Độc chiếm 2

Chương 35 : Chương 25.2

Không có gì sánh bằng khi con của mình được khen, càng làm cho tâm tình người làm mẹ thấy vui, huống chi còn là sự công nhận của Diệp Phi, tôi cũng không nhịn được vui vẻ, đùa giỡn với bọn họ. Diệp Phi vẫn lỗi kéo Điểm Điểm hỏi cái này cái kia: “Điểm Điểm, thành tích học tập ở trường của con nhất định là rất tốt, có phải luôn đứng nhất không?” Điểm Điểm lắc đầu nói: “Chú Diệp Phi, nhà chú nhất định không có trẻ con, bây giờ trường học không còn sắp xếp thứ tự nữa rồi.” Diệp Phi cười nói: “Là như vậy sao? Nhưng mà chú luôn tin tưởng thành tích của cháu rất tốt, con thông minh như vậy, rất giống mẹ, lúc nhỏ mẹ của con thi luôn đứng nhất.” Điểm Điểm tò mò hỏi anh ta: “Chú Diệp Phi đã gặp qua mẹ con lúc còn bé sao? Mau nói cho con biết, khi còn bé mẹ con trông như thế nào?” Diệp Phi ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kia giống như trong lòng có rất nhiều điều muốn nói. Tôi chợt cảm thấy ngượng ngùng, kiên quyết dời tầm mắt đi. Một lát sau, mới nghe Diệp Phi trả lời: “Lúc nhỏ mẹ con rất thông minh, rất đẹp, mẹ con học trong hành lang của trường, rất giống một tiểu công chúa, mỗi bạn học nam đều thích......” Tôi cắt ngăn anh ta: “Nói những điều này cho trẻ con làm gì?” Điểm Điểm lại không thuận theo, quấn quýt lấy Diệp Phi: “Sau đó thì sao?” Tôi lắc đầu nhìn Diệp Phi, không để cho anh ta nói tiếp, nhìn Điểm Điểm ý bảo anh ta đã bị cấm. Điểm Điểm suy nghĩ một chút, đổi sang vấn đề khác: “Vậy, lúc nhỏ mẹ rất giống con sao?” Diệp Phi sờ đầu bé, khẳng định trả lời bé: “Giống nhau như đúc, đáng yêu như vậy.” Tôi gần như đỏ mặt, thật hết cách với anh ta. Điểm Điểm hào hứng, lôi kéo tôi: “Mẹ, khi còn bé con và mẹ giống nhau như đúc sao? Ha ha, vậy con là tiểu Tiểu Tây!” Tôi cười nói: “Bé ngốc! Con dĩ nhiên giống mẹ rồi, con là do mẹ sinh ra mà!” Điểm Điểm cười một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Vậy con giống ba sao?” Tôi nhất thời á khẩu, không biết trả lời như thế nào. Điểm Điểm lại tự hỏi tự trả lời: “Mũi của con giống mẹ, miệng cũng giống mẹ, mắt.... ........cũng không giống ba cũng không giống mẹ. Mắt con hai mí, mắt ba một mí, mắt con tròn, mắt mẹ dài........ôi chao! Mắt của con giống ai vậy?” Đột nhiên hỏi, mắt Diệp phi quét về phía tôi, anh ta nhìn tôi như vậy làm cái gì? Tôi nhất thời hoảng loạn. Điểm Điểm cũng giương mắt nhìn tôi. “Vậy mắt của con rốt cuộc giống ai ta?” Bé lại hỏi một lần nữa. Tôi thật vất vả trấn định lại, giải thích cho bé: “Lúc mẹ còn nhỏ cũng giống như con mặt tròn mắt tròn, sau này mới trở thành như vậy. Sau này lớn lên một chút, cũng sẽ dần dần thay đổi khác lúc còn nhỏ.” Điểm Điểm chấp nhận cái lý luận này, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Vậy con có chỗ nào giống ba đây?” Nét mặt của bé rất nghiêm túc, bé là con gái mà ba thích nhất, làm sao có thể không có nơi nào giống anh ta? Tôi hiểu tâm tình của bé, kéo lỗ tai bé nói: “Con, có lỗ tai giống như ba!” Điểm Điểm rốt cuộc “A” một tiếng, yên lòng. Tôi âm thầm thở ra một hơi, bưng trái dừa lên hớp vài ngụm. Nhưng mà, tại sao, tầm mắt của Diệp Phi vẫn thủy chung nhìn tôi? Anh ta đang chứng thực cái gì? Một phần kem chuối tiêu đặc biệt cũng bị Điểm Điểm và Diệp Phi chén sạch, Điểm Điểm che cái bụng tròn nói: “Con ăn no rồi, khỏi cần ăn cơm tối.” Tôi nhíu mày nhìn bé, giả bộ tức giận: “Không ăn cơm tối, lần sau sẽ không để con ăn kem nữa!” Diệp Phi cười giải hòa: “Không sao, Điểm Điểm có muốn đi công viên nước không? Đảm bảo lúc trở về sẽ kêu đói bụng!” Tôi mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng Điểm Điểm rất phấn, khởi vỗ tay nói lập tức muốn đi. Bé đã quen thuộc với Diệp Phi, hai người cùng nhau thuyết phục tôi, làm cử chỉ lấy lòng, làm tôi dở khóc dở cười. Tôi hỏi Điểm Điểm: “Vậy chú Vương Lượng phải làm sao? Con đã đáp ứng cho chú ấy một cây kem lớn mà!” Điểm Điểm nhìn về phía Vương Lượng đang ngồi trên bờ cát, khổ sở nói: “Vậy, chú ấy còn phải trông vỏ sò cho con.” Ôi, đó thật là bảo bối của bé. Diệp Phi cười nói: “Lần sau sẽ đưa cậu ta đi, không quan trọng. Nhiều nhất thì có thể mời cậu ta ăn hai cây kem.” Điểm Điểm hiển nhiên thiên về Diệp Phi, đứa nhỏ này thật biết trông mặt bắt hình dong. Tôi cũng không thể điên cùng bọn họ, khuyên can Diệp Phi: “Vẫn nên quên đi thôi, ngộ nhỡ gặp phải chuyện không hay.... .....” Diệp Phi biết ý của tôi, nhưng hình như anh ta còn muốn mở miệng khuyên tôi, lần cuối cùng tôi khoát tay anh ta, anh ta mới miễng cưỡng buông tha. Dù sao Điểm Điểm cũng không có quên chuyện mang về cho Vương Lượng một cây kem to, cẩn thận cầm một cây kem. Nhưng mà, đợi đến khi chúng tôi gần đến nói, thì phát hiện Vương Lượng đã ngủ ở trên ghế. Cậu nhoc này chắc đã rất mệt mỏi, còn hơi ngáy khò khò. Điểm Điểm muốn đánh thức cậu ta, nhưng tôi ngăn lại: “Để cho chú ấy ngủ một chút thôi cũng được.” Diệp Phi thấp giọng nói bên tai Điểm Điểm: “Nếu đã như vậy rồi, cũng đừng quản chúng ta không đưa cậu ấy đi nữa!” Điểm Điểm che miệng cười trộm, cùng với Diệp Phi hai người đẩy tôi ngồi lên xe vận chuyển. Một lớn một nhỏ, làm sao có thể trong chốc lát liền trở nên thân thiết như vậy? Làm sao tôi có thể làm một người xấu đây.