Độc chiếm 2

Chương 40 : chí ít đã từng có được.

Tôi không biết vận mệnh của tôi là quá đỏ, hay là quá đen. Tuần đầu tiên tôi từ chức đến quán karaoke là phục vụ, thì gặp phải một người quen. Không, không phải là Diệp Phi. Là một người khác, tôi không nghĩ sẽ gặp một người trong trường hợp này ... ...... .....Tôn Hạo Chí. Từ sau cuộc ẩu đả trước cổng trường, tôi không gặp Tôn Hạo Chí nữa. Anh ta giống như biến mất vào hư không, không tới quấy rầy tôi nữa. Sau khi tôi và Diệp Phi bắt đầu qua lại, cũng chưa từng nhắc qua anh ta, rất nhanh tôi liền nhanh chóng quên mất anh ta, ngoại trừ một đêm nào đó, tôi đột nhiên thức tỉnh, nhớ tới cuộc ẩu đả dùng vũ khí đã thay đổi vận mệnh của tôi và Diệp Phi, cùng với dao găm sắt nhọn của Tôn Hạo Chí. Cho nên, lúc tôi gặp phải Tôn Hạo Chí, mặc dù đã qua ba năm, dáng vẻ của anh ta đã trở nên cao lớn hơn, nhưng dựa vào cặp mắt nhỏ dài, cùng với ánh mắt lạnh lùng đó, tôi nhìn qua liền nhận ra anh ta. Anh ta trở nên cao lớn cường tráng, vẻ lưu manh trên mặt biến mất không dấu vết, thay vào đó là một loại lãnh khốc âm trầm. Năm đó là tên côn đồ dáng vẻ lưu manh, bây giờ hiển nhiên là một người đàn ông trầm ổn. Anh ta ngồi trong góc tối uống rượu, mới đầu tôi cũng không có chú ý đến anh ta, mãi đến khi tôi ngồi xổm xuống, đặt ly rượu trên bàn trà bên tay anh ta, mới cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm tôi. Cặp mắt kia vẫn lạnh lẽo như vậy, tôi hy vọng anh ta không nhận ra tôi, vội cúi đầu đi ra, không để ý đụng phải một vị khách. Khắp người vị khách đầy mùi rượu lập tức bắt lấy tay của tôi, hỏi tôi tính toán xem xin lỗi như thế nào. Tôi liên tục cúi đầu, ông ta kín đáo đưa cho tôi một chai rượu, nói với tôi nếu uống sạch thì có thể đi. Tôi gấp quá, uống một nữa liền bị sặc, trong phòng bao cười vang lên, ngoại trừ Tôn Hạo Chí ngồi trong góc. Anh ta không nói gì, mặt không đổi chỉ nhìn chằm chằm tôi. Nhưng mà, ánh mắt của anh ta làm tôi khó chịu hơn so với những người khác, tôi cắn răng uống hết nửa bình rượu còn dư lại. Từ trong phòng bao đi ra ngoài, tôi lập tức nhờ cậy quản lý sắp xếp người khác lên phòng bao kia. Tôi nghĩ quá đơn giản, Tôn Hạo Chí làm sao có thể dễ dàng buông tha cho tôi. Anh ta chặn tôi ở phòng thay đồ, hỏi tôi tại sao lại ở đây. Tôi không giải thích với anh ta, chỉ nói với anh ta: “Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi!” Tôn Hạo Chí nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, không nói lời nào. Đêm hôm đó, quản lý bảo tôi lên phòng cô ta, nói cho tôi biết mới rồi khách trong phòng bao tố cáo tôi, bảo tôi sau này chuyển tới hậu trù đi. Tôi lo lắng nhất tiền lương có thể bị giảm bớt hay không, quản lý cười: “Thật sự thiếu tiền như vậy? Tôi thấy cô cũng không phải là đường cùng, cô gái ngốc, có rất nhiều cách sống.” Tôi nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì, nỗi lo lắng chuyển tới hậu trù, mãi cho đến khi lãnh lương mới giật mình phát hiện, tiền lương hậu trù còn cao hơn cả tiền lương cùng tiền boa công việc đầu của tôi. Tôi cũng không phải là kẻ ngốc, có mấy người bồi cho tôi mấy câu, có chỗ dựa thật là tốt! Nếu như vậy, cần gì tới đây giành chén cơm của người khác! Trở về để đàn ông bao dưỡng không phải tốt hơn sao? Quản lý đi vào bảo bọn họ câm miệng: “Tiểu Tây người ta mang đến không biết bao nhiêu tiền cho quán! Các người biết cái đếch gì? Không ưa thì cút xéo!” Không có ai phản bác, nhưng mà tôi không hiểu, tôi có chỗ nào mang đến nhiều tiền chứ? Là Tôn Hạo Chí đang giúp tôi? Tại sao? Anh ta lại muốn làm cái gì? Tôi thấp thỏm chờ đợi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có đáp án. Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, tiền lương của tôi ngày càng tăng, việc lại càng ngày càng ít. Tôn Hạo Chí vẫn chưa xuất hiện, tôi quyết định đi tìm anh ta hỏi rõ. Quản lý nhìn thấy tôi, lắc đầu nói: “Cô gái, cô đừng không tiếc nuối phúc, đàn ông có thể làm như vậy không nhiều!” Tôi vẫn kiên trì, cô ta nói cho tôi biết: “Ngày mai Tôn Hạo Chí sẽ đến, tự cô đến hỏi!” Thì ra hai tháng này, mỗi ngày Tôn Hạo Chí đều tới, bạn bè của anh ta nhiều, quả thực mang đến cho quán không ít tiền. Lúc tôi kiên trì đến cùng tìm thấy Tôn Hạo Chí, anh ta đang ở ngoài phòng hút thuốc. Tôi nói muốn nói chuyện với anh ta một chút, anh ta nâng mí mắt nhìn lướt qua tôi: “Tôi giúp một người con gái tên Giang Tiểu Tây! Liên quan gì đến cô?” Tôi thừa nhận lần trước nói dối, tôi nói tôi không cần anh ta chăm sóc tôi.... ... Anh ta chợt chống tay vào tường, giam tôi vào giữa hai cánh tay: “Cô hoàn toàn không cần làm những thứ này! Đi theo tôi đi, tôi sẽ cho cô những ngày tháng tốt đẹp!” Đây chính là cái gọi là “Bao nuôi”! Giao dịch trắng trợn cỡ nào! Tôi khi đó, có thể sẽ cự tuyệt một tiếng. Quả thực tôi đã sớm không còn là một sinh viên mẩu mực, quả thực tôi đã một chân bước vào vũng bùn này, mà tôi vẫn luôn cố gắng giữ vững tôn nghiêm cuối cùng của bản thân. Mặc dù ở đây, tôi cũng là dựa vào sức lao động của mình mà kiếm tiền, tôi không có sa đọa đến nỗi bán mình. Huống chi, anh ta không phải là ai khác, mà là Tôn Hạo Chí! Tôi ghét anh ta. Cho dù anh ta có biến đổi nhiều đi nữa, trong mắt tôi, anh ta vẫn là tên côn đồ lái xe chặn tôi lại, đúng là gặp phải tai họa, người khiến tôi phải bỏ học. Làm sao tôi có thể đi theo người như anh ta? Tôn Hạo Chí không miễn cưỡng, nguyên lời của anh ta là: “Có chuyện gì có thể đến tìm tôi.” Tôi ngang ngược xoay người rời đi.