Độc chiếm 2

Chương 23 : quá khứ không thể trở lại.

Tôi xác thực không có học đại học, có điều là không phải bởi vì thi không đậu. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày đó tôi đi vào địa điểm thi với cặp mắt sưng đỏ, nhưng đầu óc lại vô cùng minh mẫn. Cuộc thi lần này, tôi nhất định phải thi tốt, bởi vì từ đó về sau, tôi có thể sẽ không còn cơ hội làm một sinh viên để tham gia bất kì một cuộc thi nào nữa. Lúc có điểm thành tích, Diệp Phi nói cho tôi biết, tổng số điểm của tôi vượt qua xa điểm chuẩn trúng tuyển. Anh ta từng một hai lần hỏi tôi, tại sao không đi học đại học, tôi nói cho anh ta biết, tôi không muốn học nữa, tôi muốn có công việc. Anh ta dùng vô số lí do để thuyết phục tôi, nhưng câu trả lời của tôi chỉ có một……Diệp Phi, em không thích anh, em không muốn cùng anh học đại học, chúng ta chia tay đi! Diệp Phi không đồng ý, nhưng anh ta thấy không có cách nào thuyết phục tôi, rất nhanh tôi liền dọn nhà, cũng không nói cho anh ta biết tôi dọn đến đâu. Tôi vô tình như vậy chia tay với Diệp Phi, vì có rất nhiều nguyên nhân…….Tôi cố chấp giữ lấy lòng tự trọng của bản thân, tôi không muốn liên lụy anh ta, còn nữa, là bởi vì mẹ Diệp Phi yêu cầu. Buổi chiều hôm đó sau khi kết thúc thi tốt nghiệp trung học, mẹ của Diệp Phi ở bệnh viện tìm tới, tin tức của bà đến từ bác sĩ Diệp của bà ngoại. Tôi không trách bác sĩ Diệp, dù sao cũng chẳng có ai muốn con cháu của mình bị vướng vào phiền toái lớn như vậy, mặc dù chỉ là xuất phát từ trách nhiệm của bề trên, ông ta cũng muốn nói cho mẹ của Diệp Phi biết. Lúc này tôi mới biết, hóa ra mẹ của Diệp Phi sớm đã biết chuyện tôi và Diệp Phi yêu nhau, nhưng bởi vì bà cảm thấy áy náy đối với chuyện năm đó, cũng bởi vì chúng tôi yêu nhau không ảnh hưởng đến thành tích của Diệp Phi, bà cũng không có nói gì. Nhưng lần này, bà không thể không ra mặt ngăn cẳn, bà nói như thế này: “Chúng tôi cũng chỉ là một gia đình nhỏ, Diệp Phi chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, để cho nó còn nhỏ tuổi như vậy mà đã gánh vác trên lưng trách nhiệm nặng nề như thế, cuộc đời nó sẽ bị phá hủy!” “Nếu như cháu thật tâm thích Diệp Phi, cũng không cần nói cho nó biết, dứt khoát một chút chia tay với nó.” “Dì biết con là một đứa trẻ hiếu thuận, con cũng hãy thông cảm cho tâm tình của một người làm mẹ như dì đây.” “Chỉ cần con chịu chia tay, tất cả số tiền này đều cho con, là tiền riêng cả đời dì dành dụm……” Tôi cắt ngang lời của bà, không cần nói nữa, con không muốn tiền của dì, cũng sẽ chia tay với Diệp Phi. Nếu đã đồng ý, tôi sẽ làm được. Dứt khoát, gọn gàng, tuyệt tình! Không phải tôi cố tình làm tổn thương anh ta, chỉ là khi đó tôi, vẫn còn chưa hiểu được nên khôn khéo xử lý tình cảm như thế nào, tôi chỉ có thể ngoan cố cùng cứng rắn, xoay người đã phát hiện móng tay đã đâm thủng lòng bàn tay mà cũng chẳng thấy đau đớn gì. Về sau Diệp Phi nói, lần đó anh ta thật sự bị thương rất nặng, biết rõ tôi đang lừa anh ta, cũng không bằng lòng. Khi anh ta bước lên đoàn xe đi lên trường đại học, vẫn luôn mong mỏi thấy tôi đứng ở trạm xe. Tôi không có đi, ngày đó tôi đang nằm lẻ loi trong một căn phòng thuê nhỏ khóc đến sốt cao không giảm. Tôi cho rằng, tôi vĩnh viễn đánh mất anh ta, sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa…… Tha thứ cho em đi, em chỉ là một người ngu xuẩn yếu đuối, không phải em sợ đánh mất, mà là hổ thẹn. Tôi tình nguyện buông tha, cũng không khả năng gánh nổi tội danh “phá hủy” Diệp Phị, cái tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là một thiếu niên đã từng đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười đánh mất cơ hội hạnh phúc của bản thân, không có tôi, anh ta nhất định có thể bay càng cao, càng xa hơn…… “Tại sao căn nhà này vẫn còn chưa phá hủy?” Ngoài cửa có một giọng nữ trong trẻo đang hỏi. Tôi khẩn trương đứng lên, bây giờ là tôi đang xâm phạm vào nơi của người khác, vẫn nên rời đi nhanh một chút. “Anh không có ý định hủy bỏ.” Một giọng đàn ông trả lời. Tôi đứng lại, thanh âm này……là Diệp Phi! “Tại sao? Sẽ làm trễ nãi thời hạn công trình. ” Tôi đây mới nhận ra giọng nữ này là của Châu Ý Hàm. “Anh muốn giữ làm kỷ niệm.” Diệp Phi dừng một chút, vừa cười vừa giải thích: “Sửa chữa sơ qua một chút, không phải rất đặc sắc sao? Bây giờ cả nội thành này cũng đều không có một căn phòng nhỏ như thế này.” Tôi nghe thấy Châu Ý Hàm chần chờ nói: “Vậy, bản vẽ lúc đầu không giống như vậy, hơn nữa kiến trúc xung quanh cũng không cân xứng……” Tiếng bước chân của hai người ngày càng gần, tôi né tránh ở phía sau cửa, có bụi cỏ rậm rạp che chắn tôi. “Anh sẽ thỏa luận với công ty thiết kế một chút, có lẽ nơi này có khả năng thành khu vực xanh.” Diệp Phi trả lời như vậy. Châu Ý Hàm cười khẽ một tiếng, thân thiện đồng ý: “Vậy cũng tốt, lời của anh đã khăng khăng như vậy. Diệp Phi, có đôi khi anh thật sự nhớ chuyện xưa, cái gì cũng đều là trước đây tốt hơn.” “Có không?” Diệp Phi cười cười hỏi ngược lại, ngay sau đó chuyển đổi đề tài: “Ý Hàm, cẩn thận dưới chân, em mang giày cao gót có phải không muốn đến công trình không……” “A, vậy lần sau em không mang giày cao gót nữa……” Bọn họ dần dần đi xa. Đứng ở sau cửa, che miệng cứng đờ đứng ở phía sau cửa, nước mắt cứ yên lặng nhỏ xuống. Diệp Phi giữ lại chỗ ngồi của căn phòng này dĩ nhiên không phải là vì bảo tồn bản sắc người dân, anh ta muốn tưởng niệm, đơn giản chỉ là những chuyện quá khứ của chúng tôi, những chuyện đó là cho anh ta cũng là cho tôi, đều là những hồi ức quan trọng.