Độc Bộ
Chương 220 : Cưỡng bức bế quan
"Hử, hắn đang tu luyện? Một quyển sách cũng chưa đọc?" Khi Liễu Nhất Kiếm đi vào lần thứ hai, nhìn thấy Bộ Tranh đang ngồi trên mặt đất tu luyện, mà kệ sách vẫn nguyên vẹn như cũ, một quyển cũng không xê dịch, lão không phát giác ra mới là lạ.
Coi như hắn có xem qua, nhiều lắm chỉ là một quyển, phỏng chừng chỉ liếc mắt sơ, từ nãy đến giờ chủ yếu ở đây tu luyện.
Điều này khiến cho Liễu Nhất Kiếm có chút đau đầu, cũng không phải lão để bụng chuyện Bộ Tranh tu luyện, tu vi của Bộ Tranh thật sự quá yếu, lão cũng mong muốn Bộ Tranh có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, nhưng lão coi trọng nhất vẫn là thiên phú thuật đúc kiếm của Bộ Tranh, nhưng hắn lại tiêu phí thời gian để tu luyện, việc này làm cho lão có phần không hài lòng.
"Nhìn cái lồng, một chữ ta đều xem không hiểu." Bộ Tranh thẳng thắn trả lời, cũng chẳng quan tâm Liễu Nhất Kiếm có mất hứng hay không, dù gì thì hắn cũng đã từng nói rồi, hắn không biết chữ.
"Ý của ngươi là sao?" Liễu Nhất Kiếm ngây người, không ngờ Bộ Tranh tiếp tục dùng cái cớ này, chẳng lẽ hắn thực sự không biết chữ?
"Ta mù chữ!" Bộ Tranh tức giận trả lời
"..." Liễu Nhất Kiếm nhìn Bộ Tranh đăm đăm, tuy hắn cảm thấy sự tình này không có khả năng xảy ra, nhưng Bộ Tranh ba lần bốn lượt nói mình không biết chữ, bây giờ lại sử dụng lý do này, có lẽ không phải tìm cớ lừa gạt lão, mà hắn quả thật không biết chữ.
"Ngươi thật sự không nhận thức được mặt chữ sao?" Liễu Nhất Kiếm hỏi.
"Thật, sự tình chẳng vẻ vang này, ta cũng không muốn a." Bộ Tranh thở dài nói, ta đã thừa nhận mình không biết chữ, vì sao các người vẫn không tin vậy.
"Chậc chậc, việc dạy dỗ có chỗ phiền toái, thật đau đầu a." Liễu Nhất Kiếm khẽ nhíu mày nói.
"Vậy đừng dạy a, ta vốn không dự định học thuật đúc kiếm." Bộ Tranh lập tức đáp, hắn không thích học kĩ thuật này, hiện tại không dạy được càng tốt, như vậy mình có thể quay trở về.
"Có phải ngươi đang nghĩ như thế này, ngươi không cần học, ta khỏi cẩn dạy, vì thế ta nên thả ngươi trở về?" Liễu Nhất Kiếm mỉm cười nhìn Bộ Tranh.
"A, ta đúng là có ý như vậy." Bộ Tranh ra vẻ hợp ý đáp lời.
"..." Mặc dù Liễu Nhất Kiếm biết Bộ Tranh sẽ nghĩ như thế, nhưng không ngờ hắn lại dứt khoát thừa nhận.
"Ngươi chết cái tâm này đi, ngươi không biết chữ cũng không hề gì. Dù sao thuật đúc kiếm không liên quan đến chuyện biết chữ, chỉ cần ta chịu khó giảng giải các thủ pháp cho ngươi là được, người không phải tự thiết kế bản vẽ của thanh kiếm sao, những thứ đó ngươi đều biết, bây giờ là lúc ngươi tự thân động thủ đi." Liễu Nhất Kiếm cười cười, nhìn Bộ Tranh.
Bộ Tranh tự mình thiết kế bản vẽ, đồng thời học thành những thủ pháp kia, tuy tài nghệ của hắn không đạt tới đỉnh cấp, nhưng ít nhất cũng tương đương với những người có trình độ cao cấp.
Mà nếu như, Bộ Tranh có thể tạo ra bộ kiếm đúc hoàn chỉnh kia, trình độ của hắn lúc đó đã siêu việt vương triều Thần Kiếm.
Học được những thủ pháp kia, cùng chính thức dung hợp làm một, đây là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng!
"Nhưng ta không có tài liệu." Bộ Tranh nói.
"Về tài liệu, ngươi cứ yên tâm, trong phòng đúc kiếm của ta có đầy đủ, nếu ngươi phải dựa vào thực nghiệm để đúc kiếm, như vậy ngươi trực tiếp đi phường đúc kiếm, quá trình đọc sách có thể miễn. Ngươi học hết tất cả thủ pháp, trước khi đúc ra được thanh kiếm kia, người cũng đừng mơ rời khỏi phòng đúc kiếm." Liễu Nhất Kiếm cười nói.
"Không ổn, việc ăn uống, nghỉ ngơi và vệ sinh cá nhân của ta giải quyết thế nào?" Bộ Tranh hỏi trực tiếp.
"Sẽ có người phụ trách phần ăn uống cho ngươi, những vấn đề còn lại ngươi thích giải quyết ở nơi nào thì cứ giải quyết." Liễu Nhất Kiếm cười nói.
"..." Bộ Tranh câm lặng trong giây lát, xem ra Liễu Nhất Kiếm này thật sự vô sỉ. Loại chuyện ấy có thể tùy tiện giải quyết sao? Ta phải ở trong này rất lâu a.
Về sau Bộ Tranh mới biết, phương tiện vệ sinh tắm rửa trong phòng đúc kiếm rất đầy đủ, hơn nữa có một bộ hệ thống tuần hoàn, coi như Bộ Tranh cư ngụ cả đời trong này, cũng không cần lo lắng vấn đề vệ sinh. Đối với sự kiện là này Bộ Tranh chỉ có thể phán một câu, Liễu Nhất Kiếm, ông thật sự rất tiện.
Ngoài ra, phòng đúc kiếm tuy gọi là phòng, thế nhưng trên mái nhà có cả cửa sổ, có thể thấy được bầu trời, chỉ là không thể thoát ra mà thôi, những cửa sổ này đều được tạo ra bởi tài liệu đặc thù, ở phương diện độ cứng được ví như tường đồng vách sắt.
"Nếu gặp trường hợp ta không hiểu thì sao?" Bộ Tranh cũng không lo lắng những vấn đề đó nữa, điểm mấu chốt ở chỗ, hắn không phải người am hiểu thuật đúc kiếm, rất nhiều vấn đề cần phải học thêm.
"Ngươi yên tâm, nếu như ngươi có điều gì không hiểu, ngươi cứ mở miệng, người sư phụ này sẽ lập tức giải đáp cho ngươi." Liễu Nhất Kiếm nói, lão dự định tu luyện ở ngoài phòng đúc kiếm, nhân tiện trông coi và quan sát Bộ Tranh, mà về phần ăn uống, đối với người tu luyện cũng không yêu cầu quá lớn, trực tiếp dùng thịt yêu thú và rượu linh tương để giải quyết, cộng thêm một ít linh quả.
Từ trước đến giờ, lão đầu Liễu Nhất Kiếm không có khai hỏa, phần lớn là do môn phái tạo điều kiện tốt cho lão, đôi khi đưa tặng vài món quà nho nhỏ chẳng hạn.
Đây là điều mà Bộ Tranh phản cảm nhất, căn bản không ăn được món gì nấu chín, bất quá thực vật này có cấp bậc khá cao, linh khí ẩn chứa bên trong sung túc mười phần, là địa phương giúp hắn hấp thu đại lượng linh khí.
Cứ như vậy, Bộ Tranh bị cưỡng bức bế quan, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập thuật đúc kiếm, công việc còn lại chính là tu luyện.
Không có biện pháp, nếu không luyện tốt thuật đúc kiếm, hắn nhất định không thể ra khỏi cửa nữa bước, lão đầu Liễu Nhất Kiếm rất biến thái, mà hắn tin tưởng mình không có khả năng được người khác cứu, hắn muốn mau chóng ra ngoài cách duy nhất là sớm luyện tốt thuật đúc kiếm, đây là biện pháp ra ngoài sớm nhất.
Đương nhiên, hắn cũng có thể lựa chọn tu luyện, miễn là đạt tới cảnh giới chống đỡ được lão đầu Liễu Nhất Kiếm, đây cũng là một phương pháp ra ngoài, nhưng điểm quan trọng là thời gian, hắn cảm thấy không tốn tám năm, mười năm là không thành công được.
Tất nhiên, đó là suy nghĩ riêng của hắn, thời gian thực có thể không cần quá nhiều, nhưng ngay cả khi không cần quá nhiều, nó cũng chậm hơn nhiều so với việc luyện thành thuật đúc kiếm.
Hiện tại, hắn muốn sớm ra ngoài, sớm quay trở về đế quốc Thất Tinh để cứu Tú Anh ra khỏi Lăng Văn tông, mặc dù hắn tin rằng nếu mình không lộ diện, Tú Anh sẽ vô sự, hơn nữa Tú Anh cũng là môn hạ của Thanh Vân Kiếm phái, Lăng Vân tông còn chưa đến mức có thể tùy tiện xử lý, áp đặt Tú Anh.
Tối đa chỉ nếm một ít cay đắng mà thôi, nhưng cái khổ của nàng có đáng kể gì, nàng có thể vượt qua, chung quy vẫn nên xem hai người ai chịu khổ tốt hơn.
Điểm này nếu để Tú Anh biết được, nhất định sẽ nguyền rủa Bộ Tranh bạc bẽo, bản thân chịu khổ như thế nào sẽ tốt đây, may mắn mình đã sớm được giải thoát rồi, bằng không nhất định đánh hắn đến chết.
Trên thực tế, Bộ Tranh kỳ thực tính toán một số khả năng xảy ra, cảm thấy khả năng Tú Anh chịu đau khổ không lớn, dù sao Lăng Vân tông cũng không biết giữa họ có mối quan hệ thân thiết, nếu như biết mà nói, Tú Anh liền trở thành nơi trút giận, còn nếu không biết, thì phải lưu lại làm mồi câu.
Muốn Bộ Tranh trở về, như vậy nhất định phải giữ Tú Anh còn sống, đây là chuyện tình người thông minh đều hiểu, hơn nữa bọn họ sẽ sử dụng tất cả biện pháp để thông báo cho hắn.
Cũng bởi vì lý do này, Bộ Tranh cũng không còn ý định quay về Linh Bảo tông, điểm này hắn đã sớm tính tới, hắn cảm thấy nếu mình đi Linh Bảo tông, nhất định sẽ bị thông tri đến tai Tú Anh tại Lăng Vân tông, khi đó, hắn phải đi tới Lăng Vân tông.
Mà nếu hắn vẫn mất tích như bây giờ, Lăng Vân tông tạm thời vẫn chờ đợi, nhưng thời gian qua lâu, rất có thể xuất hiện biến cố, kế hoạch tốt nhất của Bộ Tranh, là tu luyện qua một thời gian nhất định rồi quay về, hoặc chế tạo một vài trận khí hay trận binh liền trở về.
Chế tạo ra thanh kiếm này cũng tốt, đến lúc đó lại cải tiến thêm một ít, chẳng phải liền xưng vương xưng bá ở đế quốc Thất Tinh, hắc hắc, đến lúc đó, đến lúc đó ta không phải đã ngang hàng với quốc vương sao?
Bộ Tranh nghĩ đến thời điểm đó, trong lòng có chút lâng lâng.
Thời gian đi qua thật nhanh, đảo mắt đã trôi qua ba tháng, thuật đúc kiếm của Bộ Tranh tiến bộ thần tốc, lúc này hắn đã nắm vững toàn bộ thủ pháp của thanh kiếm kia, mà thủ pháp hắn nắm giữ, kỳ thật cũng vừa đủ để hắn đúc ra thanh kiếm kia.
Bộ Tranh không giống những người khác, những người khác có thể do một vài giá trị sai lệch mà xuất hiện sai lầm, dẫn đến thất bại, nhưng Bộ Tranh không có khả năng xuất hiện lệch lạc, hoặc là, độ sai lệch cỡ này không thể gây khó dễ cho hắn.
Sự thật Bộ Tranh cũng không có thiên phú thuật đúc kiếm, chỉ là hắn có năng lực số học cường đại, có thể tính toán một số chi tiết nhỏ.
Tiến độ như vậy, làm cho Liễu Nhất Kiếm cũng phải ưng ý, có cảm giác hài lòng, nếu không phải hắn luôn luôn chú ý Bộ Tranh, quan sát từ khi Bộ Tranh học thuật đúc kiếm đến hiện tại, hắn không thể tin được đây là kỹ xảo của người mới học mấy tháng nắm giữ được.
Nếu lấy tốc độ này tính tới, không quá nữa năm, hắn có thể đuổi kịp trình độ của lão, lão nghiên cứu thuật đúc kiếm mấy chục năm, thậm chí vì nó mà xao lãng tu luyện, hy sinh lớn như thế, vậy mà bị một thiếu niên sang lấp bằng một năm, điều này khiến tâm trạng của lão có chút suy sụp, có chút khó chịu, nhưng phần lớn là vui vẻ, bởi vì thiếu niên này chính là đồ đệ của hắn, là hắn bồi dưỡng ra thiên tài.
Đồng thời, ở trong khoảng thời gian này, tu vi của Bộ Tranh tiến triển với tốc độ khủng khiếp, cái này Liễu Nhất Kiếm cũng không chú ý cho lắm, hắn thậm chí không quan tâm đến vấn đề tu luyện của Bộ Tranh, tuy hắn nghĩ tu vi Bộ Tranh quá thấp, nhưng hắn không định lập tức hỗ trợ Bộ Tranh thăng cấp, vì hắn muốn Bộ Tranh chuyên tâm hàng đầu vào thuật đúc kiếm.
Bất quá, lão vẫn cung cấp Chân Khí đan cho Bộ Tranh, dựa theo hạn ngạch cấp một viên mỗi ngày, việc này thật ra là do môn phái cấp, chỉ là lão không biết, Bộ Tranh coi thường Chân Khí đan được cấp, mỗi lần đều là ăn đan dược của hắn, được hắn giữ lại, chuẩn bị bán kiếm tiền hoặc biếu tặng.
Chân Khí đan trong tay Bộ Tranh không ít, đủ ăn trong vài năm, bởi vậy, hắn cũng không dự tính luyện chế Chân Khí đan ngay lúc này.
Sự tình Bộ Tranh thay đổi Chân Khí đan, Liễu Nhất Kiếm chưa bao giờ phát hiện, người có đẳng cấp như lão, làm sao để ý vài chi tiết nhỏ nhặt như thế, chẳng lẽ lão phải nhìn chằm chằm khi Bộ Tranh ăn Chân Khí đan sao?
Bộ Tranh đề cao tu vi cũng không gây ra chú ý quá lớn, dù Bộ Tranh tăng từ tứ mạch tam trọng thiên lên đến cửu trọng thiên, đều không có gây ra động tĩnh đối với lão, bởi vì bên trong quan niệm của lão, tứ mạch mấy thiên đều yếu như nhau, ngay cả ngũ mạch cũng không sai biệt lắm, điều này làm sao khiến lão chú ý đây?
Mà thời gian ba tháng, từ tứ mạch tam trọng thiên tăng lên tới cửu trọng thiên, đây là tốc độ thật không thể tin được, nhất là Bộ Tranh phải bỏ ra hầu hết thời gian để học thuật đúc kiếm, chỉ dùng thời gian thừa để tu luyện.
Truyện khác cùng thể loại
154 chương
9 chương
70 chương
165 chương
1251 chương
247 chương
24 chương
25 chương