Đừng nói là một người không quen thuộc như Hạ Huyền.
Nàng lắc đầu: “Không cần, ta tự đi được.”
Hạ Huyền nghĩ đến vết thương của nàng, làm sao đồng ý, quát: “Mau đi lên!”
Không biết có phải do được phong làm Vương gia hay không, uy áp trên người hắn đột nhiên tăng lên, tiếng quát này giống như kinh lôi, khiến Đỗ Nhược không tự chủ khoác tay lên vai hắn.
Bị ánh mặt trời chiếu nóng bỏng quần áo….,nàng mới tỉnh táo lại muốn rụt tay về, nhưng đã không kịp, hắn nhận thấy được ý đồ của nàng, hai tay chụp ra phía sau, dễ dàng kẹp nào vào giữa lưng. Bộ dáng hắn cao lớn, đợi khi hắn đứng lên, chân nàng và mặt đất đã kéo ra một khoảng cách cao, muốn nhảy xuống cũng không dễ dàng.
Mùi vị của nam nhân từ cổ hắn truyền đến, cực kỳ dễ ngửi, trước kia nàng cũng đã từng ngửi thấy, cũng không rõ đó là cái gì, hơi giống đậu phụ …. phụ thân mang về.
Tiểu cô nương đột nhiên bị hắn cõng, không biết có phải đang tức giận hay không, Hạ Huyền nói: “Ngươi xem xem, có chỗ nào không thoải mái, nói với ta.”
Đỗ Nhược dạ.
Hắn liền bước nhanh đi.
Thoáng chốc có tiếng gió gào thét, Đỗ Nhược sợ ngã xuống, vội lấy tay ôm cổ hắn, cách tay áo đụng vào cổ hắn, nàng có chút không được tự nhiên, hơi thả lỏng, nhưng ngay sau đó lại ôm sát.
Như vậy mà rơi xuống khẳng định sẽ ngã chết, nàng cũng không muốn mình bị thương.
Động tĩnh mỏng manh kia Hạ Huyền cũng không để ý, hắn nhớ tới có lần quân Triệu và quân Chu đối trận, là nhờ vào trận pháp của Ninh Phong mới chiếm được ưu thế, trận pháp của hắn rất có tính mê hoặc, nghe nói là kế thừa của Quảng Thành Tử. Nhưng Quảng Thành Tử một lòng tu đạo rời xa thế sự, sao lại có một đệ tử như Ninh Phong vậy?
Nhưng Triệu Kiên rất tin hắn.
Hắn đi một đoạn dừng chân lại hỏi Đỗ Nhược: “Có nhìn thấy cột cờ ngươi nhìn thấy lúc trước không?”
“Không có.” Đỗ Nhược nói, “Ngươi đi quá nhanh ta không thấy rõ cái gì cả.”
Khoảng cách gần, thanh âm của nàng lọt vào loa tai, một bên mặt của hắn, ai ngờ tóc của nàng lại buông xuống, theo gió dính trên má của hắn, mang theo mùi hương đặc trưng của tiểu cô nương, mùi vị quấn quýt.
Một khắc kia hắn cảm thấy nàng đã trưởng thành hơn một chút, có lẽ cõng nàng không phải là hành động sáng suốt, hai người dán lấy nhau như vậy, nhiệt độ trong thân thể tăng lên, làm hắn giống như bị ra mồ hôi.
Cũng không thể cứ đi như vậy, dựa vào tính tình của nàng chẳng biết phải tìm đến khi nào.
Hắn do dự, Đỗ Nhược đột nhiên kêu lên: “Cột cờ, ta nhìn thấy cột cờ rồi!”
Hạ Huyền buông nàng xuống, cũng nhìn về phía trước, ai ngờ chỉ trong chốc lát, cột cờ kia vậy mà tự động biến đổi phương hướng, Đỗ Nhược kinh ngạc vạn phần: “Nó tự di chuyển, chẳng trách vẫn tìm không được.”
Hạ Huyền không nói gì thêm, hắn đứng yên ở chỗ đó, chỉ thấy cột cờ thay đổi đến tám hướng, đó là trong trận có trận, hắn phải dự đoán ngay sau đó cột cờ sẽ xuất hiện ở đâu.
Đỗ Nhược thấy hắn chuyên tâm như vậy, không dám quấy rầy.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên trường kiếm trong tay hắn chém ra, Đỗ Nhược nhìn sang, chỗ đó không có gì cả, nhưng ngay lúc nàng đang nghi ngờ, cột cờ như âm hồn lại xuất hiện, đụng vào trước mặt trường kiếm, bị chém thành hai đoạn.
Phong cảnh trước mắt đột nhiên biến hóa, Đỗ Nhược phát hiện bọn họ đã ra khỏi rừng trúc, Ngọc Trúc và Hạc Lan đứng ở cách đó không xa.
“Phá trận rồi!” Đỗ Nhược hoan hô một tiếng, “Huyền ca ca ngươi thật là lợi hại, ta còn tưởng rằng chúng ta phải bị nhốt ở bên trong đấy, chẳng qua Quốc sư sớm muộn gì sẽ phát hiện, sẽ đến cứu chúng ta a?”
Hạ Huyền nghĩ thầm, trận pháp này vốn là Trữ Phong bố trí, bọn họ mới rời đi liền phát động, hoặc là cũng không phải là do Đỗ Nhược, chẳng lẽ là hắn ta cố ý hay sao?
Đôi mắt hắn híp lại, nói với Đỗ Nhược: “Ngươi nhớ rõ lời ta vừa nói.”
Đỗ Lăng lúc này mới tìm đến.
Trông thấy ca ca, Đỗ Nhược rất là áy náy nói: “Làm cho ngươi tìm lâu như vậy, là ta không đúng, lần tới ta sẽ không đi như vậy nữa.”
“Ngươi biết là tốt rồi!” Đỗ Lăng búng cái ót nàng xem như trừng phạt, “Đi thôi, còn kịp xem tế đàn đấy.”
Đỗ Nhược cực kỳ kinh ngạc, nàng nhớ rõ bọn họ ở trong rừng đi rất lâu rất lâu, nàng cho rằng ít nhất đã qua nửa canh giờ đấy! Nhưng vậy mà tế đàn còn chưa kết thúc, nàng nhìn về phía Hạ Huyền, muốn hỏi hắn có phải vì trận pháp không.
Hạ Huyền hiểu ý của nàng, hơi gật đầu.
Xem ra ở trong trận pháp, thời gian là trôi qua rất chậm, thật biết điều, Đỗ Nhược cười một cái, kéo ống tay áo của Đỗ Lăng hỏi: “Ca ca, đại tỷ, Tứ muội còn ở đó xem tế đàn hay không?”
“Đại muội ắt hẳn không còn ở đó, nàng thấy ngươi cũng không đến, đi nhà xí tìm ngươi đấy.” Đỗ Lăng nói, “Ngươi rốt cuộc đi làm gì vậy? Không phải là đi tìm quốc sư chứ?”
Đỗ Nhược sợ Hạ Huyền biết chuyện giấc mộng, nói khẽ: “Trở về rồi hãy nói.”
Thấy nàng thần thần bí bí, Đỗ Lăng không hỏi lại nữa.
Ba người đi qua chỗ tế đàn.
Huynh muội hai người đi ở phía trước, Hạ Huyền đi phía sau, vẫn luôn không phát ra một tiếng, Đỗ Nhược cho là hắn đã lặng lẽ đi rồi, quay đầu nhìn lại, lại thấy hắn còn đang ở đó, nhìn nàng, ánh mắt vẫn là nhẹ nhàng, rực rỡ mê người. Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ tới năm đó hắn đi Tương Dương, lúc gần đi cũng không tới cáo biệt với nàng, về sau nàng mới biết được hắn đi đến chỗ xa như vậy.
Nàng cách ba bốn ngày lại hỏi phụ thân, Huyền ca ca sao vẫn chưa trở lại, hắn khi nào thì trở về.
Thật ra nàng thật sự không muốn rời xa hắn, xem hắn giống như đại ca, nhưng hắn chưa bao giờ xem ai là người thân thật sự của mình, đến cuối cùng vẫn rời xa.
Tựa như hôm nay hắn đã cõng nàng, vậy cũng không có vấn đề gì, thời điểm gặp mặt lần nữa, bọn họ vẫn là người xa lạ.
Đỗ Nhược lại quay đầu.
Lễ tế trong sân, quả nhiên thấy đạo sĩ vẫn còn ở đó, ngược lại không thấy Đỗ Dung, Đỗ Tú nhíu mày nói: “Ngươi và đại tỷ thần giao cách cảm đấy à, ngươi ở đây nàng đi mất, nàng ở đây ngươi lại đi mất, ta cũng không biết các ngươi xảy ra chuyện gì nữa.”
“Cũng chỉ là đi dạo ở bên ngoài, có thể có cái gì chứ? Ngươi chưa đi xem qua bên trong Bát tiên quan phải không, phong cảnh không tệ.” Đỗ Nhược nói, “Có một rừng trúc rất lớn đấy.”
Đỗ Tú cười một cái: “Vẫn là tế đàn đẹp hơn.”
Đang nói chuyện, Đỗ Dung trở lại, thấy Đỗ Nhược dạy bảo một trận: “Làm hại ta tìm một hồi, lần tới ngươi còn nói dối ta như vậy, xem ta có đánh ngươi không!”
“Tỷ tỷ tốt, lần tới ta không dám nữa.” Đỗ Nhược nói, “Đợi trở về, ta mời ngươi ăn bánh ngọt.”
“Bánh ngọt thôi đã muốn mua chuộc ta?”
“Còn có vân đậu quyển, được không? Chúng ta đi Hà Hương lâu ăn cơm luôn a!” Đỗ Nhược ở trong trận pháp lâu như vậy, thật là có chút đói, nhắc đến ăn, hào hứng tràn trề.
(*) 芸豆卷 [yúndòu juǎn] Vân đậu quyển : bánh cuộn nhân đậu đen
<img alt=610dda5525f87a4053c2cecf9c74041d src="https://tieuphunghoang.files.wordpress.com/2018/07/610dda5525f87a4053c2cecf9c74041d-e1531744234855.jpg" data-pagespeed-url-hash=2253104997 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Vân đậu quyển
Mọi người nhất trí đồng ý.
Xem xong tế đàn, bọn họ liền đi ra bên ngoài, ai ngờ chạm mặt Triệu Dự, Đỗ Nhược muốn tránh cũng tránh không được, đành phải bất chấp chào.
“Ta vốn là tới công đạo chuyện tình Lễ bộ, không ngờ trùng hợp như vậy, các ngươi cũng ở đây. ” Ánh mắt Triệu Dự dừng ở trên người Đỗ Nhược.
Tiểu cô nương cúi thấp đầu, bộ dạng xấu hổ, nhưng hắn biết rõ nàng là không muốn nhìn thấy hắn, rõ ràng vừa rồi ở trên đường mặt mày hớn hở, xán lạn rực rỡ như hoa đào, đột nhiên liền ỉu xìu, Triệu Dự cũng không muốn cứ buông tha cho nàng như vậy.
“Vô Tắc, Vân Chí, tương thỉnh không bằng vô tình gặp được, không bằng chúng ta đi xem kịch, Khánh Xuân lâu đang diễn «Nữ phụ mã*», ta xếp hàng chiếm chỗ trước.” Hắn cố ý nói chuyện với Đỗ Nhược, “Nhược Nhược, ngươi từ trước đến nay thích xem diễn, có thích không?”
(*) 驸马[fùmǎ] phò mã; rể vua
Gọi nhũ danh của nàng, toàn thân Đỗ Nhược khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác Triệu Dự là Đại hoàng tử, trước kia lại cực kỳ thân mật với nàng lúc nàng còn không hiểu chuyện, người xung quanh nhìn vào, cho rằng là vô cùng bình thường. Nàng buồn bực nói: “Đa tạ ý tốt của Đại điện hạ, nhưng chúng ta mới xem xong tế đàn, rất mệt.”
Đó là ý cự tuyệt, Đỗ Lăng có chút giật mình, thầm nghĩ muội muội làm sao vẫn còn chấp nhất những giấc mộng kia? Hắn cau mày nói: “Nhược Nhược, xem kịch thôi cũng không tốn khí lực.”
Đỗ Nhược nói: “Nhưng chân của ta mỏi rồi.”
Nàng trong lúc tức giận, thanh âm nghe không vui vẻ lắm, nhưng trong giận lại mang theo ngọt ngào, ngược lại có mấy phần chọc người, Triệu Dự cười cười: “Chân mỏi có thể ngồi xe ngựa, vào trong lầu cũng ngồi, chẳng qua nếu bây giờ ngươi thật sự mệt lần tới lại xem a.”
Đúng là vô cùng kiên nhẫn ấm áp, ngược lại có vẻ nàng không lễ phép.
Đỗ Tú cười hì hì: “Tam tỷ tỷ sao lại mệt chứ, rõ ràng là thèm cực kỳ, không bằng chúng ta đi Hà Hương lâu ăn cơm trước, cơm nước xong lại đi xem diễn!”
Giờ khắc này Đỗ Nhược thật muốn đánh nàng.
Nhưng lời Đỗ Tú nói không sai chút nào, bọn họ trước đó đã nói là phải đi ăn cơm, nhưng nàng bây giờ thật sự không muốn ăn cơm cùng Triệu Dự trước, sau đó lại đi xem kịch a!
“Vẫn là xem kịch hay hơn.” Nàng hữu khí vô lực, “Ta cũng không đói lắm.”
Triệu Dự cười rộ lên, lại liếc mắt nhìn Hạ Huyền: “Vô Tắc, ngươi thực sự muốn đi sao? Ta vốn tưởng rằng ngươi không có bao nhiêu hứng thú với hí kịch đấy.”
Hạ Huyền thản nhiên nói: “Điện hạ tương thỉnh, cũng không thể từ chối ý tốt.”
Thật ra có thể cự tuyệt, Triệu Dự nghĩ thầm, tất cả mọi người đều có thể cự tuyệt, hắn chỉ không hi vọng Đỗ Nhược cũng cự tuyệt, chẳng qua cũng không còn có cách khác.
Gánh hát nhỏ của Khánh Xuân lâu rất nổi danh, hôm nay cửa ra vào ngựa xe như nước*, chẳng qua nghe nói Đại hoàng tử tới, cũng không có ai dám chặn đường, rối rít nhường đường, cho dù vào trong lầu, đám người ồn ào cũng an tĩnh lại, bọn họ chậm rãi đi tới hàng đầu tiên, Đỗ Nhược đi một cách không tình nguyện.
(*) 车水马龙 [chēshuǐmǎlóng] xa thủy mã long: hình dung ngựa xe qua lại rất nhiều, liên miên không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Xuất xứ: Nam triều. Tống. Phạm Việp 范晔: Hậu Hán thư – Mã hậu truyện 后汉书 – 马后传Mã hậu 马后 là con gái của Mã Viện 马援 đầu đời Hán. Thời Hán Minh Đế 汉明帝 bà nhập cung làm “phi”, sau được thăng làm “hậu”, nên gọi là “Mã hậu”. Khi con của Minh Đế là Chương Đế 章帝 lên ngôi, “Mã hậu” lại được tôn là “Mã thái hậu”.Hán Chương Đế không phải là con ruột của Mã hậu, nhưng rất kính trọng bà, nhân đó muốn phân phong quan tước cho mấy người cậu nhà họ Mã, nhưng Mã hậu kiên quyết không đồng ý.
Mã hậu nói rằng: Phàm những kẻ lấy lòng người khác đều có mưu tính riêng cho mình. Ta lần trước về thăm nhà, nhìn thấy mấy cậu đều rất xa xỉ. Khách đến thăm, kẻ qua người lại “xe như nước, ngựa như rồng”, vô cùng náo nhiệt. Ta còn thấy kẻ hầu trong nhà họ đều mặc áo quần tươm tất chỉnh tề, người đánh xe của ta so với bọn chúng kém xa. Lúc bấy giờ ta ra sức kềm chế mình, không trách cứ cũng không tức giận, chẳng qua là từ đó không trợ giúp cho cuộc sống của họ nữa, để họ tỉnh ngộ sửa chữa lỗi lầm. Nay nếu ban cho họ quan tước thì sao được?
Thấy sắp tới hàng trên cùng, nàng đang định chọn chỗ ngồi, không ngờ sau cổ đột nhiên bị người níu lấy, chân nàng vươn ra đành phải thu lại, quay đầu nhìn, lại phát hiện là Hạ Huyền níu nàng.
Khuôn mặt nàng tràn đầy nghi vấn, Hạ Huyền nói: “Ngồi chỗ đầu cùng bên phải.”
Đầu cùng bên phải là chỗ ngồi dựa vào tường, chỉ chừa một đường đi lại để châm trà nước, Triệu Dự rất khó đến quấy rầy, Đỗ Nhược cảm thấy không tệ, vui rạo rực đi sang ngồi, đang định gọi Đỗ Lăng hoặc là Đỗ Dung ngồi bên cạnh, ai ngờ trong nháy mắt, chỗ ngồi bên trái bị Hạ Huyền chiếm lĩnh.
Hắn ngăn cách nàng ở trong góc.
Đỗ Nhược nghiêng đầu nhìn hắn, muốn nói vị trí này không phải là để cho hắn a!
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
21 chương
35 chương
8 chương
10 chương
26 chương