Độc chiếm 2
Chương 50
Từ cửa truyền đến hai tiếng ho khan, Tôn Hạo Chí tựa vào trên cửa nói: "Điểm Điểm, con thật sự không để ý tới ba sao?"
Điểm Điểm xoay qua chỗ khác chu cái miệng nhỏ nịnh hót, nháy mắt mấy cái nói: "Người tôi chỉ tùy tiện nói một chút mà!"
Con bé đi đến gần kéo Tôn Hạo Chí vào gian phòng, đặt cái tay không bị thương của anh ta lên tay của tôi: "Được rồi! Được rồi! Con biết rõ là hai người đang cãi nhau có đúng hay không? Hai người nhanh làm hòa đi! Về sau đừng làm cho con lo lắng nữa nhé!"
Giọng điệu của con bé thật giống như tôi và Tôn Hạo Chí Tài là những đứa trẻ không hiểu chuyện. Thật hết cách với con bé, tôi làm sao có thể không đồng ý với nó.
Nhưng mà làm sao tôi có thể nói ra hai chữ "Được rồi" này?
Trong nhất thời tôi đơ người không biết phải trả lời thế nào.
Tôn Hạo Chí cũng mất hồn, một lát sau mới cầm tay của tôi trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi!"
Anh ta thế mà lại xin lỗi tôi ngay trước mặt Điểm Điểm, cho dù tôi không vui cũng không thể tùy tiền lỗ mãng trước mặt trẻ con.
Không còn cách nào tôi đành phải gật đầu.
Điểm Điểm rất cơ trí nhìn một cái nhận ra tôi không phải thật tâm tha thứ che miệng cười trộm: "Mẹ là quỷ hẹp hòi, ba cũng nhận sai rồi! Mẹ tha thứ cho ba đi!"
Thay vì nói là tha thứ cho Tôn Hạo Chí không bằng nói bị Điểm Điểm chọc cười.
Tôi bật cười chọc bé một cái: "Tiểu gia hỏa này dám cười nhạo mẹ!"
Bé cười né ra chạy vòng quanh giường bị tôi ôm lại.
Trong ánh mắt hình như tôi nhìn thấy Tôn Hạo Chí cười khổ lắc đầu ra khỏi phòng.
Trong lòng chúng tôi đều biết vấn đề còn chưa được giải quyết.
Tôi ôm Điểm Điểm hỏi: "Điểm Điểm, mấy ngày nay mẹ không có ở đây con có ngoan không? Trở về trường học đi học có theo kịp chương trình không?"
Điểm Điểm cười nói: "Vâng, theo kịp ạ. Thầy La đặc biệt dạy kèm cho con."
"Vậy sao! Vậy phải cám ơn Thầy La rồi." Tôi buông Điểm Điểm rồi lại vuốt lần nữa dò hỏi bé: "Con không đi học nhiều ngày như vậy các bạn có hỏi con đi đâu hay không?"
Điểm Điểm suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Vâng hình như không có ai hỏi cả."
Tôi tiếp tục hỏi bé: "Vậy con và bạn học trước đã làm hòa chưa?"
Miệng Điểm Điểm vểnh lên không trả lời.
Tôi vuốt lọn tóc bóng loáng của bé nói: "Thế nào? Vẫn còn giận sao?"
"Con không giận mà chính bạn ấy tránh mặt con." Điểm Điểm tức giận nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Con có chủ động nói chuyện với bạn ấy không?" Tôi hi vọng Điểm Điểm có thể hòa đồng với bạn học.
Điểm Điểm lắc đầu như đánh trống chầu: "Con không muốn!"
Đứa nhỏ này tính khí cũng rất cứng rắn tôi không thể làm gì khác đành bỏ qua rồi dỗ dành bé: "Vậy cũng được. Nhưng mà về sau không được xích mích với các bạn học khác nữa nhé."
Điểm Điểm nói: "Sẽ không đâu! Ngày đầu tiên trở về trường học bà đưa con đến lớp học, bây giờ không ai dám trêu chọc con nữa!"
Tôn Hạo Chí này!
Thật là bị anh ta chọc tức chết rồi !
Chạy đến trường học hù dọa trẻ con sao?
Tôi không ở nhà thật không biết anh ta muốn dạy Điểm Điểm thành cái dạng gì!
Điểm Điểm cũng rất hưng phấn nói không ngừng: "Mẹ, mẹ không thấy đâu ngày đó ba rất oai! Trực tiếp lái xe vào trong trường học, những cô giáo đều nhìn ngây người. . . . . ."
Nói đến chỗ này chính mình cũng cảm thấy không đúng vội che miệng len lén nhìn tôi.
Tôi kéo bím tóc con bé: "Cửa trường học có thể tùy tiện lái xe vào sao? Về sau không cho làm loạn!"
Điểm Điểm "A" một tiếng quay lại ôm tôi nói: "Vậy sau này mẹ đưa con đi học đi!"
Tôi vỗ lưng của bé nói: "Được! Mẹ đưa con đi."
Cái buổi tối này tôi làm thế nào cũng không ngủ được.
Khóa lại cửa cũng cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Kim đồng hồ chuyển động từng vòng, tôi vẫn trừng mắt nhìn khỏang không trên trần nhà, lăn qua lộn lại suy nghĩ chuyện xảy ra trong thời gian này.
Chuyện của Diệp Phi, chuyển biến đột ngột trong mối quan hệ giữa tôi và Tôn Hạo Chí, Điểm Điểm ở trường học bị bắt nạt, hiện tại Diệp Phi lại. . . . . .
Tất cả đều là sứt đầu mẻ chán.
Trường hợp ban ngày lại hiện lên trước mắt tôi, nghĩ một chút thôi cũng thấy đáng sợ.
Nếu như lúc ấy Tôn Hạo Chí nổ súng. . . . . .
Sự ghen tỵ của anh ta với Diệp Phi khiến anh ta điên cuồng đến vậy sao, chỉ nhìn thấy tôi cùng Diệp Phi ở cùng một phòng đã có thể làm cho anh ta có ý nghĩ muốn giết người, nếu như lời nói của Diệp Phi bị anh ta nghe được, hoặc là tôi thật sự mang Điểm Điểm chạy trốn anh ta tuyệt đối sẽ hủy diệt mọi người, gây ra bi kịch không thể vãn hồi.
Ai!
Có lẽ tôi cũng sắp điên rồi!
Nhiều năm đè nén như vậy: hoài niệm quá khứ, bất mãn với thực tại, rốt cuộc vẫn phải nhìn thấy tình cảnh bộc phát của Diệp Phi.
Tôi cho là tôi đang đau khổ nhẫn nại, tôi cho là tôi rất tỉnh táo, thật ra thì tôi đã sớm mất đi lý trí.
Bây giờ tôi hoàn toàn không thể phán đoán cái gì là đúng cái gì là sai.
Chỉ có một việc tôi hiểu rõ là phải nói rõ ràng.
Rốt cuộc tôi khoác thêm một chiếc áo đi xuống lầu, tôi muốn nói chuyện với Tôn Hạo Chí một chút.
Đã muộn rồi Tôn Hạo Chí vẫn ngồi ở trong phòng khách, lòng không yên bấm điều khiển ti vi.
Kênh truyền hình không tiếng động biến đổi phản chiếu sắc mặt không rõ tâm tình của anh ta.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha nhìn anh ta một cái, yên lặng tắt TV.
Tôi nói thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi trở lại cùng anh không có nghĩa là mọi chuyện đã giải quyết. Nhưng những chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại. . . . . ."
Tôi dừng lại một chút bình tĩnh xem xét tình hình rồi nói tiếp: "Tôi chỉ nói chuyện sau này. . . . . . Nếu như anh cũng muốn cho Điểm Điểm lớn lên trong một môi trường bình thường thì hy vọng anh có thể nghe ý kiến của tôi."
Tôi nói chuyện vô cùng khắc chế, Tôn Hạo Chí gật đầu nói: "Em nói đi."
Tôi hít sâu một hơi nói hết những lời còn lại: "Một, sau khi Điểm Điểm học hết học kỳ này , tôi chuyển trường cho con bé. Hai, về sau không được đưa đón Điểm Điểm. Ba, những người anh em kia của anh không cần xuất hiện ở trong nhà hoặc trường học của Điểm Điểm."
Chân mày Tôn Hạo Chí đã nhăn lại, anh ta nên hiểu dụng ý của tôi nhưng không trả lời...ngay.
Tôi nhìn anh ta lấy một điếu thuốc trong hộp ra, sau đó "Tách" một tiếng thắp sáng cái bật lửa, sau khi nặng nề hít một hơi khói anh ta mới nói: "Được, anh đồng ý với em."
Tôi không ngờ tới anh ta đồng ý thoải mái như vậy cho nên ngẩn người một chút.
Anh ta không phải luôn luôn kiên trì mình sẽ không để Điểm Điểm có bất kỳ nguy hiểm gì sao?
Thế nào hôm nay lại phối hợp như vậy?
Tôi không biết rõ ý đồ của anh ta nhưng mà nếu anh ta đồng ý tôi cũng không có gì khác phải nói nữa.
Vì vậy tôi đứng lên: "Vậy cứ quyết định như thế. Bắt đầu từ ngày mai tôi đưa đón Điểm Điểm."
Khi tôi xoay người Tôn Hạo Chí đột nhiên hỏi: "Vậy chuyện của chúng ta thì sao đây?"
Tôi nói: "Chúng ta còn có cái gì để nói. . . . . ."
Tôn Hạo Chí đi tới phía sau tôi, âm thanh trầm thấp như là nói bên tai tôi: "Tiểu Tây, những lời anh vừa nói đều là thật. Anh sai rồi. Anh bảo đảm sẽ không nữa tổn thương em. . . . . ."
Tôi sửng sốt.
Đây là Tôn Hạo Chí sao?
Làm sao anh ta có thể nói ra những lời này?
Bất chợt lỗ mũi của tôi có chút cay, mọi uất ức trong lòng hình như cũng có lý do chính đáng.
Nhưng tôi vẫn nhịn được, không muốn khóc.
Rất nhiều chuyện không phải khóc la có thể giải quyết được vấn đề.
Tôi không nói lời nào đi thẳng lên lầu.
Tôn Hạo Chí đuổi theo kịp, bất đắc dĩ kêu tôi: "Tiểu Tây!"
Tôi dừng lại chờ anh ta mở miệng.
Tôn Hạo Chí qua một hồi lâu mới nói: "Em. . . . . .và Diệp Phi. . . . . ."
Tôi không khỏi than thở, quả nhiên anh ta vẫn không qua được cửa này.
Được rồi hôm nay cũng phải nói rõ ràng, tôi cũng không muốn lôi qua lôi lại cùng một vấn đề.
Vì vậy tôi từ từ nói với anh ta: "Tôn Hạo Chí, anh đã phái người theo dõi tôi thì nên biết tôi đã làm gì và chưa làm gì. Nếu như anh nhất định phải nghe chính miệng tôi chứng thật mới có thể an tâm thì hôm nay tôi có thể thề với anh: tôi và Diệp Phi chưa từng làm ra chuyện gì cả. Hôm nay anh cũng nghe rồi, chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa, vĩnh viễn sẽ không gặp."
Tôi lại một lần nữa quay người lại tránh ra.
Lần này Tôn Hạo Chí không đi theo, cho đến khi tôi đi tới chỗ rẽ cầu thang mới loáng thoáng nghe anh ta hỏi: "Em hận tôi sao?"
Hận?
Tôi hận quá nhiều.
Tôi hận chính mình, hận số mạng vô tình, hận thực tế tàn khốc, hận tôi không thể yêu người mình yêu, hận tôi không thể khống chế tình cảm của mình, hận không thể làm gì rồi lại không thể không tiếp cuộc hôn nhân này nữa. . . . . .
Nếu để cho tôi lại sống một lần, tôi thậm chí không biết nên dừng lại ở nơi nào mới có thể tránh khỏi kết cục như vậy.
Tôi tình nguyện không có tình cảm.
Loạn thành một đoàn, tôi không xử lý được.
Có thể cho tôi cái không gian để tôi một mình đợi được không?
Như vậy sẽ không có ai bị thương cả. . . . . .
Tôi không trả lời mà trở về gian phòng đóng cửa lại, lại uống thêm một liều thuốc nhức đầu mới ngủ được.
Lại trở về cuộc sống hàng ngày như trước đây, mỗi sáng sớm tôi đưa Điểm Điểm đi học, buổi chiều đón bé về.
Tiệm bán hoa vẫn kinh doanh, chẳng qua tôi mướn một thêm một người làm, phần lớn công việc giao cho Lan Lan làm, thỉnh thoảng tới kiểm tra sổ sách.
Thời gian nhàm chán càng ngày càng nhiều tôi bắt đầu có thói quen ngẩn người, mỗi khi ký ức có dấu hiệu trỗi dậy tôi cố gắng ngăn chặn.
Tôi lại không vùng vẫy nổi nữa rồi, bây giờ tôi mới biết có thể duy trì cục diện đáng buồn như vậy cũng là một loại may mắn.
Tôn Hạo Chí đúng hẹn không hề đưa đón Điểm Điểm nữa. Mấy ngày đầu anh ta còn về nhà rất sớm ăn tối cùng chúng tôi.
Tôi đã cố gắng đối xử hiền hòa khách khí với anh ta, chuyện giữa chũng tôi chỉ có hai người rõ ràng nhất.
Mỗi lần tôi tránh ánh mắt nhìn chăm chú của anh ta, tôi có thể cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
Vì để tránh cho lúng túng, tôi cố găng không ở một mình với anh ta.
Vì vậy anh ta lại bắt đầu có nhiều chuyện bận rộn, dần dần không trở về nhà ăn cơm.
Tôi cảm thấy không sao cả nhưng Điểm Điểm có chút thất vọng, cũng may Tôn Hạo Chí luôn cố gắng trở về trước lúc Điểm Điểm ngủ, nhìn con bé ngủ mới xuống lầu.
Cái “Nhà" này của chúng tôi miễn cưỡng có thể duy trì.
Chỉ chớp mắt đã sắp đến Tết Nguyên Đán.
Năm nay là một năm giá rét hiếm thấy, tôi bỗng nhiên có chút bận tâm đến Lưu Yến, bọn họ ở trong cái chung cư không được ấm cho lắm.
Mấy lần gọi điện thoại di động cho cô ấy, cô ấy đều không nghe.
Suy nghĩ một chút tôi cũng chưa dành thời gian đi quan tâm cuộc sống của cô ấy, vào lúc cuộc sống của mình thêm thảm cùng cực tôi cũng không muốn gặp người khác.
Thật vất vả cảm xúc mới ổn định lại, cũng nên đi xem bọn họ một chút rồi.
Vì vậy hôm nay tôi chọn một chút đồ bọn họ dùng được đi đến nhà cô ấy.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
302 chương
7 chương
13 chương
11 chương
47 chương