Độc Bộ

Chương 21 : Xông loạn (1)

Thời gian trôi qua, Bộ Tranh đã quen dần với hoàn cảnh sinh hoạt ở nơi này. Có thể nói, Luyện Đan Phong hoàn toàn dựa vào một mình hắn vận hành. Lý Lai Phúc không có gì phàn nàn về công tác của Bộ Tranh, thậm chí có thể nói là hết sức hài lòng. Hắn bắt đầu nửa tháng mới xuất hiện một lần, đã tiếp cận đến tình trạng của Từ Phúc. Chẳng những đã hoàn thành công tác mà chẳng một ai quan tâm của Luyện Đan Phong, mà quan trọng nhất là Bộ Tranh hoạt động vô cùng hiệu quả, khiến cho hắn hết sức yên tâm. Bộ Tranh cũng phụ trách luôn cả vông việc luyện đan, tháng nào cũng có thể luyện chế ra đan dược phổ thông vượt định mức. Đối với hắn, đối với Từ Phúc hay là đối với môn phái, thế này đã là quá đủ rồi. Tin rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể nói cả Luyện Đan Phong sẽ chỉ còn lại có một mình Bộ Tranh. Lý Lai Phúc một tháng tới một lần đã là tốt lắm rồi, còn Từ Phúc thì đã đi du lịch ở bên ngoài. Điều này đã khiến cho Lý Lai Phúc chợt nghĩ, chẳng phải là mình cũng đưa vợ con đi du ngoạn ở quanh đây, làm như vậy có vô trách nhiệm quá hay không? Mặc kệ nó, dù sao cũng đã vô trách nhiệm rồi, hay là triệt để vô trách nhiệm luôn cho gọn. Ờ, có lẽ đợi một thời gian ngắn nữa rồi hãy nói sau. Tình trạng như vậy, đối với Bộ Tranh có thể nói là không thể tốt hơn. Chỉ còn có một mình, gã có thể tự do bố trí thời gian của bản thân, cũng có thể tự do đi làm một việc gì đó. . . Chỉ chớp mắt, nửa năm đã nhanh chóng trôi qua. Cảnh vật củaLuyện Đan Phong dường như đã thay đổi, không còn giống như thời điểm Bộ Tranh vừa mới tới nửa năm trước. Nơi này thậm chí đã có bóng dáng của một Luyện Đan Phong rồi, bởi vì có vài khu vườn thuốc vừa mới được khai khẩn, bên trong dược liệu đang mọc xanh tốt. Mặc dù ở bên ngoài, dược liệu không thiếu, nhưng mình có thể trồng được thêm chút nào thì hay chút đó, cũng coi như có thêm một chút dược liệu, thêm một chút điểm cống hiến, cũng chính là thêm một chút bạc. Hôm nay là ngày luyện đan. Buổi sáng, vừa mới rời khỏi giường Bộ Tranh đã vội vàng đi đến chỗ luyện đan, chuẩn bị dược liệu, xử lý dược liệu, cung cấp nguyên vật liệu đốt lò luyện đan, mở lò đan, khống chế lò luyện đan. . . Sau đó, lặp lại. . . Toàn bộ quá trình trơn tru như cháo chảy. Nếu như nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ Lý Lai Phúc sẽ cảm thấy giật mình. Kỹ thuật như thế dường như còn thành thạo hơn nhiều so với hắn. Còn thủ pháp luyện đan, cảm giác còn tự nhiên hơn cả chính mình. Bây giờ mới được có nửa năm a. Mà trong nửa năm đó, có tới ba tháng là thời gian hắn dạy Bộ Tranh, nếu tính toán cho kỹ thì thật ra cũng chỉ còn ba tháng mà thôi, vậy mà gã lại thành thạo hơn hẳn so với một người có thâm niên hơn hai mươi năm như hắn. Hắn có thể không kinh hãi sao. Mà trên thực tế, thuật luyện đan của Bộ Tranh đã không còn cùng cấp bậc với Lý Lai Phúc đang vắng mặt. Thậm chí, có một số công đoạn, Lý Lai Phúc cũng không thể nhìn ra thủ pháp. So với năng lực nhận thức chữ nghĩa, năng lực nhận thức vể trận pháp và thủ pháp của Bộ Tranh mạnh hơn nhiều. Trong lúc bất tri bất giác, gã đã sửa đổi một chút xíu thủ pháp của mình, khiến cho nó càng thêm hoàn mỹ, mà không, có lẽ phải nói là thích hợp với gã hơn một chút. Mà sự sửa đổi này không phải được tiến hành chỉ trong một lần duy nhất. Mà thông qua quá trình lâu dài chậm rãi, liên tục tiến hành hết lần này tới lần khác, gã sẽ có được một chút lĩnh ngộ, rồi đưa ra một chút sửa đổi. Đương nhiên, thủ pháp căn bản cũng chỉ có như vậy, mỗi người lại có một phong cách riêng. Cho nên, mặc dù là gã có làm khác đi chút ít, người khác cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Bộ Tranh chẳng hề biết tới những điều này. Gã chỉ cảm thấy dường như mình càng ngày thuần thục, thi triển trận pháp cũng càng ngày càng trở nên thong dong. Hắn không biết tác phong thong dong đó không chỉ riêng xuất phát từ sự thuần thục, mà còn bởi gã đã tìm ra được thủ pháp thích hợp hơn với mình. Hiện giờ, gã chỉ biết có một điều, bản thân chẳng những thong dong hơn rất nhiều, mà tốc độ cũng nhanh không ít. Lúc ban đầu, muốn hoàn thành toàn bộ quá trình phải mất hơn một canh giờ. Nhưng đến giờ, một canh giờ cũng đã dư dả, giảm đi xấp xỉ nửa canh giờ. Đương nhiên, lúc trước, bởi nguyên nhân là người mới vào nghề nên trung bình gã phải mất chừng một canh giờ. Nhưng đến lúc này, có thể nói gã đã rút ngắn so với mức trung bình cả một khắc rồi. Đối với một người vừa mới bắt đầu luyện đan, điều đó có lẽ là kỳ tích, không, phải nói chính xác là kỳ tích! "Xong rồi, tiếp theo nên làm cái gì nhỉ, nên đi chăm sóc vườn thuốc, hay là đi hái thuốc. . . . . . , hôm nay là mùng hai, là ngày phát tiền tiêu vặt hàng tháng a. Lai Phúc thúc nói tiền tiêu vặt hàng tháng của tháng này tự ta phải đi lấy, ở chỗ Bổng Lộc Đường." Bộ Tranh đột nhiên nhớ tới một điều cực kỳ quan trọng. Vào ngày mùng một hàng tháng, Thanh Vân Kiếm Phái sẽ kiểm kê điểm cống hiến của tháng trước, nhưng có thể nói là chỉ kiểm kê một số người không đạt mức quy định. Những người đã đạt quy định sẽ không cần phải kiểm kê, bởi vì điểm cống hiến sẽ tăng lên từng giờ từng khắc. Chỉ cần có sự tăng trưởng thì hoàn toàn không cần phải kiểm kê, chỉ cần kiểm tra lại là được rồi. Mà sự tăng trưởng này không thể nào làm giả được, cho nên, nếu đã được ghi lại thì nhất định sẽ được công nhận. Ngày mùng một mỗi tháng sẽ tự động khấu trừ đi điểm cống hiến bắt buộc, quy đổi thành tiền tiêu vặt hàng tháng, còn phần dư ra thì phải tới Cống Hiến Đường để đổi. Cống Hiến Đường có rất nhiều các loại đồ vật. Nếu như thế lực nào đạt được tới cấp Huyền như thế này, thì có thể nói chỉ sợ điểm cống hiến của ngươi thiếu chứ đồ vật mà ngươi muốn đổi không bao giờ thiếu, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có. Ví ngay như Thanh Vân Kiếm Phái này chẳng hạn, bản thân nó cũng có rất nhiều thứ đồ thượng vàng hạ cám như thế. Trong số những đồ vật đó, có lẽ sẽ có một số mà người ta hầu như khó có khả năng sử dụng tới, nhưng nhất định vẫn có những thứ hữu dụng. Trở lại chuyện chính. Trước kia, tiền tiêu vặt hàng tháng của Bộ Tranh nhờ Lý Lai Phúc tiện tay nhận hộ. Nhưng giờ gã phải tự mình đi nhận, bởi vì Lý Lai Phúc đã đi du sơn ngoạn thủy, có lẽ mấy tháng nữa cũng chưa trở về. Mà tiền tiêu vặt hàng tháng của Lý Lai Phúc thì Bộ Tranh không cần phải nhận giúp, bởi số tiền này không lấy thì vẫn còn đó. Chỉ cần ngươi hoàn thành điểm cống hiến quy định, dù bao lâu sau đến lấy tiền cũng không có vấn đề gì, bởi việc đó cũng sẽ được ghi chép lại. Vậy tại sao Bộ Tranh lại phải nhờ Lý Lai Phúc đi nhận hộ? Bởi vì Bộ Tranh có một thói quen rất dế nhũi, tiền của mình nhất định phải cất ở trong túi mình mới được, kiên quyết không để chúng nằm trong tay người khác. Ngân phiếu kim phiếu cũng có thể tiếp nhận, bởi vì những thứ này thực ra cũng là tiền. Nhưng nếu như điều kiện cho phép, gã nhất định sẽ đổi ngân phiếu thành bạc thật. Bởi vậy, sau khi hoàn thành công việc luyện đan, Bộ Tranh bỏ hết cả cơm nước, chạy một mạch tới Bổng Lộc Đường. Có thể thu vào tay sớm một chút, gã quyết sẽ không chậm trễ, cho dù chỉ là một tích tắc. Hình như là trong vòng nửa năm qua, đây là lần đầu tiên gã đi sang một nơi khác trong Thanh Vân Kiếm Phái. Trước kia, gã hoặc là ở lì trong Luyện Đan Phong, hoặc là chỉ đi ra ngoài hái thuốc. Nhưng lúc này, gã chẳng nghĩ ngợi gì đến điều đó, mà chỉ toàn tâm toàn ý mà guồng chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Bổng Lộc Đường. Mặc dù đó là nơi chưa từng đến, nhưng gã vẫn biết rõ tuyến đường. Chả biết thế nào mà gã lại biết xem địa đồ, chỉ cần có người chỉ dẫn trên đó là gã hiểu. Trước đây Lý Lai Phúc đã chỉ dẫn cho gã một lần. Tuy nhiên, bởi vì chỉ được nhìn trên địa đồ mà chưa từng chính thức đi qua tuyến đường đó, cho nên gã cứ nhằm đường gần nhất mà đi. Gã không biết trên tuyến đường đó có vài nơi phải tránh vòng qua. Bởi vậy, gã đã mua đường mất mấy chặng, đã thế lại còn xông loạn vào một vài con đường tương đối kỳ lạ. . . Thanh Vân Kiếm Phái có một con đường tiếng tăm nổi như cồn trong hàng ngũ đệ tử mới. Con đường này được mệnh danh là "Thanh Vân Trực Thượng" (Đường lên trời), cũng có người gọi nó là Thanh Vân Đạo (Con đường trên mây). Điểm đặc biệt của Thanh Vân Đạo chính là nó thử thách khinh công thân pháp của một người. Nó bao gồm chín sợi dây thép căng ngang giữa hai đỉnh núi. Mà nếu đã nói là dây thép, thì có thể tưởng tượng ra nó chơi vơi tới mức độ nào.