Độc chiếm 2

Chương 38 : tôi cần tiền.

Sẽ phải đụng chạm trong nháy mắt, tôi đột nhiên tránh né. Môi của Diệp Phi trượt nhẹ qua gò má tôi, bởi vì tôi né tránh, anh ta lúng túng lui về sau. “Thật xin lỗi.... .......Anh nhất thời quên.... .........” Quên rằng tôi đã không còn là Tiểu Tây năm đó sao? Quên rằng chúng ta đã chia tay lâu như vậy? Nhưng cũng không cách nào trốn tránh hiện thực bi ai này được. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt ấy có rất nhiều đau thương, giống như thoáng đến gần, tôi sẽ vỡ tan, lại có nhiều không muốn, phảng phất như bất cứ lúc nào tôi cũng có thể biến mất mãi không nhìn thấy nữa. Mà tôi, lại có suy nghĩ nói với anh ta, nếu như có thể, tôi cũng muốn thời gian đảo ngược, tôi cũng muốn trở về quá khứ, nhưng mà, ngay cả tư cách nói nhưng câu này tôi cũng không có. Là tôi đã rời xa anh ta, phản bội lại quá khứ của chúng tôi. Là chính bản thân tôi lựa chọn, gả cho người mình không yêu. Tôi bây giờ, đã là vợ của người khác, còn có tư cách gì nói nhưng chuyện đã qua với Diệp Phi.... ..... Tôi sai rồi. Tôi không nên buông thả bản thân. Tôi hiểu rõ chỉ cần gặp được Diệp Phi, sẽ khống chế được bản thân, nhưng vẫn buông lỏng cách giác một chút. Những điều đó tôi hết sức đè nén, nhớ nhung anh ta, đã sớm tràn đầy. Những ký ức hạnh phúc từng có toàn bộ đã thức tỉnh, cảm giác đó này chỉ có ở cùng anh ta mới kích động không kiềm chế được nhảy trong lòng của tôi. Nếu như tôi không để ý, tất cả phòng bị sẽ bị phá tan. Đều tại tôi nhất thới xúc động, tôi làm sao có thể cùng anh ta đi từng bước gần như vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ mang đến tai họa cho mọi người. Tôi nhất định phải triệt để rời xa anh ta, không bao giờ gặp lại nữa. Lúc này, ánh sáng mờ đầy bầu trời đã biến mất, chỉ còn lại một mảng xanh da trời nhạt. Một luồng ánh sáng tinh khiết chiếu thẳng vào mặt tôi, đến lúc rồi, tôi phải đi! “Diệp Phi, chúng ta không cần phải gặp mặt nhau nữa.” Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm, vừa nói, vừa đứng lên. “Tiểu Tây, trước tiên em đừng đi. Anh có vài lời muốn nói với em.... ......” Diệp Phi cũng đứng lên. Tôi cắt ngan lời anh ta, không dám nghe vấn đề của anh ta. “Đừng hỏi, nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Em về đây, Điểm Điểm tỉnh dậy không nhìn thấy em sẽ lo lắng.” Sau lưng tôi, Diệp Phi đi theo vài bước, cuối cùng vẫn dừng lại. Dù sao anh ta cũng không nỡ khiến tôi khó xử, đối với tôi một lời an ủi của anh ta cũng không thể nói. Có ai biết, lòng tôi, sắp đau đến tan nát cõi lòng? Dọc theo bờ biển từ từ đi, lúc này đất trời chỉ còn mình tôi, tôi vẫn vô dụng mà khóc. Mặc dù đã vô số lần thề rằng sẽ không khóc nữa, nhưng mà, lại một lần nữa tôi rời xa Diệp Phi, làm sao tôi có thể nhịn được mà không rơi lệ? Diệp Phi đã vì tôi mà làm quá nhiều chuyện, mà tôi có thể vì anh ta làm, chính là rời khỏi anh ta. Có lẽ đây chính là vận mệnh tàn khốc nhất. Chúng tôi lần này tới lần khác đấu tranh với vận mệnh, nhưng lại thua thảm hại hơn lần sau. Nếu như lần đó tôi và Diệp Phi chia lìa không bao giờ gặp lại nhau, thì tốt biết bao. Lần đó sau khi chia tay, tôi chưa một lần liên lạc với Diệp Phi. Tôi cố ý tránh tất cả các bạn học, dọn nhà, thậm chí cho bà ngoại chuyển viện, cuối cùng triệt để tạm biệt cuộc sống trước đây. Diệp Phi đến thành phố xa học đại học, cuộc sống của anh ta nhất định rất hạnh phúc. Tôi chúc phúc anh ta, cũng rất nhớ anh ta. Bà ngoại bệnh lúc tốt lúc xấu, đa số thời gian đều phải ở bệnh viện trị liệu, thời tiết tốt, tôi cũng sẽ đón bà về. Chúng tôi mướn căn phòng nhỏ, bà ngoại rất buồn, nói rằng bà đã làm trễ nãi tôi. Tôi vừa ngồi bên cạnh chân bà vừa xoa bóp chân cho bà, vừa nói với bà: “Cho nên bà phải nhanh chóng khỏe mạnh, đừng để cho con lo lắng nữa! Hơn nữa, hiện tại con cũng đã tìm được một công việc rất tốt, còn có gì phải oán trách chứ?” Lúc học tài chức cũng rất có lợi, rất dễ dàng liền được phân xuống một nhà máy làm việc. Lãnh đạo rất chiếu cố tôi, sau khi thực tập ngắn hạn, tôi liền được thuê, trực tiếp ngồi vào phòng làm việc, tiền lương không cao, nhưng nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề. Nhưng mà, tiền bán nhà chỉ đủ trả một phần tiền chữa trị cho bà ngoại, tôi âm thầm lo lắng, không biết một năm sau phải làm thế nào. Dì trong nhà máy rất nhiệt tình giúp đỡ tôi chu đáo giới thiệu đối tượng cho tôi, còn chưa đầy mười chín tuổi tôi đã nhắm mắt đi vài lần, thậm chí còn cùng một trong những thanh niên đó hẹn hò. Nhưng khi người ta biết điều kiện kết hôn với tôi, muốn từ đó về sau sẽ chịu tiền chữa trị cho bà ngoại, anh ta đã rút lui. Phương bắc khi đó là công nghiệp nhỏ trong thành phố, kẻ có tiền cũng không nhiều, phần lớn gia đình giàu nghèo cũng không khác biệt mấy, người giàu nhất có lẽ là viên chức sở hữu một nhà máy to. Nhưng cho dù nhiều tiền lương, cùng với số tiền to lớn để chữa trị cho bà mà so sánh, còn thiếu rất nhiều. Cũng có người sau khi xem mặt muốn cùng tôi qua lại, chỉ là không nói đến chuyện kết hôn, bọn họ chỉ đồng ý có thể tận lực giúp đỡ tôi.