Độc chiếm 2

Chương 31 : bá đạo

Điểm Điểm lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nằm viện. Bé nằm trên giường bệnh lăn qua lăn lại, phải qua thật lâu mới ngủ. Tôi khẽ đóng cửa, ra ngoài hóng mát. Tôn Hạo Chí đang ngồi ở hành lang hút thuốc, tôi ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu “cấm hút thuốc” treo trên tường, lắc đầu một cái rồi đi vòng qua bên cạnh anh ta, Anh ta đuổi theo, hạ thấp giọng nói: “Cô lại đây.” Vừa nói xong liền kéo tay tôi. Một tay đẩy cửa an toàn ra. Tôi vô cùng giãy giụa, bị anh ta kéo tới chỗ cầu thang tối như mực. Cửa ở phía sau chúng tôi “Rầm” một tiếng đóng lại, đèn cảm ứng sáng lên. “Anh đang làm gì vậy?” Tôi đẩy tay anh ta ra, nén cơn giận xuống. Tôn Hạo Chí không thích nhất là dáng vẻ hung hăng của tôi, chợt đẩy tôi đến góc tường. Âm trầm hỏi: “Hôm nay cô đi đâu? Sau khi ra khỏi tiệm bán hoa, cô biến mất hai giờ! Cô đi gặp Diệp Phi phải không?” Tôi nhíu mày hỏi ngược lại: “Đúng thì sao? Bây giờ anh đang làm rõ giới hạn tự do của tôi phải không? Xin hỏi, chỉ không được gặp Diệp Phi, hay là ai cũng không được gặp? Chỉ có thể đợi ở nhà và trong tiệm hoa, những nơi khác đều không thể đi sao? Kính nhờ anh cặn kẽ ghi lại những quy định, nếu không tôi có thể sẽ quên mất!” Tôn Hạo Chí khiến tôi vô cùng tức giận, bóp chặt tay của tôi: “Cô không cần nói hưu nói vượn! Tôi nói rõ cho cô biết, bây giờ là thời kỳ hết sức bất thường, tôi bảo Hải Ba Hải Đào đi đưa đón, phái người đến tiệm hoa cũng là vì bảo vệ an toàn cho mẹ con các người! Nếu như cô chỉ muốn hẹn hò với người tình cũ, ngay cả mạng cũng không cần, xin cứ tự nhiên! Một khi đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ nói với Điểm Điểm, mẹ nó đã chạy theo người đàn ông khác!” “Anh!” Tôi nhất thời cứng họng, từ lúc nào mà Tôn Hạo Chí trở nên gây gỗ như vậy, Hôm nay tâm tình tôi vốn đã không tốt, vào lúc này càng thêm khơi mào ngọn lửa. Tôi tránh những vấn đề có liên quan đến Diệp Phi, bắt đầu từ chỗ yếu của anh ta mà phản kích: “Được, vậy xin mời nói cho tôi biết, cái gì là thời kì bất thường, tại sao chúng ta không an toàn? Tôi là một công dân luôn tuân thủ pháp luật ở thành phố này có gì mà nguy hiểm? Ngược lại anh nói một chút xem, là ai đã đẩy tôi và Điểm Điểm vào tình thế nguy hiểm?” Lần này đổi lại là Tôn Hạo Chí á khẩu không trả lời được, chân mày anh ta nhíu chặt lại, hai mắt lóe ra tia hừng hực lửa giận. Hù dọa tôi sao? Tôi sợ sao? Tôi khinh thường nhìn anh ta: “Tôn Hạo Chí! Cho đến bây giờ anh còn không rõ ràng sao? Nguy hiểm của tôi và Điểm Điểm đến từ chính anh! Hôm nay cũng bởi vì anh mà Điểm Điểm ở trường học bị người ta khi dễ, ngày mai bé có thể sẽ ra tay đánh lại, sớm muộn gì cũng có ngày bé trở thành tiểu thái muội, có lẽ không bao lâu nữa có thể giúp anh đoạt quyền rồi!Thật tốt, mấy năm trước anh có thể giải quyết Tạ Tứ, vài năm sau có thể anh sẽ giết Lý Dũng, đến lúc đó toàn thành phố không có một người nào dám khiêu chiến với anh đúng không? Anh có thể bình chân như vại, tuyệt đối an toàn phải không? Đây chính là cuộc sống anh muốn sao? Đây chính là tương lai anh cho Điểm Điểm sao?” Đây là tử huyệt của Tôn Hạo Chí, anh ta không muốn thừa nhận nhất chính là thân phận của anh ta sẽ mang lại cho Điểm Điểm nhiều phiền phức, lúc nãy nếu không phải tôi nhanh chân ngăn cản, tôi xem có thể anh ta đã ném đứa bé ra khỏi cửa sổ. Nhưng mà, không thừa nhận cũng là sự thật, tôi vất vả giấu diếm thân phận của anh ta, bây giờ không chỉ có người trong trường học biết, mà đến cả Điểm Điểm cũng biết rồi. Điểm Điểm vẫn là đứa trẻ hiểu chuyện, vì vậy lúc nãy mới dốc sức che giấu nguyên nhân bị khi dễ. Tại sao bé có thể có một người cha như vậy? Đều tại tôi, tại sao lại đồng ý gả cho Tôn Hạo Chí? Tôi hận chết mình, hận chết anh ta. Tôi càng nghĩ càng tức giận, nhấc chân đá vào bắp chân của anh ta. Tôn Hạo Chí căn bản không tránh né, chân anh ta cứng rắn đá một cái cũng không hả giận, ngược lại chân của tôi bị chấn động nhẹ. Tôi dùng sức đẩy anh ta, lại bị bàn tay khác của anh ta chặn lại, bất luận tôi dùng lực bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi. Tôi buông thả lực, chuyển thành trừng mắt nhìn anh ta. Xung quanh yên lặng lại, đèn cảm ứng đột nhiên tắt, trong bóng tối ngay cả trừng mắt tôi cũng không làm được. Tôi lắc cổ tay, cho dù thế nào cũng không tránh thoát được, chỉ đổi lại cổ tay bị nắm chặt đến đau buốt. Một loại cảm giác bất lực kéo đến, cho dù đánh anh ta mắng anh ta, cãi nhau ầm ĩ với anh ta, có thể thay đổi được gì đây? Tôi không biết phải làm sao, cho Điểm Điểm chuyển trường sao? Bây giờ cho dù để cho người khác kín miệng cũng đã muộn rồi, bản thân Điểm Điểm cũng đã biết ba nó là xã hội đen, là người xấu diễn trên TV, tôi nên an ủi bé thế nào đây? Lúc bé hôn mê luôn gọi “Ba”, “Con muốn ba!” Bé yêu Hạo Chí rất nhiều, hiện tại lại có nhiều tổn thương, tôi đau lòng đến chết mất. Tại sao lại khó như vậy, tôi chỉ muốn để bé trải qua một tuổi thơ vui vẻ khỏe mạnh mà thôi! Cuộc sống này trôi qua còn có hy vọng gì đây? Ngay cả con gái của mình tôi cũng không bảo vệ được, tôi đã phá hủy tất cả...... Tôi cũng không kiên trì nổi nữa, nhưng tôi không muốn khóc trước mặt Tôn Hạo Chí. “Anh đi đi, để tôi một mình đợi.” Tôi cố gắng khống chế âm thanh nghe vào vẫn có chút run run. Bàn tay rắn chắc của Tôn Hạo Chí buông lỏng, nhưng vẫn nắm chặt. Tôi không biết anh ta đang nghĩ cái gì, có lẽ tâm tình anh ta cũng suy sụp, nhưng mà tôi không quản nỗi. Hiện tại tôi chỉ muốn khóc lớn một trận, tại sao anh ta còn không đi ra, tôi không muốn cho anh ta thấy mặt yếu ớt bất lực của bản thân, tôi không muốn để anh ta cảm thấy tôi đáng thương...... Nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống, tôi quay đầu sang hướng khác, tránh tầm mắt của anh ta. Tôn Hạo Chí buông tay, đứng thẳng tấp đối diện tôi, không nói lời nào.