Độc chiếm 2

Chương 42 : chúng ta kết hôn đi.

Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong ngực của Diệp Phi. Diệp Phi nói: “Chúng ta kết hôn đi!” Tôi lắc đầu, bất quá Diệp Phi mới hai mươi tuổi, ngay cả số tuổi kết hôn cũng chưa tới. Hơn nữa chúng tôi còn quá trẻ, hết thảy tương lai đều không biết, còn có nhiều điều không thể. Vì vậy, tôi lãnh sang chuyện khác, hỏi anh ta: “Có muốn đi thăm bà ngoại không?” Anh ta sợ bà ngoại trách hắn. Thật ra thì bà ngoại gặp được anh ta thì vui biết bao nhiêu, lôi kéo tay anh ta khôn chịu buông ra, hỏi anh ta: “ Trở lại là tốt rồi, giúp ta chăm sóc Tiểu Tây, gần đây không biết bận rộn chuyện gì, người gầy đi trông thấy.” Tôi cười nói: “Bà ngoại lạc hậu rồi, bây giờ thịnh hành mốt ốm mà.” Bà ngoại cười: “Nói như vậy ốm như lão già này là đẹp nhất rồi!” Một năm này, bà ngoại thật sự rất gầy, mặc dù tôi đã hao hết tâm sức bồi bổ cho bà, bà vẫn gầy yếu như vậy. Thuốc kích thích dạ dày của bà, bà càng ngày càng không đói bụng, trừ cháo trắng dưa cải, còn thức ăn mặn đều ăn không vào. Tôi nhìn thấy mà đau lòng, Diệp Phi lại trêu ghẹo bà ngoại: “Bà ngoại, tinh thần của bà lại tốt như vậy, tâm tính lại cởi mở, đương nhiên càng ngày càng đẹp. Không giống như Tiểu Tây, cả ngày lẫn đêm khuôn mặt đều đau khổ, thật giống như ai thiếu tiền cô ấy vậy!” Bà ngoại giải thích giúp tôi: “Con cũng không nên oán trách nó, áp lực của nó rất lớn, ngược lại cho đến bây giờ nghĩ đến, sống một ngày, chính là hưởng phúc!” Tôi cố gắng cười tham gia với bọn họ: “Đúng vậy, thời gian hưởng phúc còn dài.” Bà ngoại kéo tay tôi, đặt trên lòng bàn tay của Diệp Phi: “Hai đứa bé các con đó, nhìn thấy các con hạnh phúc, chính là may mắn của ta.” Diệp Phi cười: “Bà ngoại, bà mau chóng khỏe lại, đến tham dự hôn lễ của chúng con.” Tôi đỏ mặt đánh Diệp Phi, không cho phép nói lung tung. Từ bệnh viện ra ngoài, Diệp Phi chợt vịn bả vai tôi, nghiêm túc nói với tôi: “Cái đứa ngốc này! Về sau nếu còn cắt ngăn lời nói của anh một lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em!” Anh ta bắt đầu thuyết phục tôi không nên tiếp tục làm tiếp công việc ở quán karaoke nữa, nói rằng anh ta có thể giúp tôi, nói anh ta có học bổng, có thể đi làm thêm, còn có thể thương lượng mượn tiền trong nhà. Tôi giật mình tỉnh lại, nếu tiếp tục như vậy sẽ làm cho Diệp Phi suy sụp. Anh ta chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, anh ta lấy gì giúp tôi? Tôi cãi lại anh ta: “Anh như vậy là có ý gì? Tại sao em lại phải từ bỏ? Có phải công việc của em không xứng với anh? Thân phận của em quá thấp, làm cho anh mất thể diện đúng không? Vậy về sau anh không cần tới tìm em nữa!” Tôi vốn muốn làm anh ta tức giận bỏ đi, nói xong lại trở nên thật khó chịu. Tôi thật không xứng với Diệp Phi nữa mà, anh ta có tiền đồ sáng lạng, còn tôi có cái gì? Diệp Phi đuổi theo tôi giải thích, tôi nói cho anh ta biết: “Diệp Phi anh không tự lượng sức mình, anh có biết một tháng tôi kiếm bao nhiêu tiền hay không, anh có biết tôi nhìn thấy người có tiền biết bao nhiêu, anh cho rằng tôi sẽ thích chút tiền anh đi làm thêm sao, anh cho rằng tôi còn hy vọng vào vốn liếng của người nhà anh hay sao? Anh cũng quá ngây thơ! Anh có biết tôi ở trong quán được hoan nghênh bao nhiêu, anh không cần đi theo tôi nữa! Chuyện ngày hôm qua coi như chưa từng xảy ra.... ........” Diệp Phi tức giận, những lời trước đó anh ta làm như không có, nhưng lúc tôi nói chuyện ngày hôm qua coi như không tính, anh ta ngăn tôi lại nói: “Giang Tiểu Tây, em đừng xỉ nhục bản thân mình nữa! Em nói những lời như vậy không làm cho bà ngoại em thất vọng sao!” Tôi không phản bác được. Đúng, đối với ai tôi cũng cần xin lỗi, không còn cách nào khác. Tôi kiên quyết, hất Diệp Phi ra đi làm. Liên tục mấy ngày, Diệp Phi cũng không có tới tìm tôi. Tôi nghĩ có thể lời nói của tôi quá nặng, ôi, đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoát chia tay như vậy rất tốt. Anh ta cũng sắp đi học, vốn là không thể tương tư mãi được, tôi cảm thấy được như vậy thật tốt, tôi không đau buồn một chút nào, chỉ là gần đây mắt bị nhiễm trùng, vẫn có nước mắt chảy ra. Một tuần sau, quản lí bảo tôi đưa người mới đi. Tôi đứng ngoài cửa phòng thay đồ, cửa mở ra, một chàng trai cao ngất bước ra. Anh ta mỉm cười với tôi, ở nơi này tại sao lại có thể có khuôn mặt tinh khiết như thế này, tại sao anh ta lại tới đây? Diệp Phi đi tới, nắm lấy bả vai tôi: “Tiền bối, em hướng dẫn anh à!” Tôi tức đến giậm chân: “Anh làm cái gì vậy? Trường học phải làm sao?” Diệp Phi xoa mũi: “Nợ môn. Bị đuổi rồi!” Anh ta nói láo, nhất định chính bản thân anh ta không đi học. Tôi bị anh ta làm cho tức chết, nhưng đánh thế nào mắng thế nào đều không đi, tôi bắt đầu không để ý đến anh ta, coi anh ta như không tồn tại. Nhưng mà, nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái của Diệp Phi, rất nhiều khách đặc biết muốn anh ta phục vụ, thậm chí trong quán nữ sinh khác cũng đều vây quanh anh ta. Ai đến anh ta cũng không cự tuyệt cùng mọi người nói đùa, chỉ có một mình tôi ở bên hận đến nghiến răng. Bọn họ ở trước mặt tôi huyên náo thật không ra thể thống gì, rốt cuộc tôi cũng nhịn không được, đẩy Diệp Phi ra, thở phì phò chạy ra ngoài. Diệp Phi đi theo ra ngoài, kéo tôi về, gặp người liền cười hì hì giải thích nói: “ Đây là bạn gái của tôi, đang phát cáu, mọi người chớ để ý!” Thật là bị anh ta quản thúc đến chết mà. Thật ra thì khổ tâm của anh ta tôi làm sao không hiểu được, anh ta muốn bên cạnh bảo vệ tôi. Đồng thời trong lòng tôi cảm động, cũng khó chịu bản thân đến muốn chết.